Trần Gia Bảo cười cười, tiếp đó, lấy ra một hộp gấm trong túi áo ra, mở ra, bên trong là 9 chiếc kim bạc khác nhau.
“Đây là…” Đồng tử Lưu Ly đột nhiên co lại, nghĩ đến khả năng này, tim cô không bình tĩnh được mà loạn nhịp.
Trần Gia Bảo tay cầm kim bạc, đồng thời nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Lưu Ly, nhẹ nhàng nhắm vào “Thiên phủ huyện” của Thái Dương Phế Kinh trên tay cô, đồng thời nói: “Tôi không biết là ai đả thương cô, nhưng tôi phát hiện, phổi của cô đã bị thương rất nặng.
”
Nói xong, lòng Trần Gia Bảo bỗng gợn sóng, với thực lực của Lưu Ly, lại cũng có thể bị thương nặng đến như vậy, vậy người đả thương cô, lại đáng sợ đến mức nào nữa?
Lưu Ly gật gật đầu, đoạn thời gian trước, cô bị ba vị cao thủ “Truyền kỳ cảnh giới” vây công kích, lại bị đánh lén, một chưởng đánh vào lưng cô, từ đó đả thương phổi, mà nội lực của người đả thương cô lại vô cùng kỳ quái, có một loại lực âm hàn ăn mòn, đơn giản mà nói chính là giòi trong xương, cứ thế dần dần tổn thương Phế kinh của cô, không ngừng chiếm lấy tu vi của cô, tu vi của cô vô cùng thâm hậu nhưng cũng không cách nào giải trừ được.
Điều này cứ làm cô khốn khổ, hơn nữa cho rằng thiên hạ chỉ có Thiên Hành Châm Cửu mới có thể triệt để giải trừ cho cô.
Có điều bây giờ xem ra, châm bạc trong tay Trần Gia Bảo chính là Thiên Hành Châm Cửu trong truyền thuyết.
Chỉ là, truyền thuyết nói rằng người học được Thiên Hành Châm Cửu, là người phải có cơ duyên vô cùng lớn, lẽ nào, Trần Gia Bảo cũng là người như vậy?
Chính tại lúc Lưu Ly đang trầm ngâm trong suy nghĩ, đột nhiên, Trần Gia Bảo lần nữa đem châm châm vào “Huyệt hiệp bạch”, đồng thời hai luồng chân khí một nóng một lạnh được truyền lên, không những nuôi dưỡng mạch thái dương kinh ở tay cô mà còn thâm nhập vào phổi cô, loại trừ âm hàn chân khí.
Theo dòng âm hàn chân khí đang được giải trừ ra, Lưu Ly khẽ rùng mình, cảm giác được sự thần kì của phương pháp châm cứu này, trong lòng cô càng thêm dao động.
Một lúc sau, Trần Gia Bảo rút châm ra, cười nói: “Được rồi, âm hàn chân khí trong người cô, đã bị giải trừ một phần ba rồi, thêm hai lần điều trị nữa, chắc sẽ triệt để giải trừ.
Ngụy Nhã Huyên bĩu môi, nói: “Châm cứu có vài phút, liền có thể trị khỏi một phần ba cho chị Lưu Ly, cho dù là chém gió, cũng không cần khoa trương đến vậy chứ.
”
“Anh ta nói không sai, vết thương của tôi, thực sự đã khỏi được một phần ba.
” Trong lòng Lưu Ly ngập tràn cảm kích.
Ngụy Nhã Huyên há hốc mồm, không thể tin nổi: “Nhưng…nhưng chị Lưu Ly không phải lúc nãy nói, cả thiên hạ chỉ có Thiên Hành Châm Cửu mới có thể trị cho chị sao?”
Lưu Ly nhìn về phía Trần Gia Bảo, ánh mắt như muốn hỏi.
Trần Gia Bảo tự tin cười, hào sảng nói: “Cửu Châm vì sao mà nổi danh, nguyên nhân vì nó được sinh ra trên những con số.
Bắt đầu ở 1, kết thúc ở 9.
Phong Dã chin chin tám mươi mốt, châm ứng kỳ số mà hoàng.
Da thịt gân cốt âm dương đều được liên kết qua 9 khớp nối thông.
Không sai, cái mà tôi vừa sử dụng, chính là Thiên Hành Châm Cửu đã sớm thất truyền.
Lời này nói ra, Lưu Ly tuy trong lòng đã sớm có đáp án nhưng vẫn không khỏi cảm thán.
Ngụy Nhã Huyên kinh hãi hô một tiếng, ngay sau đó, nghĩ đến một vấn đề, vội vã hỏi: “Nếu anh đã biết Thiên Hành Châm Cửu, vậy có phải độc hoa bạch thảo lăng đó cũng biết cách giải?”
“Đương nhiên.
” Trần Gia Bảo hào sảng thừa nhận.
Ngụy Nhã Huyên tức giận nói: “Anh rõ ràng lợi hại như vậy, sao vì sao lúc lên núi không sớm nói? Hại chúng tôi chạy tới nơi rừng núi âm u này, suýt nữa bị Lại Chí Thành hại chết!”
Trần Gia Bảo hỏi ngược lại: “Cô có hỏi tôi sao?”
Ngụy Nhã Huyên đột nhiên khựng lại, hừ, hình như bản thân cô chưa bao giờ hỏi Trần Gia Bảo về chuyện này…