Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Buổi biểu diễn tuy rằng vẫn đang tiếp tục, nhưng cả Diệp Hoan lẫn Hầu Tử đều không hề quan tâm tới lời ca của Liễu Phỉ, cả hai người đều đang có những suy nghĩ của riêng mình.

Hầu Tử vui mừng đến nổi toàn thân run rẩy. Cảm giác giống như bạn vốn từ một người xem của phim Harry Potter, đột nhiên có một ngày có một pháp sư xuất hiện, đội chiếc nón của học viện lên đầu bạn, nói rằng bạn chính là một thành viên của Gryffindor, nó giống như là một giấc mơ, khiến cho người ta không thể tin tưởng vào nó. Nhưng giấc mơ này thì Hầu Tử không thể không tin.

Hầu Tử biết rất rõ, Diệp Hoan chưa bao giờ thất hứa, lời một khi đã nói ra thì cho dù có mất đi mạng sống thì Diệp Hoan cũng phải cố gắng làm cho bằng được. Từ nhỏ tới lớn, Hầu Tử chưa bao giờ hoài nghi điều này.

Một ngôi sao luôn nhận lấy sự ngưỡng mộ của ngàn vạn người, và một người bình thường lớn lên từ cô nhi viện, con đường mà ai người sẽ đi có thể gặp nhau sao?

Đương nhiên có khả năng! Hoan Ca nếu như đã nói là có thể, như vậy thì nhất định có thể, có gì để mà nghi ngờ chứ.

Hầu Tử kích động đến nỗi mũi cũng đỏ lên, hai chấm tàn nhan trên đó giống như là bay lên, đôi mắt mà Hầu Tử dùng để nhìn Liễu Phỉ đang biểu diễn trên đài tràn ngập vẻ si mê.

Trương Tam cười hì hì nói: "Hầu Tử nhà ngươi rốt cục cũng tìm được người trong lòng rồi sao? Lúc đó hãy cố ắng nhiều lên, không thể để ngôi sao lớn như vậy cả đời thủ thân như ngọc vì chú, chuyện này thì cho dù là anh em cũng không thể giúp được chú, biết không?

Lời còn chưa nói xong thì Trương Tam đã bị Hầu Tử đá một cú thật mạnh.

"Ông đây cũng không có nghĩ ngợi những chuyện xấu xa như vậy đâu!"Hầu Tử hung ác nói.

Diệp Hoan nhìn Trương Tam một cách hèn mọn, chân thành nói: "Ba người chúng ta đều như nhau cả thôi, làm gì có chuyện xấu xa ở đây?"

Trương Tam mang theo vẻ mặt đau khổ kề sát bên tai Diệp Hoan nói: "Hoan Ca, Hầu Tử điên rồi, anh sao lại không khuyên hắn, mà lại còn ủng hộ hắn, ngôi sao nổi tiếng như Liễu Phỉ thì Hầu Tử sao có thể với tới?"

Diệp Hoan cười khổ nói: "Có thể khuyên được sao? Trong cuộc đời của mỗi con người luôn có những mong ước mà không thể hoàn thành, nếu như có thể biến nó thành sự thật thì đó là may mắn còn nếu như không thể thì nó vẫn cứ mãi là một ước mơ. Nếu như anh có khả năng giúp nó hoàn thành ước mơ này thì sao có thể để nó thất vọng được chứ?"

Diệp Hoan vỗ vai Trương Tam, hít một hơi thật sâu nói: "Nam yêu nữ, đây là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, cho dù là ngôi sao lớn thì đã sao? Anh nói cho mọi người biết, việc Hầu Tử đang làm không phải là điên rồ, một người đàn ông si tình một người phụ nữ thì không có gì là sai."

Trương Tam nghĩ một lát, gật đầu thở dài: "Đàn ông si tình."

Diệp Hoan tức giận nói: "CMN, chú cứ mở miệng là nói lời bậy bạ thế này sao hả?(*) Bị bệnh mãn tính sao?.”

(*)Đây là do Diệp Hoan nghe chữ si tình mà Trương Tam nói thành một từ ngữ khác đọc khá giống, mà từ này có ý nghĩa không hay nên mới nói như thế.

Lúc buổi biểu diễn sắp kết thúc, Diệp Hoan liền dẫn Hầu Tử đi tới phòng nghỉ sau cánh gà.

Diệp Hoan đã hứa để khiến Liễu Phỉ trở thành vợ của Hầu Tử thì nhất định phải làm được. Vì thế mà hắn mới đưa Hầu Tử tới gặp mặt Liễu Phỉ, theo như lời Diệp Hoan nói thì đây là “gặp nhiều quen mặt”.

Từ đầu tới đuôi lão viện trưởng đều không nói lời nào nhưng lúc này lại đột nhiên xoa đầu Hầu Tử, nhẹ nhàng thở dài: "Thật là một hồi nghiệt duyên, đời này coi như đã được định sẵn..."

Diệp Hoan kinh ngạc nhìn ông, hình tượng của ông trong lòng hắn bỗng trở nên cao thâm, cao đến nỗi khiến đầu óc hắn rối loạn, không hiểu ông đang nói gì.

Phía sau hội trường có một hành lang, lúc họ đi tới phòng hóa trang thì lại bị chặn ở ngoài.

Một bảo vệ lạnh lùng nói với Diệp Hoan rằng phòng hóa trang là nơi nghỉ ngơi riêng của Liễu Phỉ, ngoại trừ người đại diện và trợ lý của cô thì không ai được phép tới gần.

Diệp Hoan nhỏ giọng mắng: "Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi, còn “nghĩ ngơi riêng”, mấy người đang thử nghiệm vũ khí hạt nhân chắc. "

Cả nửa ngày trôi qua còn chưa thấy được mặt thì nói gì tới cưới về?

Diệp Hoan đảo mắt mấy vòng rồi làm như hung dữ nói với bảo an: "Tôi là khách quý do Liễu Phỉ mời tới, cũng là ca sĩ, sắp phải lên sân khấu rồi, nếu như anh không cho tôi đi vào, một lát nữa không có ai lên hát thì nếu như Liễu Phỉ có tức giận anh phải chịu trác nhiệm."

Mấy tên bảo vệ kinh ngạc, nghi nghờ hỏi: "Anh là ca sĩ? Vậy tại sao từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy qua? Anh đã từng hát bài nào?"

Diệp Hoan mở to mắt nói dối: "Bài “Súng bắn không được”."

"Vậy anh hát cho tôi nghe thử đi. " Xem ra họ là những người rất có trách nhiệm với công việc.

Vì anh em, lần này đành phải cất thể diện vào túi áo.

Vì vậy Diệp Hoan ngay lập tức uốn éo trong hành lang nhỏ hẹp ngoài phòng hóa trang, còn mở miệng hát lớn: ". . . Súng bắn không được, thật sự là bắn không được, tôi nghĩ mãi vẫn quyết định buông tha, người có lương tâm hay không, chẳng lẽ lại bị chó tha mất rồi..."

Mấy tên bảo vệ mang vẻ mặt bất ngờ rồi nghiêm túc nói: "Thì ra là bài hát này, đây quả thật là “Thần khúc” có một không ai.”

Hầu Tử cũng không phải người quá ngu ngốc nên nhan chóng đưa họ mấy điếu thuốc rồi tự giới thiệu: "Tôi là trợ lý tư nhân của thần."

Mấy bảo an mới cười nói : "Được rồi, mấy người không cần làm vậy nữa đâu, cho rằng bọn tôi ngốc lắm sao? Mấy người thật ra là fan của Liễu Phỉ, muốn vào trong gặp thần tượng đúng không?"Diệp Hoan đành phải ngừng lại, vừa giận chính mình sao thật ngốc vừa lấy vài nghìn tệ trong túi quần ra nhét vào tay của mấy tên bảo vệ, cười nói: "Chúng tôi rất ngưỡng mộ Liễu Phỉ, anh giúp cho tụi này chút đi, giúp tôi hoàn thành nguyện vọng nho nhỏ này được không ?"

Diệp Hoan thật ra nghĩ rằng họ chắc chắn sẽ từ chối, nưng chẳng ngờ rằng họ lại nhận tiền, ơn nữa còn nhanh chóng nhét tiền vào túi :"Chúng tôi chẳng qua là bảo vệ của sân vận động thôi, các người có vào đó hay không cũng kong6 liên quan gì tới chúng tôi. Thật ra trước nay tôi đã từng thấy rất nhiều fan của Liễu Phỉ muốn từ nơi này mà gặp cô ta, họ cũng đã dùng rất nhiều cách, nhưng cách của anh là lần đầu tiên tôi thấy, cũng là cách tôi thích nhất..."

Diệp Hoan: “... . . ."

Mấy người nói sớm thì đã xong từ lâu rồi? CMN còn bắt ông đây hát cho mấy người nghe…

Diệp Hoan cùng Hầu Tử nhanh chóng đi vào trong phòng hóa trang, động tác nhẹ nhàng linh hoạt như hai con mèo vậy.

Bên trong phòng hóa trang không có một ai, cả người đại diện, trợ lý và bảo tiêu đều không có ở đây, có lẽ họ đang chờ Liễu Phỉ ở cánh gà.

Diệp Hoan nghênh ngang ngồi lên chiếc ghế trước bàn trang điểm, bắt chéo hai chân chờ người đến.

Hầu Tử lo lắng đến mức mồ hôi tuôn đầy trán, trong lòng có chút kích động: "Hoan Ca, hay là bỏ đi, chúng ta về thôi, mọi người cũng không quen biết gì với nhau, gặp nhau cũng chỉ thêm xấu hổ..."

"Chú coi chú kìa!" Diệp Hoan nói: "Chú thích ai thì phải mặt đối mặt mà nói với người ta chứ. Năm nay ai cũng đều bận rộn, mập mờ mập mờ, chẳng có ai muốn chơi trò này đâu? Chú cũng không phải là học sinh cấp mới 16 17 tuổi đầu, vờ ngây thơ như vậy có thấy xấu hổ không?"

"Thế lúc gặp Liễu Phỉ em nên nói gì?" Hầu Tử lo lắng.

"Nói thế nào còn cần anh dạy chú sao? Sao này hai người kết hôn, lúc động phòng có phải cũng muốn anh giúp chú không?" Diệp Hoan trừng mắt với Hầu Tử.

Trong khi họ đang nói chuyện, một tiếng vỗ tay thật lớn truyền từ bên ngoài vào, ngay sau đó là những tiếng bước chân dồn dập.

Diệp Hoan biết rằng Liễu Phỉ đã biểu diễn xong, hẳn là đang đi về phòng hóa trang này .

Không đợi Hầu Tử chuẩn bị tốt, cửa phòng hóa trang đã được đẩy ra, Liễu Phỉ đi vào trong sự bảo vệ của những tên bảo tiêu.

Hầu Tử nhìn thấy Liễu Phỉ ở khoảng cách gần như vậy nên có chút bất ngờ, chân tay lóng ngóng không biết nên đề vào đâu, mặt đỏ cả lên.

Diệp Hoan không quan tâm tới những ngôi sao này lắm nên căn bản không có bất kỳ sự sợ hãi hay ngưỡng mộ nào. Hắn nheo lại, không chút lo lắng mà đánh giá Liễu Phỉ.

Liễu Phỉ cao khoảng 1m70, thân hình cao gầy, khuôn mặt khá nhỏ, bởi vì biểu diễn trên sân khấu nên trang điểm khá đậm để tránh tạo ra cảm giác tái nhợt cho người xem.

Thứ khiến Diệp Hoan tán thưởng nhất chính là đôi mắt của Liễu Phỉ, ánh mắt của cô như mặt hồ phẳng lặng. Nhưng trên gương mặt lại thấm đuộm vẻ mệt mỏi, cũng có vẻ lạnh lùng và quyến rũ. Cô như con chim công kiêu ngạo, nghĩ mình là người đứng trên tất cả mọi thứ, có lẽ là do đã quen được người khác ngưỡng mộ nên trong mắt cô tất cả mọi người đều là hạt bụi hạt cát.

Diệp Hoan âm thầm thở dài, người như vậy, nếu như sánh vai cùng với Hầu Tử, có phù hợp không?

Diệp Hoan đột nhiên lại nghĩ tới câu nói của lão viện trưởng : "Nghiệt duyên a!"

Liễu Phỉ đi tới trong sự bảo vệ của người đại diện, trợ lý và bảo tiêu, đột nhiên thấy được hai người Diệp Hoan thì không khỏi bất ngờ.

Đôi mày thanh tú của Liễu Phỉ ngay lập tức cau lại, cô lạnh lùng nói: "Đây là phòng hóa trang của tôi, hai người là ai? Bảo vệ bên ngoài sao lại đồng ý cho hai người vào?"

Diệp Hoan nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói: "Là do họ có tố chất thấp."

Hầu Tử đỏ mặt, sau đó có vẻ như đã gom đủ dũng khí, nói liên tục: "Liễu Phỉ, chào cô, tôi là fan của cô, tôi rất thích nghe cô hát, rất hay, cô cũng rất đẹp…"

Liễu Phỉ nghe tới fan, trên mặt hiện ra một nụ cười miễn cưỡng, nói: "Thì ra là fan, muốn xin chữ ký sao?"

Diệp Hoan nhìn thấy Hầu Tử đã trạng thái chết đứng liền nói Liễu Phỉ: "Là đến để cầu hôn... ... . . ."

Hắn vừa nói xong mọi người đều cảm thấy sợ hãi.

Sau phút giây im lặng ngắn ngủi, Liễu Phỉ khó chịu nở nụ cười khô khốc, nói: "Hai người đừng có nói đùa như vậy."

Cô nói xong thì nhận lấy ảnh của mình trong tay trợ lý nhanh chóng ký lên.

Hầu Tử ở cạnh đó lắp bắp nói: "Liễu Phỉ, tôi thật sự rất thích nghe các bài hát của cô. "

Liễu Phỉ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng đáp lại: "Thế à? Cảm ơn nhé, không biết anh thích nghe bài nào??"

"Súng bắn không được."

Mọi người đều đồng loạt ngẩn ngơ, sau đó lại giận dữ: "Các ngươi tới đây là để phá hoại đúng không?"

Hai tiếng động lớn vang lên, Diệp Hoan và Hầu Tử bị ném ra khỏi phòng hóa trang.

Trong nháy mắt ki cánh cửa của phòng hóa trang khép lại, Diệp Hoan từ trong mắt của Liễu Phỉ thấy được sự khinh thường quen thuộc.

Bao nhiêu năm nay đã có rất nhiều người dùng loại ánh mắt này nhìn họ rồi, tuyệt đối vô cùng quen thuộc.

Diệp Hoan vì anh mắt của cô mà cảm thấy đau nhói.

Diệp Hoan đứng lên, nói thật lớn: "Liễu Phỉ cô nghe đây, người anh em này của tôi là Hầu Tử, 7h tối mai, khách sạn Hương Cách Lí Lạp Bắc Kinh, cô hãy nhớ kỹ cái tên này, hơn nữa cô nhất định phải tới!"

Bên trong phòng truyền ra những tiếng cười chói tai.

Hầu Tử gặp vậy liền yếu ớt kéo ống tay áo của Diệp Hoan nói: "Hoan Ca, thôi bỏ đi, nhìn thấy được người thật của cô ấy em đã rất thỏa mãn . . ."

Diệp Hoan tức giận : "Cái gì là bỏ đi? Trước kia chúng ta bị người khác xem thường, chẳng lẽ bây giờ cũng bị người khác xem thường sao? Bao năm qua cố gắng như vậy là vì cái gì, vì cái gì hả? Vì để cho chúng ta không bị người khác khinh thường nữa! Hầu Tử, chú tỉnh táo một chút cho anh! Ai nói con cóc không thể ăn thịt thiên nga? Con thiên nga này anh bắt giúp chú!"

Diệp Hoan mang sắc mặt tức giận lấy điện thoại ra gọi cho Chu Mị.

"Tôi muốn tìm vợ cho Hầu Tử - anh em của tôi.” Diệp Hoan đi thẳng vào vấn đề

Ở đầu bên kia điện thoại Chu Mị im lặng một lúc rồi cười nói: "Được thôi, có phải là muốn tôi tìm cho cậu ta một người không?"

"Không cần cô tìm, nó chọn được người rồi."

Chu Mị lại tiếp tục im lặng, sau đó mới cẩn thận hỏi: "Người đó chắc không phải là tôi đâu?"

Cơn giận của Diệp Oan vì một câu nói của Chu Mị mà biến mất, hắn dở khóc dở cười nói: "Cô nghĩ gì thế? Không có chút quan hệ nào với cô."

Chu Mị thở ra một hơi thật dài, nói: "Vậy là tốt rồi, nhưng Hầu Tử tìm bạn gái anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

"Cô gái kia có chút danh tiếng.”

"Cô ta là ai?"

"Tên là Liễu Phỉ, ca sĩ."

Chu Mị cực kì thông minh đoán được dụng ý của Diệp Hoan khi gọi điện thoại cho mình.

"Cần tôi giúp chuyện gì?"

Diệp Hoan thấp giọng nói: "Tối mai 7h, Hầu Tử sẽ mời cô ta ăn cơm tại khách sạn Hương Cách Lí Lạp, cô cảm thấy cô ta có đến không?"

Chu Mị không suy nghĩ chút nào liền nói: "Cô ta sẽ đến, hơn nữa còn là chạy thật nhanh mà đến."

"Nhưng cô ta là ngôi sao lớn..." Diệp Hoan chần chờ nói.

Ở đầu dây bên kia Chu Mị cười, xem ra cô hoàn toàn không để vị minh tinh này vào mắt.

"Minh tinh thì thế nào? Minh tinh cũng chỉ là người thường, cũng cần có cơm ăn."

Diệp Hoan cười nói: "Vậy thì nhờ cô rồi."

Chu Mị nói: "Anh yên tâm, tôi cam đoan 7h tối may vị đại minh tinh kia nhất định sẽ ngoan ngoãn ngồi chờ Hầu Tử."

"Sao cô chắc chắn thế?"

"Công ty giải trí của Liễu Phỉ là Giải Trí Hoa Thái. . ."

"Thế thì sao?"

Chu Mị chậm rãi nói: " Giải Trí Hoa Thái vừa trở thành công ty con của tập đoàn Đằng Long."

Diệp Hoan: “ . . ."

~~~~~~~~~~

Diệp Hoan trong ánh mắt đầy lo lắng của Hầu Tử mà tiến tới vỗ vai hắn, cười nói: "Tối nay chú nhất định phải ăn mặc đàng hoàng để đến gặp Liễu Phỉ nha."

Hầu Tử lắp bắp nói: "Sao …sao có thể ? Anh đã làm gì thế?"

Diệp Hoan cười thở dài: “Biết làm sao khi chủ của con thiên nga này là một con cóc ?"

Mặc kệ Hầu Tử còn đang thắc mắc, Diệp Mặc vẫn cứ cười vui vẻ đi ra khỏi sân vận động.

Ở cửa Đông của sân vận động, Trương Tam cùng lão viện trưởng vẫn đang chờ họ.

Trương Tam nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Diệp Hoan nên mắt sáng lên, có chút khó tin hỏi : "Anh …làm được hả?"

"Đó là chuyện đương nhiên."

"Hoan Ca, anh thật sự quá cool, ngay cả ngôi sao lớn cũng phải khuất phục." Trương Tam ngưỡng mộ nói.

Diệp Hoan đắc ý nói: "Chuyện nhỏ, trên đời này không có người phụ nữ nào thoát tay anh, ba người sau này thích ai thì cứ nói với anh, cho dù đó là vợ của Tổng thống Mĩ anh cũng giúp. "

Hai mắt Trương Tam sáng lên sao: "Anh cũng giúp em được không?"

Diệp Hoan không cười nữa mà nói nhỏ: "Anh đây cùng lắm chỉ có thể giúp mấy chú đi cua người ta thôi, rồi hằng năm đốt cho mấy chú một nén nhan thôi."

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, khán giả như một dòng sông lớn đi ra sân vận động. Lúc này lão viện trưởng đột niên thay đổi sắc mặt, run rẩy đưa ngón tay lên chỉ vào một người phụ nữ, nói: "Người đó…năm đó chính là bà! Diệp Hoan, con mau đuổi theo!"

Ba người lập tức ngây ngốc.

"Lão viện trưởng, vừa rồi con chỉ khoác lác thôi, ông đừng xem là thật. Tuy rằng ông cần có một người bạn, nhưng ông không thể tùy tiện tìm một người qua đường được. Khách làng chơi đến kỹ viện cũng phải lựa chọn kỹ càng." Diệp Hoan cẩn thận khuyên bảo lão viện trưởngc khuyên giải.

Hầu Tử thở dài: "Mắt nhìn người của người độc thân lâu năm quả nhiên không giống người bình thường. "

Lão viện trưởng quá tức giận nên đánh Hầu Tử một cái thật đau, nói: "Đừng có đứng đây mà nói nhảm nữa! Đó là mẹ của Kiều Mộc, nhanh chóng chạy theo đi!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui