Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Diệp Hoan vừa ra khỏi cục cảnh sát, Hầu Tử và Trương Tam nghênh ngang tiến đến, Nam Kiều Mộc đứng ở cách đó không xa, nhẹ mỉm cười.

Ba anh em họ thời gian này không nhớ rõ nổi đã ra vào đồn cảnh sát bao nhiêu lần. Tâm trạng từ hoảng sợ cũng dần trở nên bình tĩnh, Diệp Hoan cảm thấy nếu cứ tiếp tục duy trì như vậy thì rất nguy hiểm, không biết chừng sau này bọn họ sẽ cảm thấy đứng ngồi không yên nếu lâu lâu không được vào đồn cảnh sát.

“Hai đứa mày về sau đến đón anh có thể tỏ ra vui vẻ hơn chút không? Anh không cần bọn mày phải vừa hát vừa múa, đốt pháo chúc mừng nhưng ít nhất cũng đừng xụ cái mặt như kiểu hận anh mày không thể ngồi trong đó thêm vài năm vậy…” Diệp Hoan bất mãn oán trách

Trương Tam nhếch môi cười nói: Anh Hoan, anh vào đồn cảnh sát nhiều lần đến nỗi em cũng phải nghi ngờ có khi nào cái đồn cảnh sát này là do anh mở ra không? Muốn vào hay ra cũng tùy ý anh, thật sự chẳng còn tí cảm xúc nào. Không bằng lần sau anh thử đổi sang bệnh viện đi, để bọn em kích thích cảm xúc”

Diệp Hoan giơ chân đạp Trương Tam một cái: “Biến! Thằng nhãi mồm thối này! Mày thử nhập viện một lần xem, đảm bảo anh mày sẽ chuẩn bị cho mày luôn cả hộp đựng tro cốt, hơn nữa anh mày cam đoan sẽ thể hiện cảm xúc cực kỳ mãnh liệt”

Hầu Tử cười hỏi: “Anh Hoan, lần này là ai thả anh ra thế?”

Diệp Hoan suy nghĩ một chút rồi kể: “Lần này có không ít người can thiệp đâu, cái gì mà văn phòng thị chính, thư ký thị ủy, cục trưởng cục cảnh sát, còn cả Dương Tố nữa”

Hai người giật mình: “Dương Tố thả anh ra á? Y…không bị bệnh chứ?”

Diệp Hoan cười hắc hắc, giải pháp lần này hơi phức tạp, với chỉ số thông minh của bọn hắn thì khó mà giải thích rõ ràng

“Dù sao thì cũng đã xong, kết quả lần này anh mày khá hài lòng, anh phá hủy biệt thự của hắn mà hắn còn phải dặn dò đồn cảnh cảnh cung kính thả anh ra. Cái tát này thật là đã tay mà, đúng không?” Diệp Hoan dương dương đắc ý nói

Hầu Tử, Trương Tam chăm chú nhìn Diệp Hoan, ánh mắt sùng bái, giơ ngón tay cái lên

“Anh Hoan, còn chuyện mảnh đất phải làm sao giờ?” Hầu Tử hỏi đến vấn đề quan trọng nhất

Diệp Hoan ngừng cười, trầm ngâm một lát, căm tức nói: “Mảnh đất đó đương nhiên phải là của anh mày! Anh mày nhất định phải giật nó khỏi tay Dương Tố”

“Giật thế nào?”


“Trở về nhà anh sẽ bảo Chu Mị dạy thêm về binh pháp, anh sẽ tìm kiếm biện pháp từ trong đó. Phải công nhận là cái ông Tôn Tử ở cổ đại kia phản kích người khác rất có nghề, khó trách ông ta được gọi là Tôn Tử, đúng thật là tôn tử! Nếu xuyên không đến hiện tại, anh đoán trứng của ông ta cũng đặc biệt hiếm có…” (một cách chơi chữ)

“…”

Lúc ba gã đàn ông túm tụm chém gió, Nam Kiều Mộc bước đến gần Cao Thắng Nam. Trên mặt hai cô gái đều là vẻ tươi cười, chẳng qua mặt Cao Thắng Nam hơi đỏ lên, nụ cười có hơi gượng gạo, nhìn thế nào cũng thấy có mùi vị chột dạ

Cô không thể không chột dạ, cô gái trước mắt này mới là bạn gái chính thức của Diệp Hoan mà cô thì không danh không phận, lại còn cố tình làm chuyện đó với bạn trai người ta…Ai ở trong địa vị này cũng đều cảm thấy không được tự nhiên

Cũng không biết cái tên khốn kia có biết giữ mồm giữ miệng không? Nếu như hắn thật sự đã thú nhận rồi thì lúc này Cao Thắng Nam chỉ còn nước tìm cái kẽ đất nào đó mà chui vào…

Trong lòng Cao Thắng Nam trăm mối tơ vò, Nam Kiều Mộc dịu dàng cười cười: “Cảnh sát Cao, lại gặp nhau rồi, cô có thấy tình huống này rất quen thuộc không?”

Cao Thẳng Nam đè xuống bất an trong lòng, đôi mắt xinh đẹp khẽ đảo, nở nụ cười

“Đúng vậy, lần đầu tiên Diệp Hoan vào đồn cảnh sát cũng là tôi tiễn ra. Tên khốn kia định lừa đảo lại lừa đúng cảnh sát, khi đó cũng là mấy người đứng đón hắn ở đây”

Hai cô gái nói đến đây thì cùng bật cười

Cao Thắng Nam càng cười càng thấy lòng ảm đạm

Đời người nếu chỉ như lúc vừa gặp gỡ, nếu như không có những chuyện cũ trước kia thì cô cũng sẽ không lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan ngày hôm nay

Ở trước mặt Nam Kiều Mộc, Cao Thắng Nam cảm thấy mình là một kẻ thất bại. Người ta còn chưa hề ra tay mà mình đã thua thảm hại

Cô không chỉ thua bởi tình cảm thanh mai trúc mã hai mươi năm, cô còn thua bởi tâm ý tương thông giữa hai người bọn họ. Bọn họ đều hiểu rõ đối phương, Diệp Hoan và Nam Kiều Mộc tuy hai mà một. Nam Kiều Mộc tựa như chiếc bóng của Diệp Hoan, luôn luôn lặng lẽ theo sau hắn, không cần biết người đàn ông này gây ra bao nhiêu tai họa, làm ra bao việc có lỗi, chiếc bóng vẫn một mực không rời bỏ hắn. Cho dù Diệp Hoan bị cả thế giới vứt bỏ, khi hắn quay đầu lại vẫn thấy cô mỉm cười đứng phía sau.

Cao Thắng Nam đã tự hỏi lòng vô số lần liệu cô có thể làm được như Nam Kiều Mộc không?


Cô không dám khẳng định.

Tính cách quyết định vận mệnh, cũng quyết định duyên phận. Cao Thắng Nam không phải kiểu phụ nữ an phận, cam tâm tình nguyện làm một cái bóng lặng lẽ.

Mỗi lần cô thấy hai người họ đứng cạnh nhau, đều sinh ra một loại ảo giác rằng Diệp Hoan sinh ra để dành riêng cho Nam Kiều Mộc và Nam Kiều Mộc cũng đã định sẽ thuộc về Diệp Hoan. Trong hai người nếu thiếu đi một thì bức tranh nhân sinh của họ cũng đều sẽ trở nên không trọn vẹn.

Thất bại bởi một cô gái như vậy, Cao Thắng Nam thấy không oan

Người đàn ông đó, số mệnh an bài sẽ không thuộc về cô…Cao Thắng Nam khẽ nở nụ cười đắng chát

Hai cô gái trò chuyện không lâu, có một số việc trong lòng ai cũng hiểu nhưng lại không thể nói ra, nói ra rồi sẽ không còn thú vị nữa

Nam Kiều Mộc làm sao không biết vị nữ cảnh sát xinh đẹp này từ lâu đã nhòm ngó người đàn ông của cô.

Phụ nữ lúc đối mặt với tình địch mà ra sức khoe khoang thắng lợi của mình là hành vi ngốc nghếch nhất. Điều đó cho thấy cô ta sẽ không phải là người thắng lợi sau cùng, người ham hư vinh như vậy không đáng được đàn ông yêu.

Người phụ nữ thông minh sẽ biết thu liễm cảm xúc, sẽ biết mìm cười điềm nhiên như không hề hay biết, sẽ biết cách ít phải ra mặt mà vẫn thu được thắng lợi về mình

Nam Kiều Mộc hiển nhiên là một người phụ nữ thông minh

“Tên đó thật làm cho người ta phải đau đầu mà…” Nam Kiều Mộc khẽ cắn môi, mỉm cười bao dung

Cao Thắng Nam cũng cười, cười đến thật đắng chát: “Quả thực là muốn điên đầu, năm ngày ba bữa lại vào đồn cảnh sát ngồi. Tên đó đã trở thành khách Vip của đồn chúng tôi rồi đấy”

Nam Kiều Mộc cười khúc khích rồi nghiêm túc nhìn Cao Thắng Nam: “Mọi người đều là bạn bè, sau này xin nhờ cô chiếu cố anh ấy. Cô cũng biết cái tính cách ngang tàng kia, một lời không hợp liền gây rắc rối, tôi nghĩ sau này Diệp Hoan vẫn sẽ thường xuyên đến thăm đồn cảnh sát. Nếu không có cô, tôi sợ anh ấy về sau sẽ phải chịu thiệt”

Cao Thắng Nam gật đầu, trong cục cảnh sát cũng có nhiều người ưa sử dụng phương pháp bạo lực để hỏi cung đối tượng tình nghi, Nam Kiều Mộc lo lắng cũng không thừa


“Cô yên tâm, có tôi ở đây, hắn sẽ không bị làm khó dễ”

Nam Kiều Mộc vui vẻ cầm tay cô, Cao Thắng Nam vô thức muốn tránh nhưng nén lại được, vẻ mặt hơi mất tự nhiên

“Cảm ơn cô! Cô cũng biết thân phận của Diệp Hoan, càng cao quý bao nhiêu thì cũng sẽ hiểm ác bấy nhiêu. Anh ấy rất cần bạn bè hỗ trợ, tôi và mấy người Hầu Tử, Trương Tam xuất thân nghèo hèn, nhiều lúc lực bất tòng tâm. Sau này nhờ cô giúp đỡ cho anh ấy có được không?”

Cao Thắng nam nhìn đôi mắt trong sáng của Nam Kiều Mộc, nhẹ gật đầu

Diệp Hoan đứng tán phét với Hầu Tử và Trương Tam nhưng ánh mắt không ngừng chiếu về phía hai cô gái. Trong lòng hắn run như cầy sấy, mồ hôi lạnh vã ra

Hai người kia không biết đang nói chuyện gì? Bà tám Cao Thắng Nam sẽ không tố cáo chuyện đêm đó rồi trực tiếp tuyên chiến với Kiều Mộc chứ? Nếu là thật thì cuộc sống sau này của hắn nhất định sẽ đặc sắc lắm đây

Phải nhanh chóng tách hai người đó ra, nói nhiều tất nói hớ, miệng của phụ nữ rất xui xẻo, động một cái là liền lỡ miệng

Diệp Hoan bước vài bước đến trước mặt hai người, cười khan: “Kiều Mộc, chúng ta về nhà nghỉ ngơi thôi, anh đói bụng”

Nam Kiều Mộc biểu tình bất đắc dĩ, cười cười với Cao Thắng Nam

Cao Thắng Nam nửa cười nửa không nhìn hắn: “Diệp thiếu gia lại nhà! Cửa lớn của cục cảnh sát lúc nào cũng rộng mở chào đón anh”

Diệp Hoan vuốt vuốt mũi, cười gượng

Chết tiệt! Cái miệng đúng là thối mà. Giọng điệu hệt như bà chủ kỹ viện….

…..

Trở lại căn hộ quen thuộc, ba gã đàn ông nhào lên chiếc sô pha cũ kỹ trong phòng khách, thỏa mãn thở phào một hơi

Nam Kiều Mộc cầm tiền ra chợ mua thức ăn. Diệp Hoan nói đói bụng, cô liền vội vàng đi mua đồ về nấu. Nam Kiều Mộc vẫn luôn chăm sóc Diệp Hoan như vậy đấy

Hầu Tử nói: “Anh Hoan, chuyện lần này đúng là hả lòng hả dạ, bất quá anh đã hoàn toàn kết thù với tên Dương Tố kia, vụ lấy lại mảnh đất chỉ sợ khó càng thêm khó rồi nhỉ?”


