Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Dịch giả: Shiningstrar193
Biên: trongkimtrn

Bọn Diệp Hoan trốn ở một góc trong ngõ hẻm, ở ngõ bên cạnh, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, hiển nhiên không chỉ có một sát thủ đuổi theo bọn hắn.

Diệp Hoan tựa vào bức tường ở bên cạnh, miệng thở hổn hển, mí mắt không ngừng chớp động.

Kẻ nào muốn giết mình? Người nào ở sau lưng sai khiến?

Từ lúc đến Prague, trừ bỏ ngày đó vì muốn nhiều người chú ý mà hai lần đánh cho người nước ngoài kia bẹp dí ra, thì căn bản hắn không hề đắc tội với bất kỳ ai khác mà. Còn cái tên người nước ngoài có bộ dáng không ra gì kia không có khả năng hay thực lực để mời sát thủ đến giết hắn như vậy.

Có thể là ai chứ? Là ân oán trong nước sao?

Trong đầu Diệp Hoan là một mảnh mờ mịt, hỗn loạn.

Mặc kệ thế nào, lúc này không phải thời điểm để suy nghĩ về kẻ đứng phía sau màn, nhóm sát thủ này cách bọn hắn không đến năm mươi thước đang tìm kiếm chung quanh muốn lấy mạng của hắn.

Cứ chạy thoát mạng đã rồi tính sau!

"Anh Hoan, cái mông của em đau quá!" Trương Tam buồn bã vô lực nói.

Tình hình của Trương Tam có vẻ không được tốt lắm, mọi người thì không ai bị làm sao, cả chỉ mình cậu ta là không biết thế nào mà lại trúng đạn ở mông. Viên đạn xuyên thủng qua quần, máu tươi không ngừng chảy ra, miệng vết thương không lớn lắm, chỉ là một cái lỗ be bé. Diệp Hoan ngừng lại liếc mắt một cái, rất nhanh hắn đã đoán ra vết thương là do một đầu đạn bằng thép có đường kính 9mm tạo ra. Mảy chảy dọa người, thực ra vết thương cũng không tính là nghiêm trọng, đầu đạn xuyên giáp sức xuyên phá mạnh nhưng tạo thành vết thương không lớn, mà mông lại là nơi thịt dày nhất. Đương nhiên, đau đớn là không thể tránh khỏi, có thể khẳng định rằng, dù bị trúng đạn ở bất kỳ bộ phận nào, cảm giác tuyệt đối không dễ chịu chút nào.

"Mông mày chịu thêm một phát súng nũa cũng không có việc gì đâu! Mau xốc lại tinh thần nào, để sau này tìm cho mày một vị mỹ nữ bác sỹ đeo tất đen trị thương..." Diệp Hoan vừa lưu tâm động tĩnh ở một đầu khác, vừa không an lòng an ủi Trương Tam.

Trương Tam tự nhiên không có thoải mái giống như lời Diệp Hoan, mặt cậu ta đã sớm trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống, cậu ta lại gắt gao cắn răng. Con hàng này bình thường luôn luôn quấy phá, nhưng hiện tại cậu ta lại vô cùng cơ trí, biết rõ thời điểm này còn rất nguy hiểm, chỉ cần một tiếng kêu nhỏ cũng có thể dẫn sát thủ tới. Vì thế, cho dù đau tới mức toàn thân run rẩy thì cậu ta cũng không phát ra tiếng kêu thảm thiết nào.

Trong mắt Hầu Tử tràn đầy hoảng sợ. Hắn cuộn mình trong góc tường nhìn Diệp Hoan, đè thấp âm thanh nói: "Anh Hoan, đám người này là tới trả thù anh sao? Anh biết ai chỉ điểm không?"

Diệp Hoan tức giận nói: "Con mẹ nó, tao làm sao biết kẻ nào sai sử bọn chúng chứ?"

Khóe miệng Hầu Tử khẽ run: "Kẻ thù của anh nhiều đến mức ngay cả bản thân anh cũng không đếm được? Này này, hơn nửa năm nay anh rốt cuộc là tham gia quân ngũ hay là gia nhập xã hội đen?"

"Đánh rắm! Lão tử thăng tới Thượng úy, mày nói tao đi đâu?"

"Trong xã hội đen... có danh hiệu Trung úy thì phải?"

"Thượng úy bộ đội ấy!" Diệp Hoan hung hăng trừng mắt liếc Hầu Tử.

Tiếng bước chân dần dần to lên, Diệp Hoan vô cùng căng thẳng, sát thủ đã cách bọn hắn rất gần.

Thời gian hắn được huấn luyện ở đại đội Lam Kiếm cũng không lâu lắm, nếu là sát thủ bình thường thì hắn có thể xử lý nhẹ nhàng, những việc thế này còn phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa nữa. Hiện tại ở đằng kia không biết có bao nhiêu sát thủ đang muốn lấy mạng của hắn, quan trọng là trong tay chúng đều có súng, còn bên phía Diệp Hoan thì ngay cả một cây côn cũng không có.

Quay đầu lại nhìn thấy ba người Hầu Tử, Trương Tam và Tina đều có bộ dạng hoảng sợ, Diệp Hoan âm thầm tự bổ sung một câu:... Huống hồ mình còn mang theo ba cục nợ.

Chỉ có thể chạy trối chết, không thể liều mạng đánh bừa được, chạy trối chết vẫn tốt hơn là ở trong này chờ chết. Dù sao nếu hô lên chạy thì ba con hàng bên này nhất định còn nhanh hơn thỏ, khiến cho hắn không bị áp lực gì.

Diệp Hoan lau mồ hồi trên trán, quay đầu lại nói nhỏ: "Nghe đây, tao ra ngoài thu hút sự chú ý của bọn sát thủ. Mục tiêu của bọn chúng là tao nên sẽ không rảnh đi giết bọn mày. Tao hành động thì bọn mày cũng nhanh chóng chạy về phía sau, càng nhanh càng tốt, đây là cách vùng vẫy giành lấy mạng cho chính mình, hiểu không?"

Hầu Tử sợ tới mức mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố căng răng run giọng nói: "Anh Hoan, phải đi cùng nhau, anh hy sinh bản thân để chúng em được sống, chúng em còn là người sao?"

Trương Tam nhịn đau phụ họa: "Đúng vậy anh Hoan, là anh em thì cùng nhau đánh hổ, cha con cùng nhau ra trận, anh nếu có chuyện gì không may xảy ra, chúng em làm sao có thể không biết xấu hổ mà sống tiếp?"

Diệp Hoan cả giận: "Không biết xấu hổ cái con mẹ nó! Đây không phải là đến karaoke gọi gái, phải khách khí sao? Bọn mày không trải qua huấn luyện quân sự, chuyện này bọn mày muốn tham gia chỉ làm cho lão tử thêm trói buộc, cút! Cút nhanh cho tao!"

Hầu Tử và Trương Tam im lặng.

Từ nhỏ đến lớn, bọn hắn đều lấy ý kiến của Diệp Hoan làm chủ, sai đâu đánh đó, ăn trộm trứng chim, tốc váy nữ sinh, phàm là Diệp Hoan nói một câu, bọn hắn không cần suy nghĩ liền xắn áo làm ngay. Loại quyền uy này dần dần trong hai mươi năm chậm rãi mà thành, Diệp Hoan càng phát hỏa, tâm lý bọn hắn càng sợ hãi.

"Anh Hoan, chúng em chạy, một mình anh đối phó với bọn chúng thế nào?"

Diệp Hoan tràn đầy tự tin cười: "Lão tử là người một mình chiến đấu trên chiến trường một đường bước tới, có vài tên sát thủ thôi, lão tử có ít nhất một trăm hai mươi phương pháp đối phó với chúng..."

Hầu Tử và Trương Tam nghe vậy cảm giác vô cùng an tâm. Diệp Hoan trong lòng bọn hắn giống như là một ngon núi, Diệp Hoan nói có 120 phương pháp thì tuyệt đối là có 120 phương pháp sẽ không có ít hơn.

"Anh Hoan, chúng em tin tưởng anh, anh nhất định phải bảo trọng, còn sống trở về!" Trong mắt Hầu Tử ánh lên lệ quang.

Diệp Hoan gật đầu thật mạnh: "Yên tâm, mẹ nó! Trên chiến trường, tao chính là người đạp trên núi xương trắng của địch nhân mà tiến lên, bọn mày không cần lo lắng cho tao!"

Ba người thương lượng xong, Trương Tam kéo Tina: "Gái Tây, cô đỡ tôi đi, chúng ta cùng chạy thoát thân thôi!"

Tiếng bước chân của sát thủ đã gần trong gang tấc, hai nhóm người tự đứng yên ở hai bên góc tường, im lặng đến mức ngay cả hô hấp cũng có thể nghe thấy được.

Diệp Hoan mấp máy miệng, lặng lẽ giơ ba ngón tay về phía đám Hầu Tử, sau đó là hai ngón, một ngón...

"Đi!"

Diệp Hoan phát động trước, hắn men theo một góc tường chạy ra ngoài, thực hiện một động tác cầm bắt tiêu chuẩn của quân đội, hai tay hắn nắm lấy cánh tay của tên sát thủ, đầu gối mạnh mẽ đánh vào khớp xương ở khuỷu tay của gã. ‘Răng rắc”! Tên sát thủ hét thảm một tiếng, cánh tay đã vặn vẹo tới một góc độ quái dị mà người thường không thể nào làm được, nó rũ xuống mềm nhũn, xem ra cánh tay này đã bị phế.

Một kích thành công, toàn thân trở ra.

Thân hình Diệp Hoan chợt lóe, phóng nhanh theo hướng ngõ nhỏ phía trước chạy thục mạng. Biến cố đột nhiên phát sinh làm cho lũ sát thủ ngây người một chút, sau đó bọn hắn lập tức phản ứng lại, giơ súng đuổi theo Diệp Hoan.

Cùng lúc đó, Hầu Tử và Trương Tam lỗi kéo Tina, cong lưng nhanh nhẹn chạy về một cái ngõ nhỏ đối diện.

"Sát thủ đã bị anh Hoan dẫn dụ đi rồi, vừa rồi anh Hoan ra tay thật là tàn bạo, nhẹ nhàng phế đi một cái cánh tay, con mẹ nó thật trâu bò..."

Tạm thời an toàn, Hầu Tử và Trương Tam ngược lại không còn muốn bỏ chạy nữa. Tuy rằng trong lòng bọn hắn không ngừng sợ hãi, nhưng vẫn không thể nào bỏ mặc anh em của mình mà chạy thoát một mình được, vì thế ba người ngồi xồm ở góc tường nhìn Diệp Hoan dẫn lũ sát thủ càng ngày chạy càng xa.

"Anh Hoan liệu có ổn không?" Mông của Trương Tam không ngừng chảy máu, hắn cẩn thận bịt miệng vết thương rồi nhíu mày nói.

Hầu Tử gật gật đầu chắc chắn: "Anh Hoan nhất định có thể thoát, chúng ta phải tin tưởng anh ấy, anh ấy nói có 120 loại phương pháp đối phó sát thủ thì nhất định là vậy, chúng ta nhìn anh ấy xuất chiêu đi..."

Vừa dứt lời, Diệp Hoan chạy trối chết xa xa cuối cùng cũng xuất chiêu dưới ánh mắt cõi lòng đầy mong mỏi của Hầu Tử và Trương Tam.

"Cứu mạng! Cứu mạng! Giết người rồi!----- Có ai không, cứu tôi với? (Dịch: người dân ở đó mà hiểu lời của hắn mới là lạ)

Âm thanh cao vút vang to cắt ngang hoàng hôn yên tĩnh ở Prague.

Hầu Tử và Trương Tam ngồi xổm ở xa xa chứng kiến một màn này, trên trán bọn hắn mồ hôi rơi ra như mưa mùa hạ.

"Anh Hoan dùng chiêu này thì... Cũng quá tiêu cực đi?"

"Đúng vậy, còn không bằng kêu 'Hảo hán tha mạng' nha...!"

Diệp Hoan tránh vào một ngõ nhỏ không biết tên, vừa chạy vừa thở hổn hển.

Hầu Tử và Trương Tam hẳn là chạy thoát rồi? Nhưng chính bản thân mình phải làm sao giờ? Đám sát thủ này khí thế hung hãn, hơn nữa số lượng lại không ít. Trong nháy mắt khi thoát ra khỏi ngõ nhỏ kia, Diệp Hoan đã để ý rõ đám sát thủ đại khái có bảy tám người, đều là người da trắng châu Âu. Toàn bộ đều trang bị súng ngắn giảm thanh, xem cách di chuyển và thần thái quả nhiên bọn hắn đều là sát thủ chuyên nghiệp đã trải qua huấn luyện, so với đám sát thủ nghiệp dư lấy đao chém dưa hấu thì cao hơn không chỉ một cấp bậc.

Rốt cuộc là ai muốn lấy tính mạng hắn?

Những người trong dĩ vãng từng có ân oán từng gương mặt hiện ra trong đầu.

Chú ba Thẩm gia? Dư nghiệt của trùm thuốc phiện Hồng Ba? Trương Quốc Đống ở kinh thành bị mình đánh? Hay vẫn là... Thẩm Duệ?

Vừa nghĩ tới cái tên Thẩm Duệ này, mí mắt Diệp Hoan nhíu lại.

Là hắn sao? Hắn lại dám động thủ một lần nữa? Hay là một người khác hoàn toàn?

Tiếng bước chân dồn dập đuổi theo truyền lại từ phía sau, tâm niệm Diệp Hoan thay đổi thật nhanh. Ngõ nhỏ không nên ở lâu, sớm hay muộn sẽ bị bọn hắn bao vây, giống như bắt rùa trong hũ. Chiêu này hắn đã dùng qua rất nhiều lần rồi, cho nên kinh nghiệm cực kỳ phong phú, đương nhiên, hắn thường đảm đương vai trò là người bắt con rùa kia.

Diệp Hoan tựa lưng vào góc tường, lặng lẽ thò đầu ra phía sau quan sát. Đầu vừa vươn ra, một tiếng súng trầm đục nặng nề vang lên, viên đạn nguy hiểm sượt qua da đầu của hắn, viên đạn bắn vào vách tường, bụi tường li ti bắn ra tung tóe.

Diệp Hoan không hề chần chờ, không thèm che giấu hanh tung, quay đầu bỏ chạy, chạy một hai trăm mét, xuyên qua trùng điệp ngõ nhỏ, Diệp Hoan đi vào một cái đường lớn.

Thời điểm hoàng hôn, người trên đường đi lại vô cùng náo nhiệt. Du khách từ các quốc gia đi lại giữa các cửa hàng, quá bar và danh lam thắng cảnh. Diệp Hoan chạy đến bên đường, cổ co rụt lại, hắn cố ý đè thấp người, dùng một tư thế quái dị giữa xuyên qua giữa dòng người, nhờ dòng người mà ẩn thấp, chạy nhanh đi.

Bảy tám sát thủ phía sau đi vào đường lớn, bọn hắn tất nhiên không dám công khai dùng súng trên đường, vì thế súng đều giắt sau lưng, đuổi sát theo thân ảnh Diệp Hoan.

" Giết người! Có súng, đám người ở phía sau có súng đấy!" Diệp Hoan ẩn giữa đám người đi lại lớn tiếng kêu to.

Nhóm sát thủ bỗng nhiên bị kiềm hãm khựng lại.

Mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng giống như đang nhìn một thằng điên.

"Báo cảnh sát, khốn khiếp... Bọn! Các người đều choáng váng sao? Có súng nha, súng! Các người không hiểu à? Huỵch, phịch, phạch, phựt ... " Diệp Hoan nôn nóng tới mức mồ hôi chảy ròng, không ngừng khoa chân mua tay minh họa.

Nhóm người qua đường vẫn như cũ mờ mịt, sau đó đám sát thủ mỉm cười dữ tợn, chân bước nhanh hơn.

"Học thêm chút tri thức hữu dụng nha, lũ khốn khiếp! Tiếng Trung không biết còn đến đây du lịch?"

Diệp Hoan buông bỏ, phẫn nộ bỏ lại những lời này sau đó tiếp tục khổ sở chạy trốn.

Tại sao lão tử toàn đụng phải lũ lưu manh mù chữ vậy?

Diệp Hoan dừng lại, hắn đột nhiên nhìn thấy phía trước cách không xa nơi này dường như có thêm một đám người thần sắc dữ tợn khác, nhìn qua là biết đám người đó cũng không lương thiện gì, bọn kia cũng đang bước nhanh về phía hắn.

Trước sau hai nhóm người, ít nhất cũng mười sáu mười bảy tên, kẻ chủ mưu ở phía sau thật là để mắt mình nha.

Không biết chạy trốn trong dòng người bao lâu, khi qua một cái ngõ nhỏ, một cánh tay mạnh mẽ kéo hắn vào.

Diệp Hoan cả kinh, phản ứng nắm cánh tay đó sau đó... mạnh mẽ quật ngã người kia xuống đất.

"A a a .... !" Chủ nhân cánh tay kia hét thảm một tiếng: "Fuck your father's brother! Quả nhiên không thể làm người tốt, rốt cục mình cũng hiểu tại sao Lôi Phong(*) lại chết sớm rồi!"

(*) Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Diệp Hoan ngẩn ngơ: "Hầu Tử?"

Sau đó hắn giận tím mặt: "Lão tử bảo bọn mày chạy nhanh, con mẹ nó như thế nào lại tụ tập với lão tử?"

Hầu Tử khổ sở nói: "Anh Hoan, chúng em thấy hình như anh cũng không chịu được lâu nữa, nên thử đến xem có giúp được gì không, Tina đã chạy đi báo nguy rồi, cảnh sát lập tức sẽ đến..."

"Báo nguy cái rắm, sát thủ đều ở sát sau lưng lão tử, chờ cảnh sát đến nhặt xác chúng ta à? Lúc này không thể trông cậy vào ai cả, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!"

Ba người nói chuyện, sát thủ đã phát hiện ra bọn hắn, vòng qua một ngõ nhỏ đằng sau, giơ súng lên.

Đám người Diệp Hoan co rụt cổ xoay người chạy thục mạng.

"Anh Hoan, chúng ta không thể cứ để bị truy đuổi, con mẹ nó giống như chó đuổi thỏ, chúng ta phải phản kích!" Hầu Tử hổn hển cả giận.

"Trên tay không vũ khí, phản kích thế nào? Mày biến thành viên đạn à?"

Trương Tam chạy một bên yên lặng đưa qua hai cái đồ vật: "Cho anh."

Diệp Hoan cúi đầu nhìn thấy, không khỏi mừng rỡ, đồ tốt! Mặt ngoài giản dị đem sát khí và mũi nhọn của chúng ẩn giấu vô hình, giấu đi vầng sáng rực rỡ, vầng sáng chỉ thuộc về thần binh!

Bao tải, gậy gộc.

Những thứ đồ vậy vô cùng bình dị, dân dã, cùng với gạch, xích xe đạp được dân gian xưng tụng là tứ đại pháp bảo của thời đại. Người cản giết người, phật cản giết phật, mọi việc đều thuận lợi.

Ánh mắt Diệp Hoan nhìn thẳng: "Tìm ở đâu?"

Trương Tam chỉ tay về phía sau lưng: "Vừa kiếm được ở một bãi rác ven đương."

Diệp Hoan khen: "Binh khí tốt! ... Mày bị nước vào óc à? Cái đồ vật này có khả năng chống lại một đám sát thủ dùng súng hả?"

"Thử xem thế nào, dù gì vẫn còn ngon hơn là dùng tay không mà?"

Diệp Hoan cũng nghĩ vậy, trong tay có vũ khí vẫn là mạnh hơn, lúc này thực sự không có điều kiện để kén cá chọn canh mà.

"Đi thôi, sau này quay về anh sẽ cho mỗi người chúng ta một khẩu AK, gặp người là bắn, gặp người nả thình thịch..."

Nhóm sát thủ từng bước áp sát, bọn hắn nhận được mệnh lệnh nhất định phải làm thịt một người đàn ông Trung Quốc, không chết không dừng.

Đuổi theo không biết qua bao nhiêu tuyến phố, người đàn ông Trung Quốc kia cứ trơn trượt như cá chạch, luồn lách trái phải, luôn để cho hắn trốn mất, hiện tại hắn lại chui vào một ngõ nhỏ có đường tắt như mạng nhện.

Ngõ nhỏ không người, lúc này mặt trời đã muốn chìm xuống ở phía Tây, màn đêm dần dần buông xuống. Trong màn đêm, cả cái ngõ nhỏ này đều lạnh tanh, giờ phút này dường như nơi này hoàn toàn trái ngược với sự ồn ào náo nhiệt trên đường lớn.

Nhóm Sát thủ tiến vào ngõ nhỏ, tay rút súng ra, thong thả và cẩn thận tiến về về phía trước.

Thời điểm bọn hắn nhanh chóng tiền về phía trước, phía sau cửa vào ngõ xuất hiện hai thân ảnh lén lút thần không biết quỷ không hay.

Thân ảnh giống hai con mèo, rón ra rón rén yên lặng không tiếng động tiếp cận tên sát thủ đi cuối cùng...

Sau đó, nhanh như chép ra tay, lấy tay bịt kín miệng tên sát thủ, tay kia dùng sức bổ xuống gáy, tiếp theo một cái bao tải trùng lên đầu...

Cùng lúc đó, Trương Tam phi thường ăn ý cầm một hòn đá nhỏ ném mạnh về phía một đường tắt xa xa nơi lối rẽ. Khi viên đá vừa rơi xuống, ngõ nhỏ đang yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng thanh thúy. Sát thủ phía trước căng thẳng, cầm súng giống như phát điên chạy theo hướng phát ra âm thanh...

Nghe thấy tiếng động cho thấy nhóm sát thủ đã chạy xa, Diệp Hoan ném tên sát thủ đã ngất đi xuống đất như rác rưởi, sau đó giơ chiếc côn gõ lên.

Ba ba, chiếc côn không đầu không đuôi đập về phía tên sát thủ, tên sát thủ trong bao tải kêu rên lên vài tiếng ô ô, tỉnh lại, lại tiếp tục bị đập cho choáng váng, không biết trải qua thời gian bao lâu, Diệp Hoan đánh đã mới dừng tay lại.

"Mẹ nó, dân Châu Âu quê mùa, chưa từng thử qua tư vị đặc biệt của cú đánh Trung Quốc nha?" Diệp Hoan hung hăng phun ra vài lời.

Tên sát thủ xui xẻo trong bao tải nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất, cũng không biết gã còn sống hay đã chết.

Trương Tam ôm cái mông bị trúng đạn, đưa gậy gộc cho Tina.

"Đến, thử xem, cô cũng gõ mấy côn đi...!" Ngữ khí Trương Tam nhiệt tình giống như đang mời khách ăn cơm vậy.

Khuôn mặt Tina vàng khè, không ngừng lắc đầu.

"Không sao, thử xem thôi, không cần bồi thường thuốc men đâu...!" Trương Tam cắn chặt răng, phảng phất gợi lên một hồi ức đau đớn nào đó, sa sầm mặt nói: "... Cô cứ coi như là đang móc túi trên xe buýt ấy!"

Một đầu ngõ nhỏ khác, nhóm sát thủ bị hòn đá nhỏ dẫn đi vẫn đang cầm súng tìm kiếm xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra dấu vết gì của mục tiêu.

Một gã mặc áo jacket màu đen, râu quai nón, nhìn giống như là thủ lĩnh của đám sát thủ tìm kiếm xung quanh vài lần, đêm càng thêm đen, vẻ mặt của hắn cũng càng ngày càng lo lắng.

Một khi trời tối hoàn toàn, việc truy tìm mục tiêu sẽ càng thêm không dễ dàng. Theo như tình báo, mục tiêu từng là bộ đội đặc chủng ở Trung Quốc, bọn hắn không thể không vạn phần cẩn thận. Ai cũng biết, bộ đội đặc chủng Trung Quốc là lục quân binh chủng tinh nhuệ trên thế giới. Muốn giết chết một người như vậy, phải cẩn thận hơn so bới bình thường rất nhiều.

Ánh mắt của gã vô thức xẹt qua thủ hạ ở phía sau lưng gã.

Tên đầu lĩnh giơ ngón tay lên mà bắt đầu đếm.

Một, hai, ba, ...Còn thiếu một người...

Không cam tâm đếm lại lần nữa, vẫn thiêu một người...

Đôi đồng tử của gã dần dần mở lớn, thân mình cũn không tự chủ mà run rẩy.

... Chẳng lẽ là thầy giáo dạy mình đếm số sai à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui