“Vâng.” Hàn Đông Vy ngoan ngoãn đáp một tiếng, không khác gì một cô vợ nhỏ.
Nhân viên xung quanh không khỏi nhìn về phía Trần Gia Bảo với vẻ kính sợ.
Chỉ với một câu mà có thể sa thải Lý Nhật Anh, người như vậy… Bọn họ không thể trêu chọc nổi!
Trần Gia Bảo nắm lấy tay của Hàn Đông Vy, xoay người đi về phía thang máy, anh vừa đi vừa nói: “Làm gì có ai không nói xấu sau lưng, và làm gì có ai không bị người khác nói xấu sau lưng? Đây là thói thường của con người, tôi có thể hiểu được nhưng không có nghĩa là tôi có thể chịu đựng được.
Đặc biệt là những lời vu khống sau lưng với dụng ý xấu để hãm hại bạn gái tôi, như vậy chẳng khác nào đã chạm đến giới hạn của tôi.
Mấy người không thể chịu đựng được lửa giận của tôi đâu, thế nên hãy tự giải quyết cho tốt đi.”
Rất khí phách.
Hàn Đông Vy cảm thấy bản thân giống như được hạnh phúc bao quanh, cô nắm chặt tay của Trần Gia Bảo, lộ ra vẻ mặt ngây ngốc giống một thiếu nữ mới lớn.
Rất nhiều nhân viên đều ngây ngẩn cả người, trên khuôn mặt đồng loạt xuất hiện vẻ kỳ quái.
Ở trung tâm thương mại Hòa Bình, Trần Gia Bảo cậu không quyền không thế, chẳng qua chỉ là bạn trai của tổng giám đốc, lại dám ra lệnh ở công ty, chẳng lẽ anh cho rằng trung tâm thương mại Hòa Bình là của nhà anh hả?
Từ trước đến nay tổng giám đốc Hàn đều vô cùng khôn khéo, vì sao lại để cho bạn trai của mình khoa tay múa chân ở công ty một cách tùy ý như vậy chứ? Tuy rằng cô là tổng giám đốc, nhưng trên thực tế Tạ Hoàng Dương mới là người cầm lái chân chính, cô không sợ ông cụ nhà họ Tạ sẽ trách tội cô sao?
Chẳng qua rất nhiều nữ nhân viên lại không cảm thấy như vậy.
Tướng quân tức giận vì hồng nhan, bạn trai vừa bá đạo lại vừa đẹp trai như thế, quả thật chính là người tình trong mộng của mỗi người phụ nữ.
Nhìn bóng lưng của Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy, rất nhiều nữ nhân viên lộ ra vẻ mặt hâm mộ và ghen tị.
“Nhật Anh, em mặc kệ, ngày hôm nay thật sự quá nhục nhã, anh nhất định phải báo thù cho em.
Em muốn con đàn bà đê tiện kia phải quỳ xuống xin lỗi em!” Vương Thanh Hà oán hận nói.
“Cô câm miệng lại cho tôi, mối thù này… Tôi chắc chắn sẽ trả!” Trong mắt Lý Nhật Anh xuất hiện một tia căm hận.
Sau khi Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy đi vào thang máy, cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại, đột nhiên có một giọng nữ vô cùng nôn nóng truyền tới từ phía bên ngoài: “Chờ một chút, chờ một chút…”
Ngay sau đó một cô gái xinh đẹp vội vàng xông vào, sau khi nhìn thấy Hàn Đông Vy, bèn hoảng loạn nói: “Tổng giám đốc, buổi sáng tốt lành.” Tiếp đó cô ấy lại ngạc nhiên hỏi: “Ủa? Không phải là anh Trần đây sao, anh cũng tới đây hả?”
Trần Gia Bảo cười nói: “Thì ra là cô, nếu tôi nhớ không lầm thì cô là thư ký của tổng giám đốc Hàn nhỉ?”
“Đúng vậy.” Lưu Bảo Châu nói với vẻ tự hào.
Cô gái này chính là thư ký Bảo Châu mà Trần Gia Bảo đã từng gặp lúc trước.
Bây giờ Hàn Đông Vy trở thành tổng giám đốc, địa vị của cô ấy cũng theo đó nước lên thì thuyền lên.
Bởi vì trên đường đến đây bị kẹt xe, Lưu Bảo Châu vừa đến công ty đã vội vội vàng vàng chạy về phía thang máy, thế nên cô không biết chuyện Trần Gia Bảo là bạn trai của Hàn Đông Vy, cũng không nhìn thấy cảnh anh đánh Lý Nhật Anh.
Sau đó Lưu Bảo Châu nhìn về phía Trần Gia Bảo với vẻ mặt khó hiểu, không biết anh tới đây để làm gì, hơn nữa trông anh còn có vẻ rất thân thiết với tổng giám đốc.
Trần Gia Bảo có chút suy tư, sau đó nói: “Lát nữa cô thông báo xuống bên dưới: Một tiếng sau quản lý các phòng trở lên đều phải đến phòng họp để họp, đến trễ một phút thì về sau không cần phải đến đây làm việc nữa.”
“Được… Mà chờ đã!” Lưu Bảo Châu bỗng nhiên trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn về phía Trần Gia Bảo, cô nói với vẻ khiếp sợ: “Vừa nãy anh nói gì cơ?”
Trần Gia Bảo cũng không phải là người trong công ty, tại sao anh lại có quyền ra lệnh, còn dám uy hiếp người nào đến trễ thì sẽ bị sa thải nữa chứ?
Chẳng lẽ anh không biết những người đó đều là mấy kẻ láu cá, hơn nữa còn kết bè kết phái, ngay cả tổng giám đốc Hàn cũng phải nể bọn họ ba phần sao?
Lưu Bảo Châu cảm thấy chắc chắn là bản thân nghe nhầm rồi.
Trần Gia Bảo cười nói: “Cô không nghe nhầm đâu.”