Diệp Hoan buồn khổ thở dài: “Anh cũng không biết. Anh hỏi Chu Mị rồi, viện phúc lợi của chúng ta vừa vặn nằm ngay trung tâm sân golf. Nói cách khác, nếu như hắn chấp nhận trả mười mẫu đất đó cho chúng ta cũng đồng nghĩa với việc hủy bỏ toàn bộ dự án sân golf này. Hơn một tỷ đồng đầu tư vào đó cũng sẽ trôi theo dòng nước, khó trách thằng nhãi Dương Tố kia chết sống không chịu. Nó như thế cũng coi như rất kiềm chế rồi, nếu là anh mày thì đã con mẹ nó liều mạng luôn rồi”

“Lập trường bất đồng, cách xử sự đương nhiên cũng không giống nhau, đây là chuyện thường ở đời”

Diệp Hoan tiếp tục nghiền ngẫm: “Bọn nhà giàu đánh một cú bóng liền tiêu hết mấy vạn đồng. Không có sân golf ở đây thì bọn họ cũng vẫn có nhiều trò tiêu khiển khác, dù sao bọn họ cũng chẳng thiếu tiền. Chúng ta thì không giống như vậy, chúng ta chỉ có một cái viện phúc lợi, nếu không có nó thì hơn một trăm đứa trẻ sẽ phải ngủ ngoài đường, cho nên việc này chúng ta quyết không thể nhượng bộ. Cho dù là kết bao nhiêu thù oán với Dương Tố thì cũng phải đòi lại mảnh đất rồi từ từ tính”

“Làm thế nào để đòi được?”

Diệp Hoan cười mà không nói

Hiện giờ Lưu Tử Thành vẫn không ngừng thu thập chứng cứ phạm tội của Dương Tố, bản thân hắn cũng đã nghĩ được biện pháp. Rễ cỏ có trí tuệ của rễ cỏ, loại trí tuệ này có lẽ không cao sang quý phái nhưng nhất định có thể đánh y trở tay không kịp

Hầu Tử, Trương Tam chăm chú nhìn Diệp Hoan một hồi, chợt cười cười quái dị: “Anh Hoan, cảnh hai hổ gặp nhau thiệt không dễ chịu nhỉ? Vừa rồi lúc hai người đó nói chuyện với nhau, em thấy anh suýt són cả ra quần ấy…”

“Mày mới són ra quần ấy, tao làm sao phải…chỉ có…Mẹ kiếp! Anh mày đúng là són cả ra quần thật!” Diệp Hoan nhảy dựng lên rồi lại rụt người cảm thán

Hai người cười ha ha

Hầu Tử hâm mộ: “Anh Hoan sát gái như vậy, tại sao đến giờ em với Trương Tam vẫn là lưu manh cô đơn chứ? Anh truyền thụ cho bọn em mấy đường cơ bản đi”

Diệp Hoan liếc xéo Hầu Tử: “Kinh nghiệm? Trăm nghe không bằng một thấy. Anh nghĩ mày cứ ra đường vớ đại em nào đấy còn đáng tin cậy hơn”

Trương Tam hưng phấn nói: “Em cũng đi! Hầu Tử, hai ta cùng đi”

Diệp Hoan lắc đầu, nói lời thấm thía: “Tiểu Tam à, không phải anh trai đả kích mày đâu nhưng mà dáng vẻ Hầu Tử còn miễn cưỡng bắt được mấy bé gái cận thị. Hầu Tử dù không đẹp trai nhưng mặt mũi người ta trông còn đoan chính, mày nhìn lại mày xem….”

Trương Tam mất hứng: “Em làm sao?”

Diệp Hoan suy nghĩ một chút, giảng giả: “Anh nói thế này cho mày dễ hiểu, nếu Hầu Tử tham gia đóng mấy cảnh nóng, có lẽ trên sân khấu người ta còn để chừa lại một ngọn đèn. Khán giả còn miễn cưỡng nhìn thấy hai diễn viên đè nhau. Còn bộ dạng mày vừa lên sân khấu thì ngay cả biển báo lối thoát hiểm cũng bị mày dập tắt. Mấy tiết mục nóng bỏng không khác gì vật lộn với tử thần, quá đáng sợ đi! Mấy người sản xuất chương trình không làm gì có lỗi với mày, mày tội gì phải làm khó người ta….”

Hầu Tử ở bên cạnh ngắt lời Diệp Hoan: “Anh Hoan, đừng nói nữa, Tiểu Tam khóc rồi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận