Hồng Liên hơi bối rối, nhanh chóng chuyển chủ đề, nói: “Nói đi nói lại, em mới đầu còn lo lắng anh không có cách nào tốt để tiếp cận Lưu Ly, không ngờ cô ấy lại bị thương, thật đúng là ông trời cũng giúp anh.
Chuyện này với y thuật của anh, không những có thể anh hùng cứu mỹ nhân, mà còn có thể để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng cô ấy.
”
Trần Gia Bảo lắc đầu, nói: “Đúng là để lại cho cô ấy ấn tượng tốt, chỉ là, muốn kéo cô ấy từ trên bàn thời cao xuống, tuyệt đối không phải là chuyện dễ, cô ấy cho anh cảm giác quá siêu nhiên rồi, muốn để cô ấy thật sự động lòng, rất khó.
”
Khóe miệng Hồng Liên cong lên một đường vòng cung hoàn mỹ, nụ cười tươi rói xinh đẹp, chớp chớp đôi mắt có hồn, nói: “Em tin anh, em đợi thành người phụ nữ của anh.
”
Sau khi thuận lợi trở về biệt thự ở thành phố Nam Định, Trần Gia Bảo ngoại trừ thấy Hoàng Thiên Hạnh, thì Thành Trung cũng ở đó.
“Anh Gia Bảo, anh về rồi.
”
Sắc mặt Hoàng Thiên Hạnh vui mừng, đang định bước lên thì đột nhiên nhìn thấy Hồng Liên phía sau Trần Gia Bảo, hai mắt tối sầm lại, không khỏi dừng lại.
Thành Trung thấy vậy, âm thầm thở dài, nhưng lập tức nở nụ cười trên mặt, cung kính nói: “Chào ngài Gia Bảo, chào cô Hồng Liên.
”
Vốn dĩ vai vế của Thành Trung trong thế giới dưới đất này cao hơn Hồng Liên một chút, nhưng bây giờ kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, Hồng Liên và ngài Gia Bảo có quan hệ không rõ ràng, sau này chắc chắn sẽ được ngài Gia Bảo cưới, cho nên ông ta mảy may không dám cậy lớn, vẫn cung kính hỏi thăm Hồng Liên như cũ.
Trần Gia Bảo gật đầu, ngồi thẳng trên ghế sô pha, Hồng Liên rất tự nhiên đi đến phía sau anh, đôi tay thon dài nhẹ nhàng xoa bóp vai Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo không thể không thừa nhận, kỹ thuật hầu hạ người khác của Hồng Liên thực sự rất tốt, chỉ là không biết, Lưu Ly so với Hồng Liên thì ai hơn ai kém?
Hoàng Thiên Hạnh càng thêm ảm đạm.
Thành Trung vội làm sắc mặt với Hoàng Thiên Hạnh, Hoàng Thiên Hạnh phản ứng ngay lập tức, khó có được cơ hội để gần gũi với anh Gia Bảo, giờ không phải là lúc để than thân trách phận, cô ta vội chạy đến giá rượu.
Thành Trung thầm lắc đầu, ngoại hình của Hồng Liên vốn không thua Thiên Hạnh, mà còn trưởng thành và quyến rũ hơn Thiên Hạnh, Thiên Hạnh muốn so sánh với Hồng Liên để có được sự yêu thích của ngài Gia Bảo, xem ra rất khó.
Ngay sau đó, Hoàng Thiên Hạnh chạy đến, trong tay còn cầm một bình rượu Rafi và một chiếc ly đế cao, cười tươi như hoa: “Anh Gia Bảo, anh vừa về, chắc mệt lắm rồi.
Em rót cho anh một ly rượu, anh thư giãn chút nhé.
”
Hoàng Thiên Hạnh rót nửa ly rượu đỏ, rồi đưa ly đến trước mặt Trần Gia Bảo, ánh mắt đầy vẻ trông đợi.
Trần Gia Bảo cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm, vẻ mặt Hoàng Thiên Hạnh lập tức vui vẻ, ngay cả ánh mắt cũng mang theo ý cười.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, đi giày cao gót màu trắng, trên tóc còn cài một chiếc kẹp tóc hình trái tim màu xanh lam, dường như thể hiện khía cạnh trầm lặng và dịu dàng của cô.
Cô từ nhỏ đã tập luyện Taekwondo, tuy mới trưởng thành nhưng đôi chân xinh đẹp thon thả, dáng người rất duyên dáng, nếu so với Hồng Liên thì cô ấy cũng có nét trẻ trung quyến rũ, ngay cả Trần Gia Bảo cũng không tự chủ được mà mắt sáng lên.
Thành Trung đúng lúc đi tới, cười nói: “Ngài Bảo, mấy ngày nay ngài đã thể hiện thần uy rất lớn, tầng lớp thượng lưu của thành phố Nam Định càng kính nể ngài, thậm chí còn có rất nhiều người sợ chọc giận ngài sẽ gây ra hoạ sát thân, tôi cảm thấy, lúc này nên tổ chức một buổi tiệc, mời tất cả những người có mặt mũi ở thành phố Nam Định này đến.
Một là để xua tan lo lắng của họ, hai là cũng có thể nhân cơ hội để lôi kéo họ, để họ phục vụ cho ngài Bảo, ba là, sự phát triển của Tạ Quốc Hùng sau này cũng không thể tránh được cần sự giúp đỡ của họ, quan hệ tốt với họ thì trăm tốt mà chẳng có một hại nào, ngài thấy thế nào?”
Còn có một điểm quan trọng nhất mà Thành Trung chưa nói, đó chính là bữa tiệc tối nay do Thành Trung tổ chức, đến lúc đó, địa vị của ông ta ở thành phố Nam Định đương nhiên sẽ nước lên thì thuyền lên, thậm chí còn mượn gió đông của ngài Bảo, mà ông ta một bước trở thành gia tộc lớn nhất ở thành phố Nam Định này, cũng không phải là chuyện không thể.