Đi ra khỏi quán bar, dưới ánh đèn neon lộng lẫy, những nữ nhân quyến rũ đang dùng gương mặt xinh đẹp của mình để hấp dẫn người qua đường.
Gió đêm rất lạnh, Diệp Hoan kéo cao cổ áo khoác, thở ra khói trắng.
Tâm trạng sau khi từ chối một cô gái xinh đẹp là gì?
Diệp Hoan không thể nói rõ, nhưng hắn biết đó nhất định không phải là vui sướng.
Có bất đắc dĩ, có thoải mái, còn có vài phần buồn bã.
Để từ chối một cô gái xinh đẹp và tốt bụng, chỉ có trời mới biết cần phải có bao nhiêu nghị lực và quyết tâm.
Diệp Hoan thậm chí không biết mình làm cách nào để nói ra câu từ chối, làm cách nào để đứng lên và đi khỏi quán bar.
Đứng ngoài quán bar, Diệp Hoan buồn bực thở dài vô cớ, lại không áy náy nở nụ cười.
Trước đây hắn có nghe qua một câu đố xưa, nội dung là khi đi trên một con đường mà hai bên đều là hoa tươi, chỉ được qua đi một lần duy nhất, yêu cầu là phải hái đóa hoa lớn nhất, đẹp nhất.
Câu đố này khiến rất nhiều người phải đau đầu, ai cũng không biết đóa hoa mình chọn có phải là đóa hoa đẹp nhất, lớn nhất hay không, cũng không biết phía trước phải chăng còn có bông hoa lớn hơn, đẹp hơn.
Trong chốc lát, Diệp Hoan đột nhiên cảm thấy mình đã đáp án cho câu hỏi này.
— chỉ cần bản thân cảm thấy đó là bông hoa lớn nhất, đẹp nhất, hơn nữa có thể mang nó cùng mình đi hết con đường, thì nó chính là bông hoa lớn nhất, đẹp nhất .
Nam Kiều Mộc, là bông hoa lớn nhất, đẹp nhất thuộc về Diệp Hoan hắn.
Trong cuộc sống của con người, có thứ đã định sẵn là thuộc về mình, có thứ phải quyết đoán bỏ qua.
Chúng ta không thể có được tất cả những thứ tốt đẹp, chỉ có thể quyết định thứ nào là thứ quan trọng nhất, để dùng hết sức giữ gìn.
Hét lên một tiếng thoải mái, Diệp Hoan chỉnh cổ áo, muốn gọi một chiếc taxi.
Nhìn qua lớp kính, Diệp Hoan thấy Cao Thắng Nam đang ngồi bên quầy bar, bờ vai run run, rơi nước mắt.
Đôi chân vừa muốn rời đi vì thế mà dừng lại.
Cuối cùng hắn cũng không thể nhẫn tâm bỏ cô ở lại.
Bên trong ngõ hẻm tối tăm, cô đã cứu mạng hắn, giờ đây, lại bị hắn bỏ lại trong quán rượu, một mình rơi lệ bi thương.
Diệp Hoan cảm thấy bản thân mình lúc này chính là cầm thú.
Diệp Hoan đứng ở ngoài cửa oán hận dậm chân, sau đó ảo não thở dài một tiếng, quay người đi vào trong quán bar.
Không chấp nhận lời tỏ tình của Cao Thắng Nam cũng được, nhưng không thể để một người con gái đơn độc ở đây. Tuy rằng cô có khả năng một chọi mười, nhưng giờ phút này lại say như vậy, ai biết có bị người khác lợi dụng hay không?
Coi như hắn hôm nay học tập Lôi Phong, đưa cô về nhà.
Có lẽ hết đêm nay, hắn và Cao Thắng Nam đã không thể gặp lại nhau...
Đi đến bên quầy bar, gương mặt Cao Thắng Nam đỏ ửng, say đến không biết gì.
Diệp Hoan thở dài, vừa định dìu Cao Thắng Nam ra ngoài, lại bị bartender gọi lại.
"Vị tiên sinh này, hóa đơn của hai vị là 4600 đồng, cám ơn."
Diệp Hoan ngẩn người, sau đó gương mặt của hắn bắt đầu vặn vẹo.
Chết tiệt! Không phải là nói mời khách sao? Hệt như Trương Tam, tới lúc tính tiền thì ngất...
Thật muốn đè đầu Cao Thắng Nam xuống nước lạnh, để cô ta tỉnh lại mà tính tiền.
Trước mặt bartender, Diệp Hoan cũng không thể thò tay lấy tiền trong ví của con gái, nên hắn mang vẻ mặt đau xót mà lấy tấm thẻ vàng mà mẹ hắn cho, tiền này hắn một đồng cũng không dám xài, không ngờ hôm nay trong chớp mắt lại mất tới vài ngàn...
Bi phẫn dậm chân, Diệp Hoan tràn đầy thống khổ đưa thẻ vàng ra, bartender phải dùng hết sức lực mới lấy được thẻ từ trong tay hắn.
Diệp Hoan nhìn giá bên trên hóa đơn, lòng đau như cắt...
Hơn bốn nghìn, không biết có thể mua bao nhiêu cái bánh quẩy?
Diệp Hoan hồn nhiên đã quên rượu hôm nay toàn do hắn gọi.
"Này! Tỉnh! Nhà của cô ở đâu? Tôi làm sao mới đưa cô về được?"
Cao Thắng Nam mềm nhũn nằm trên quầy bar, không có chút phản ứng nào.
Bartender đồng tình nhìn hắn, yên lặng một lát, sau đó tốt bụng nói: "Tôi nếu như là anh, sẽ đưa cô ấy tới khách sạn, sau đó làm chuyện bla bla bla"
Diệp Hoan vui vẻ, sau lại giận dữ: "Ý kiến hay... **!"
"Rốt cuộc là ý kiến hay hay là **?"
"Mướn phòng là ý kiến hay, bla bla bla là ** ."
"..."
Nửa khiêng nửa nâng đem Cao Thắng Nam nhét vào taxi, Diệp Hoan sau đó cũng ngồi lên xe.
Tài xế taxi qua kính chiếu hậu nhìn Diệp Hoan, ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
"Tài xế, tìm khách sạn."
Tài xế lên ga, ghen tị nói: "Người anh em, vận may không tệ nha, hiện tại trong quán rượu rất khó để tìm được một người xinh đẹp như vậy, tối nay cậu hạnh phúc rồi...
Diệp Hoan vẻ mặt nghiêm túc giải thích: "Tài xế anh đã hiểu lầm, kỳ thật quan hệ của 2 chúng tôi rất thuần khiết, cô ấy là mẹ nuôi của tôi..."
Lái xe vẻ mặt hèn mọn: "Còn chưa uống được sữa mà đã kêu là mẹ, cậu cũng nóng lòng quá đi?"
Diệp Hoan: "..."
Taxi chạy đến một khách sạn năm sao, Diệp Hoan nhận lấy ánh mắt khinh thường của bảo an và tiếp tân, dùng CMND thuê phòng.
Thời điểm quét thẻ Diệp Hoan thật muốn khóc thành tiếng.
Hắn thề lần sau tuyệt không mang thẻ vàng đi ra ngoài, xui chết được!
Hắn muốn nhanh chóng đưa nữ nhân phiền toái là Cao Thắng Nam vào phòng, sau đó về nhà, giờ đã muộn rồi, Nam Kiều Mộc nhất định sẽ lo lắng.
Ngay sau khi tiếng chuông thang máy vang lên, Diệp Hoa mở cửa phòng, cách bày trí vô cùng xa hoa, sơn son thiếp vàng, khắp nơi tỏa ra khí chất quý tộc, giữa phòng là một đài phun nước lớn, hắn có thể nghe được tiếng nước róc rách phát ra từ đó.
Có tiền thật tốt...
Diệp Hoan thật muốn ném Cao Thắng Nam ra ngoài cửa, sau đó một mình hưởng thụ nơi này.
Cố sức đem Cao Thắng Nam tiến vào phòng ngủ, ném lên mặt giường, Diệp Hoan lấy tay lau lau mồ hôi trên trán.
Cuối cùng cũng giải quyết xong cái người phiền toái này, giờ thì để cô ấy ở đây ngủ cho tới khi tỉnh rượu, nhiệm vụ hoàn thành.
Vừa mới chuẩn bị cất bước ly khai, trên giường, Cao Thắng Nam mơ mơ màng màng thì thào: "Nước, nước..."
Diệp Hoan lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh, cho Cao Thắng Nam uống.
Sau khi uống nước, Cao Thắng Nam đã có chút tỉnh táo, nhìn chung quanh, hỏi: "Đây... là ở đâu?"
"Là khách sạn, tôi cố ý dẫn cô đến đây để cưỡng gian cô." Diệp Hoan tức giận nói.
Cao Thắng Nam nghe được hai chữ"Cưỡng gian", hai mắt trở nên sắc bén.
"Chỉ đùa một chút mà." Diệp Hoan cười yếu ớt .
Hắn còn chưa quên thân thủ khủng bố của nữ nhân này đâu, nếu như cô ta coi là thật, hắn chết chắc rồi.
Phủi tay, Diệp Hoan đứng lên nói: "Tốt rồi, cô đêm nay ngủ ở đây, tiền phòng tôi đã thanh toán xong, ngày mai sẽ lấy hóa đơn tìm cô, còn có hóa đơn quán bar cô cũng phải trả tiền lại cho tôi, tôi nói cô có muốn ngất thì cũng phải trả tiền trước chứ..."
Vừa nói, Diệp Hoan vừa đi về phía cửa phòng.
Sau lưng truyền đến âm thanh khàn khàn của Cao Thắng Nam: "Diệp Hoan, không phải là anh đã đi trước rồi sao? Sao lại quay trở lại?"
"Tôi đây còn không phải là không an tâm để cô một mình trong quán bar sao? "
"Anh"... Không an tâm em?" Giọng Cao Thắng Nam có chút chấn động.
"Ừ... Cô nghỉ ngơi trước, có chuyện gì ngày mai nói, tôi về trước."
Cửa phòng vừa mở ra, lại bị một lực lớn cản lại.
Phanh!
Diệp Hoan sợ run người, quay đầu liền thấy đôi chân thon dài của Cao Thắng Nam đang đạp trên cửa, cách mặt hắn vài cm.
Nữ nhân này, chân thật đẹp, hơn nữa vô cùng dẻo dai.
"Thắng Nam...Cảnh sát Cao, cô làm gì thế? Tôi cũng đâu có trêu chọc cô" " Diệp Hoan nuốt nước miếng nói.
"Không được đi! Anh trêu chọc em rồi!"Cao Thắng Nam cong môi, lộ ra vẻ nữ tính hiếm thấy.
Diệp Hoan híp mắt, thấy ánh mắt của cô đỏ bừng, đầy tơ máu, tràn đầy cảm giác xâm chiếm, tựa như... tựa như ánh mắt nhìn con linh dương của sư tử cái.
Diệp Hoan da đầu run lên, hạ thân như đang bị cái gì niết lại, kêu lên: "Cô muốn gì?"
"Làm!"
Cao Thắng Nam xách cổ áo của Diệp Hoan, ném hắn lên giường...
Mặt trắng bệch, hắn cầu khẩn nói: "Cảnh sát Cao, cô muốn làm gì? Tôi đâu có làm gì đắc tội cô, đưa cô tới khách sạn thật ra là vì không biết nhà cô ở đâu, động cơ vô cùng thuần khiết..."
Cao Thắng Nam trong cơn say toát ra vẻ quyến rũ , liếm đôi môi đỏ mọng, nói: "Em biết rõ động cơ của anh rất thuần khiết, chỉ là động cơ của em với anh không thuần khiết..."
Lời còn chưa dứt, Diệp Hoan như con mèo nhanh chóng chạy tới cửa ra vào.
Cao Thắng Nam nhanh tay nắm được cổ áo của Diệp Hoan, lần nữa ném hắn lên giường.
Diệp Hoan lần nữa lại bị ném lên giường.
Nước mắt của hắn thật sự chảy xuống rồi...
Cái này là đạo lí gì? Học Lôi Phong là sai sau?
"Cô cuối cùng muốn làm gì?"
Cao Thắng Nam không đáp, thân thể mềm mại ngồi trên người Diệp Hoan, sau đó bắt đầu lột đồ của hắn.
Diệp Hoan hiện tại rốt cục biết Cao Thắng Nam muốn làm gì rồi.
Nàng muốn ngủ với hắn.
Nữ nhân điên này!
Diệp Hoan bắt đầu giãy dụa : "Không muốn! Cao Thắng Nam, cô tỉnh lại cho tôi, tôi hôm nay ...tới tháng...ặc.. không phải..."
"Ít nói nhảm! Để bà đây cởi cho anh!"
"À thật sự đừng... Tôi về sau không còn mặt mũi gặp mũi gặp người khác."
"Đừng nhúc nhích! Em bảo đảm sẽ không nói ra ..."
"..."
"..."
Một cơ thể trần trụi đang ở trên người Diệp Hoan.
Diệp Hoan... Cứng ngắc.
Một lần, hai lần...
"Tha cho tôi đi, thật sự không được..." Diệp Hoan suy yếu cầu xin.
"Thêm một lần nữa!"
Ba lần.
Không biết qua bao lâu, Diệp Hoan tỉnh lại.
Cao Thắng Nam đã vào phòng tắm.
Trên chiếc giường trắng, có một vệt màu đỏ.
Diệp Hoan méo miệng, nước mắt khuất nhục chảy xuống .
Thừa dịp Cao Thắng Nam đi vào phòng tắm, Diệp Hoan lấy điện thoại, gọi 110.
"Các anh nhanh tới cứu tôi, tôi... Tôi bị người... làm nhục!" Nước mặt Diệp Hoan theo gương mặt chảy xuống.
"Cái gì? Tôi là nam, nam không thể bị làm nhục sao?" Diệp Hoan lau nước mắt, khóc đến ruột gan đứt đoạn, cho dù bên đầu kia điện thoại không thấy hắn, hắn vẫn run rẩy vươn bốn ngón tay: "Bốn lần, bốn lần ah! Nhị đệ cũng bị trầy rồi..." Thật sự! Các anh phải tin tưởng tôi, đối phương là một nữ lưu manh, là con sâu làm rầu nồi canh trong đội cảnh sát của các anh, các anh phải giúp tôi nêu cao chính nghĩa..." "...Cái gì? Vì cái gì? Dựa vào cái gì?..., tôi không bị điên, không báo sai, tôi thật sự bị làm nhục, các anh...Số hiệu của anh là gì? Tôi muốn kiện anh..."
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng tít tít..
Diệp Hoan mờ mịt nhìn điện thoại, nước mắt càng chảy càng nhiều...
Phanh!
Cửa phòng tắm mở ra, Cao Thắng Nam cởi áo tắm,lộ ra thân thể vô cùng quyến rũ.
"... Thêm một lần nữa!"