Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Dịch giả: Rong & Trọng Kim

Diệp Hoan chẳng biết tại sao lại lập công.

Nếu như nói tiêu diệt bộ chỉ huy sư đoàn xe tăng là kế hoạch có từ trước, thì việc bắn rụng bộ tổng chỉ huy quân khu Tây Nam thật sự là kinh ngạc ngoài dự liệu.

Trên đời này dù sao cũng luôn tràn ngập rất nhiều sự tình trời đất đưa đẩy, chó ngáp phải ruồi, có lúc sẽ nhận được may mắn, có khi lại phải chịu bất hạnh, loại chuyện này của Diệp Hoan vừa hay lại thuộc vào loại may mắn kia, tỷ lệ hên xui của loại may mắn này đại khái cũng giống như dùng hai đồng tiền mua vé số, trúng thưởng 500 vạn.

Phần công lao này thực khiến Diệp Hoan cảm thấy có chút xấu hổ, đúng vậy, thật đúng là rất hổ thẹn.

Diễn tập hoàn toàn vượt ngoài ý liệu của tất cả mọi người, kết quả diễn tập thậm chí còn làm cho quân ủy trung ương hết sức kinh hãi. Cộng đồng hơn năm vạn người vừa mới bắt đầu tham dự trò chơi chưa đến vài ngày, đã bị cái tên Diệp Hoan ma xui quỷ khiến làm ra loại chuyện xấu đem giết hết Tổng bộ chỉ huy của đối phương, trọng tài tuyên bố Trình Tư lệnh và rất nhiều các vị tướng, tá khác đồng thời "dùng thân mình hi sinh cho tổ quốc" trong lúc diễn tập. Tất cả bộ đội cơ động quân khu Tây Nam, cũng như bộ binh, cùng với không quân, bộ đội đặc chủng với nhiều binh chủng, binh sĩ hoàn toàn lâm vào hỗn loạn, không có hệ thống chỉ huy thống nhất, gần ba vạn người của quân khu Tây Nam chẳng khác nào ba vạn con ruồi mất đầu, không tìm ra phương hướng, càng không thể tiếp thu mệnh lệnh của thượng cấp, trận tuyến ba vạn người toàn bộ sụp đổ.

Trò chơi có quy tắc của trò chơi, dù kết quả đến quá đột ngột, lại quái lạ khó giải thích, thế nhưng chết vẫn là chết, trọng tài muốn thực hiện chức trách của mình, chỉ có thể tuyên bố trò chơi chấm dứt, quân khu cảnh vệ cứ ù ù cạc cạc mà thắng lợi lớn trong trận diễn tập này.

Có thể tưởng tượng được Trình Tư lệnh ôm tâm tình phẫn nộ biệt khuất như thế nào, cũng có thể thấy ngay trên khuôn mặt vốn dĩ nguội lạnh của Thẩm lão ngũ giờ đây khóe miệng chứa đựng bao nhiêu vui vẻ, tươi cười sáng lạn.

Cùng lúc Diệp Hoan trở lại nơi trú quân của Lam Kiếm đại đội, quân ủy trung ương cũng đã loạn thành một đoàn, các lãnh đạo cao cấp triển khai tổ chức hội nghị khẩn cấp tức thời. Vô số các vị tướng tá cầu vai lấp lánh sao cùng nhau hội họp thảo luận xem kết quả diễn tập lần này có hợp lý không. Theo căn cứ hùng hồn xác đáng của trọng tài, Trình Tư lệnh mặt mũi tái mét không thể không chấp nhận sự thật hắn đã "bỏ mình".

Thật sự quá mất mặt!

Đường đường tư lệnh quân khu dưới tay mãnh tướng như mây, cuối cùng lại bị một tên trung sĩ dễ dàng giết chết, toàn bộ hơn mười vị đại tướng của bộ Tổng chỉ huy, cùng với hơn ba mươi vị đại sứ nước ngoài cùng quan sát viên quân sự, lại trở thành chiến lợi phẩm của hắn ta, Trình tư lệnh có cảm giác lúc này cái mặt mo của mình giống như đang bị người ta trở tay bạt cho mười mấy cái tát, không chỉ nóng rát nhức nhối, mà quả thật đã chết lặng không còn tồn tại cảm giác trên da mặt nữa.


Ngay khi bị phán quyết diễn tập thất bại, Trình tư lệnh quả thật muốn rút súng, tất nhiên, không phải ông muốn bắn chết Diệp Hoan, mà là muốn hướng về chính bộ Tổng chỉ huy của mình cùng Trương doanh trưởng binh đoàn pháo binh mà nã đạn.

Trong thực tế, việc thực hiện diễn tập đã không đạt được kết quả như mong đợi của Ủy ban Quân sự Trung ương. Vốn dĩ mục đích chính là muốn phối kết hợp khả năng hoạt động, tự chủ của hai cánh quân bộ binh và không quân, từ trong quá trình chiến đấu nổi bật có thể rút ra bài học về cơ cấu vận hành hình thức và xây dựng chế độ liên hợp tác chiến cơ bản trong quân đoàn, ai ngờ mới bắt đầu diễn tập được vài ngày, một nửa binh sĩ của 2 đại quân khu vẫn đang chờ lệnh tại khu vực dã chiến, binh sĩ không quân thì ngay cả một cái máy bay chiến đấu cũng còn chưa cất cánh, cái gọi là chỉ huy cơ cấu vận hành hình thức "Xây dựng liên hợp tác chiến" đến bóng dáng còn chưa thấy qua, đã bị một gã trung sĩ một tay kết thúc. Nhân lực vật lực hao phí cực lớn, đại quy mô diễn tập chuẩn bị hết gần một năm cuối cùng phải kết thúc qua loa, hơn năm vạn binh sĩ dã chiến đến cái chốt súng còn chưa sờ đến đã phải hậm hực quay về.

Các lãnh đạo quân ủy khóc không ra nước mắt, cái này... cái này mẹ nó là điển hình của chứng xuất tinh sớm a!

Cùng lúc, Diệp Hoan, cái tên của người binh sĩ trẻ tuổi mới nhập ngũ được mấy tháng, lần đầu ghi khắc vào trong mắt, trong lòng của tất cả lãnh đạo quân khu.

Điều tra hồ sơ của hắn, thấy được bối cảnh phía sau hắn chính là Thẩm gia, chúng lãnh đạo dở khóc dở cười. Mẹ kiếp, khó trách thằng ranh này nghịch thiên như vậy, thì ra là cháu của Thẩm lão tướng quân, không hổ danh con nhà hổ tướng, Thẩm gia quả nhiên danh bất hư truyền.

Sau kết quả của diễn tập quân sự, cánh cửa chính của Thẩm gia thiếu chút nữa bị các lãnh đạo quân ủy đạp nát, các vị đại tướng ngang hàng với Thẩm Sùng Võ một mực níu lấy ông già râu đã bạc trắng. Bảy mồm tám miệng chõ vào bắt ông chịu trách nhiệm, ông ta vậy mà dạy dỗ ra được một thằng cháu dùng sức một người quấy phá quân ủy loạn thành một mớ, đã thế hết lần này tới lần khác còn không tìm ra lỗi của hắn, chỉ có thể tự mình cố sức nghiến răng nuốt vào viên thuốc đắng này. Các lãnh đạo cấp cao không thể nào chấp nhặt với bọn tiểu bối, đành phải tìm đến ông, kết quả là, Thẩm gia bị các lãnh đạo giao lưu cọ xát vài bữa cơm, rượu ngon trân quý cất giấu lâu năm của lão gia tử cũng bị mấy lão tướng quân này uống hết hơn nửa.

Thẩm lão gia mấy ngày nay tâm tình vui vẻ, lần đầu tiên trong đời bị người ăn cướp còn sung sướng như vậy, hồn nhiên không để ý đến thầy thuốc một mực đau khổ khuyên bảo, đơn giản chỉ cần cùng các lão bằng hữu cùng một chỗ uống rượu say thống khoái, già rồi già rồi, cháu trai lại làm ra một việc làm rạng rỡ mặt mũi của ông như vậy, nhân sinh được như thế, cũng đủ cảm thấy an ủi, muốn say một trận rồi.

Thẩm lão gia say rượu sung sướng vung tay lên: "Gọi thằng nhãi ranh đầu rùa Diệp Hoan kia trở về gặp ta!"

....

Vì vậy thằng nhãi ranh đầu rùa Diệp Hoan hiện giờ đang ngồi trên máy bay vận tải từ Tây Bắc quay về Bắc Kinh.

Tâm tình của hắn cũng không tệ, tuy rằng hắn không biết chuyện một mình hắn tiêu diệt cả bộ tổng chỉ huy địch nhân thì sẽ được thưởng bao nhiêu quân công, nhưng hắn xác định mình đã làm đúng, hơn nữa chuyện này có lẽ phải dùng câu "Rất ngầu!" để hình dung mới đủ. Nếu như chú năm không nâng bậc quân hàm của hắn lên thành thượng úy, hắn tuyệt đối sẽ cầm cục gạch đập vào mặt ông ta.


Diệp Hoan thật sự là một người rất rất khiêm tốn, tạo ra một sự tình "kinh thiên động địa" như vậy, yêu cầu của hắn chỉ đơn giản là một cái quân hàm cấp úy mà thôi.

Điều duy nhất mà hắn lo lắng lúc này, chính là anh bạn tướng quân da đen James, người đã từng bị tiểu đội bọn hắn cưỡng ép bắt giữ.

Anh bạn James này từng nhiều lần kêu gào muốn kháng nghị lên Bộ Ngoại Giao. Nhưng khi anh ta tận mắt chứng kiến Diệp Hoan một mình xông vào long đàm hổ huyệt*, hơn nữa sau khi hắn thành công "bứng" luôn cả bộ tổng chỉ huy đối phương, biểu lộ trên mặt lúc ấy của anh ta rất phức tạp, cái gì cũng không nói ra thành lời. Đến lúc Diệp Hoan quay về vẫn không thấy động tĩnh gì, cho nên hắn luôn chờ đợi trong lo lắng, cũng không biết vị "Hắc huynh" kia cuối cùng có kháng nghị hay không, hắn cứ mang tâm tình như vậy từ Tây Bắc về luôn tới Bắc Kinh.

* Đại ý nói là nơi nguy hiểm trùng trùng

Bắc Kinh vẫn một hình dáng già nua như vậy, mới rời khỏi được có vài ngày lại trở về, tâm tình Diệp Hoan cũng có chút phức tạp.

Sắp phải rời khỏi quân doanh rồi, thế nhưng... vì sao trong lòng cứ không nỡ dứt bỏ như vậy? Chẳng lẽ đúng như lời Hà Bình đã nói, chỉ cần đã từng đi lính thì cái thân phận quân nhân này sẽ giống như lạc ấn (hình xăm) in thật sâu trong lòng người, dù dùng mọi cách đều không thể lãng quên, không thể xóa nhòa được?

Đơn xin xuất ngũ còn chưa đưa lên. Thế mà giờ phút này, tâm tình của Diệp Hoan đã cảm nhận được một sự chua xót mãnh liệt, hắn thậm chí có lúc dâng trào cảm xúc muốn cứ ở mãi trong quân đội cho đến khi chết già.

Người tiếp đón ở sân bay chính là thư ký riêng của Thẩm Đốc Lễ, Lưu Tư Thành.

Một cỗ xe Audi màu đen lẳng lặng ngừng lại ở khoảng trống trong phi trường, máy bay chở Diệp Hoan hạ cánh, Lưu Tư Thành tiến lên bắt tay hắn, sau đó hai người lên xe, đi thẳng về Thẩm gia.

Khi tiến vào cửa lớn ở Thẩm gia, Diệp Hoan rõ ràng cảm giác được, ánh mắt của những người cảnh vệ Thẩm gia lúc nhìn hắn không giống như trước. Vì đã nghe về sự tích trong lần diễn tập vừa rồi của Diệp Hoan, cả đám cảnh vệ khi chứng kiến thân hình Diệp Hoan phong trần, rắn rỏi trong bộ quân phục đang đi đến gần, tất cả đều thi nhau đứng nghiêm và kính cẩn chào hắn theo nghi thức chuẩn của quân đội. Sau khi Diệp Hoan đáp lễ, nhóm cảnh vệ bọn họ vẫn không hạ tay mà một mực nâng tại giữa lông mày, yên lặng nhìn thân ảnh Diệp Hoan cho đến khi biến mất.


Nhóm cảnh vệ dùng phương thức của quân nhân để biểu đạt lòng sùng kính đến vị "long môn hổ tướng" này.

Tiến vào rừng trúc, đến khoảng sân nhỏ bên ngoài nơi ẩn cư của Thẩm lão gia, Diệp Hoan liền dừng bước, thêm một lần nữa...nhìn chăm chú thật lâu vào cái ao cá nhỏ phía trước.

"Thàng nhãi rùa con kia, lăn tới đây cho lão tử! Không cho phép đụng vào cá của ta!" Thẩm lão gia tử đang mặt mày hớn hở bỗng trừng mắt với Diệp Hoan rồi hét lớn: "Thằng nhãi anh thuộc họ nhà mèo hay sao? Sớm muộn gì ao cá của ta cũng bị anh tai họa đến mà!"

Diệp Hoan cười hắc hắc, bắt đầu màn chào hỏi Thẩm lão gia: "Ông nội văn thành võ đức, nhất thống giang hồ, tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất..."

Thẩm lão gia tử cười mắng: "Cháu từ nghe được mấy lời buồn nôn này ở đâu vậy? Vỗ mông ngựa cũng quá dối trá rồi, còn không mau câm miệng cho ta! Cháu lại đây, để ta xem bộ dáng quân nhân của cháu. Nghiêm!"

Diệp Hoan cười tiến về phía Thẩm Sùng Võ thêm vài bước, sau đó dùng tư thế kính cẩn đứng nghiêm. Thẩm lão gia híp mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi hài lòng gật đầu, tay nắm thành đấm, đánh một quyền lên lồng ngực Diệp Hoan, cười nói: "Đúng vậy, phải có dáng dấp quân nhân như vậy mới được, lần diễn tập ở Tây bắc này cháu làm tốt lắm, khiến cái mũi của ta cũng sắp thành mũi cà chua rồi! Hặc hặc, mặt mày ta cũng trở nên rạng rỡ đây này!"

Diệp Hoan lau mồ hôi, cười khan nói: "Hổ thẹn, hổ thẹn... Chỉ là may mắn thôi ạ!"

Đây cũng không phải do Diệp Hoan khiêm tốn, quá trình tiêu diệt bộ tổng chỉ huy đối phương. Ngoại trừ dùng hai chữ "May mắn", xác thực không còn từ nào khác để hình dung về điều đó nữa.

Đương nhiên. Ở trong mắt Thẩm lão gia đương nhiên sẽ không cảm thấy đó là may mắn, nhìn đứa cháu trai như thế nào cũng thấy thuận mắt, làm sao hắn chỉ dựa vào vận khí mà có thể đơn độc lập được công lao lớn như thế? Nói rằng là do may mắn, mẹ nó đang chuyện phiếm à!

"Ông nội, Thẩm lão gia ngài gọi cháu từ tiền tuyến về đây, ngài đã già mà lại không phúc hậu nha, nhớ năm đó nguyên soái Nhạc Phi tuy rằng cũng bị Hoàng Đế triệu hồi về, nhưng mà Hoàng Đế kia tốt xấu gì cũng đưa tặng mười hai kim bài, ngài thì quá keo kiệt rồi, một cú điện thoại cũng chả thèm gọi nữa..." Diệp Hoan cười hì hì không nghiêm chỉnh cáo trạng.

Lão gia tử trừng mắt, cả giận nói: "Thối lắm! Thằng nhãi anh mới lập có tí công lao nho nhỏ mà đã đắc chí thế rồi, bờ mông cũng đều vểnh lên trời rồi, còn xem mình là Nhạc Phi, nói thế ão tử chẳng phải thành tên vua vô đạo Tống Cao Tông kia sao?"

"Ông nội, ông không có để ý trọng điểm gì cả, trọng điểm là tốt xấu gì người ta cũng đưa ra mấy khối kim bài nha..."


"Cút sang một bên đi! Lão tử cũng đã đưa cho anh cái mỏ quáng kia rồi, cũng đủ cho anh chế tạo một cái giường bằng vàng ròng mà tùy ý lăn lộn trên nó."

Hai ông cháu vừa cười vừa to tiếng tranh luận, trong sân nhỏ bỗng truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ

Lão gia tử tuy đã lớn tuổi nhưng xem như tai thính mắt tinh, vì vậy cười nói: "Cháu trai à, giới thiệu cho cháu một vị khách"

"Ai vậy ạ?"

Diệp Hoan ngẩng đầu nhìn đến, kết quả khiến hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, khuôn mặt lập tức tắng bệch.

Cách sau lưng lão gia khoảng năm mét, Trình tư lệnh quân khu Tây Nam đang xanh mặt trừng mắt với hắn, với một bộ dáng hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn.

"Tên nhóc thối tha, một ván cờ tốt bị cậu tùy tiện hủy đi! Làm lão già ta cũng thành pháo hôi luôn, cậu nhóc à, hôm nay cậu phải cho ta một cái công đạo đi!"

Vừa nói, Trình tư lệnh vừa bước nhanh về phía hắn.

Diệp Hoan vừa nhìn thấy bao súng mà Trình tư lệnh đeo bên hông, hắn lập tức kinh hãi lạnh cả người. Còn không đợi phản ứng của Trình tư lệnh, Diệp Hoan lập tức chúi người xuống, ôm đùi Trình tư lệnh rồi nước mắt lăn dài, gào khóc:

"Trình bá bá, Trình anh hùng à... Tha mạng! Cháu thật sự chỉ định lập ít công lao để ăn mừng thôi ạ, không phải cố ý bắn ngài thành cặn bã đâu nha, ngài nể mặt mũi ông nội cháu mà tha cho cháu lần này đi, lần sau cháu không dám nữa...huhu"

Lời nói không có cốt khí này vừa thốt ra, cái mặt mo của Thẩm lão gia tử đang hớn hở lập tức nổi lên từng tầng một sương lạnh, làn da nhăn nhúm, hàm răng vặn vẹo, cả người tức đến phát run.

Khuôn mặt Trình tư lệnh đang tím xanh xanh cũng ngây ra, sau khi trầm mặc nửa ngày mới ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, vô hạn đìu hiu nói: "Thật không ngờ biết bao nhiêu tinh anh của quân khu Tây Nam ta lại thua trong tay một kẻ như thế này, thật sự là….ài!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận