Dịch giả: Liêu Doanh
Lâu đài bị cảnh sát Prague bao vây trùng trùng điệp điệp. Tuy vậy, Diệp Hoan vẫn rất nhàn nhã. Ở nước người ta mà giết nhiều người như vậy vốn không thể nào che giấu được. Diệp Hoan đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ bị vây bắt như thú dữ xổng chuồng.
Vị Chu đại sứ đang thương lượng với cảnh sát nhưng Diệp Hoan cũng không trông mong ông ta có thể giúp được hắn bao nhiêu. Dù sao cũng là hơn một trăm mạng người, không phải một trăm con heo, việc này chỉ sợ chính phủ Sec sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn hắn.
Không ngoài dự liệu của Diệp Hoan, Chu đại sứ nói vài câu với đám cảnh sát xong liền đi trở vào, vẻ mặt xanh mét.
Thật hiển nhiên, mặt mũi của Chu đại sứ cũng không có trọng lượng như ông ta nghĩ, cảnh sát Prague không hề nhượng bộ.
Diệp Hoan không quan tâm lắm, hắn đặt cược vào Thương Lang và Edward. Chỉ cần Thương Lang hoàn thành tốt nhiệm vụ thì chuyện này có thể giải quyết dễ dàng, cả đám sẽ an toàn về nước.
Nửa tiếng sau, cảnh sát bên ngoài lâu đài càng lúc càng nhiều. Mấy chiếc Mercedes-Benz vây quanh một chiếc Lincoln xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cửa xe mở ra, hai người đàn ông đi giày Tây bước xuống.
Chu đại sứ đứng bên trong lâu đài híp mắt nhìn ra, giận dữ nói: "Tình hình càng lúc càng gay go rồi, Diệp thiếu gia, tổng thống Sec và thị trưởng Prague đều đã đến, chuyện hôm nay không biết sẽ đi về đâu nữa...."
Diệp Hoan cười hì hì: "Có gì mà đi về đâu, chúng ta chẳng qua là giúp đỡ chính phủ Sec diệt trừ một băng đảng xã hội đen, tổng thống của họ đích thân tới lẽ nào để trao tặng cờ thưởng cho chúng ta chăng?"
Chu đại sứ cười khổ: "Diệp thiếu gia, ở nước ngoài không thịnh hành trao tặng cái đó đâu. Hơn nữa nhìn dáng điệu bọn họ không giống như là đến khen tặng các cậu đâu..."
"Lai giả bất thiện*...." Diệp Hoan thì thào tự nói
* Người đến không có ý tốt
"Diệp thiếu gia, cậu nói hơi ngược rồi, đối với bọn họ thì các cậu mới là 'Lai giả bất thiện' "
Tổng thống Sec đứng ngoài lâu đài quay đầu nói mấy câu với thị trưởng, lập tức từ trong đội ngũ cảnh sát Prague có một đám người bước ra, bọn họ mặc đồ rằn ri, đội mũ bảo hiểm, tay ôm súng tiểu liên dùng trong quân đội. Người cầm đầu đội ngũ vẫy tay ra hiệu, cả nhóm chậm rãi đi tới lâu đài
Mí mắt Diệp Hoan giật giật
"Nhìn dáng vẻ bọn họ xem chừng đã coi chúng ta là tội phạm mất rồi. Đây là muốn tiêu diệt chúng tao sao? Đám tôn tử này!"
Hà Bình hừ lạnh: "Tiêu diệt chúng ta? Nhìn chiến thuật của bọn họ, phối hợp đội ngũ, thao tác chỉ huy....các phương diện còn kém xa đặc chủng nước ta, một người lính đặc chủng Trung Quốc cũng có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ"
Diệp Hoan phàn nàn: "Đội trưởng, đến lúc nào rồi mà anh còn rảnh rỗi quan tâm đến động tác với chiến thuật của người ta....Đây không phải đang xem bóng đá đâu, người ta muốn tới diệt chúng ta đó"
Hà Bình cười khiêu khích: "Những kẻ ngoại quốc muốn tiêu diệt lính đặc chủng Trung Hoa còn chưa ra đời đâu"
"Đừng quên sau khi chúng ta làm xong việc thì đã ném hết súng đi rồi. Anh định cầm đuốc đi liều mạng với bọn họ à?"
Hà Bình nghẹn lời.
Không có súng đúng là một vấn đề lớn. Bây giờ không phải thời đại của vũ khí lạnh, không chỉ dựa vào một lời nói thiết huyết thì có thể mở được một con đường máu.
Chu đại sứ đưa tay quệt đi mồ hôi lấm tấm đầy mặt, vội la lên: "Vậy phải làm sao bây giờ? Bọn người kia sắp xông vào đến nơi rồi"
Diệp Hoan nhìn đại sứ, cười nói: "Lão Chu à, giúp chúng tôi một việc được không?"
"Giúp các cậu đi ra ngoài giơ cờ trắng hả?"
Diệp Hoan trợn mắt, kẻ nào nói ra câu đấy hả? Lão già này chưa chi đã nghĩ đến giơ cờ trắng đầu hàng rồi
“Giúp tôi ra ngoài nói với tổng thống Prague rằng chúng ta đều là dân chúng lương thiện hiền lành"
Lúc này đến lượt Chu đại sứ trợn trắng mắt: "Cậu cảm thấy ông ta sẽ tin sao? Mấy người có thể lên làm tổng thống thì chẳng có ai ngu hết đâu"
Diệp Hoan vui vẻ: "Dù sao ông cứ dùng dằng với ông ta một lát đi, câu giờ càng lâu càng tốt. Hiện tại chúng tôi rất cần thời gian, nếu có thể kéo dài thêm mấy tiếng nữa thì tình thế nhất định sẽ có biến hóa...."
Chu đại sứ chần chờ nhìn Diệp Hoan, suy nghĩ nửa ngày rốt cuộc dậm mạnh chân: "Tôi sẽ đi ra ngoài một chuyến, tận lực trì hoãn hành động của bọn họ. Tuy vậy, Diệp thiếu gia, những lời của cậu tốt nhất là nên đáng tin cậy, nếu không mấy tiếng sau mà tình thế không biến chuyển gì thì tôi thật sự bó tay. Sau này về nước tôi không còn mặt mũi nào đi gặp Thẩm lão tướng quân nữa đâu..."
"Yên tâm! Yên tâm! Ông cảm thấy tôi là loại người không đáng tin vậy sao?"
Chu đại sứ liếc hắn, lạnh lùng nói: "Người đáng tin cậy mà lại để cho đám nước ngoài bao vây như lùa thú thế này à?"
Chu đại sứ đi ra ngoài thực hiện sứ mệnh khẩu chiến cao cả, Diệp Hoan quay sang hỏi Nam Kiều Mộc: "Em có số điện thoại cô công chúa bên Anh quốc không?"
Nam Kiều Mộc gật đầu, nghi hoặc nhìn hắn
Diệp Hoan cười nói: "Gọi điện thoại cho cô ta, bảo cô ta mấy phút nữa kiểm tra hòm thư nhé"
"Hòm thư là sao? Anh gửi cho cô ấy thứ gì à?"
Diệp Hoan nháy mắt: "Là thứ tốt, nhưng mà chỉ thích hợp cho đàn ông xem...Đương nhiên, nữ hoàng Anh cũng có thể xem, em nói cho công chúa Jiny đó biết là sau khi thu thứ đó thì lập tức đưa nó cho nữ hoàng ngay"
Nam Kiều Mộc gật đầu, xoay người đi gọi điện thoại.
Tiếp theo, Diệp Hoan bấm số gọi Thương Lang.
"Đã xong chưa?" Giọng Diệp Hoan có chút lo lắng
Thương Lang cười nói: "Thằng nhóc này vẫn đang cày cuốc trên người bà mập ấy. Mẹ kiếp, xuân dược của người nước ngoài mạnh khiếp, tôi quay đầy cả cuộn phim rồi mà hắn vẫn chưa định dừng lại..."
Diệp Hoan vội vàng nói: "Đừng quay nữa, mau gửi đoạn phim đến địa chỉ mail này...."
Thương Lang chần chờ: "Nhưng...Edward còn chưa bắn...."
Diệp Hoan cả giận nói: "Mẹ kiếp, anh là quân nhân giải phóng quân chứ không phải giúp việc trong kỹ viện đâu. Edward bắn hay không bắn thì quan hệ gì đến anh? Lão tử nghẹn hơn một năm nay, sao không thấy anh quan tâm tôi bắn hay không bắn?"
"....Cậu là đang coi trọng bà mập hay là coi trọng tôi?"
....
Ngoài lâu đài, Chu đại sứ đang đàm phán với tổng thống Sec. Trong thành đều là người Trung Quốc, sự việc liên lụy lớn mà lại phức tạp, tổng thống Sec đành phải ra lệnh cho tất cả không được manh động, quân đội lui ra ngoài, chỉ còn lại tổng thống và ngài đại sứ.
Thời điểm song phương đang giằng co thì Thương Lang truyền đến tin tức cho biết đoạn phim đã được gửi đến email của công chúa Jiny. Không lâu sau, công chúa cũng gọi điện thoại cho Nam Kiều Mộc báo rằng cô ấy đã gửi đến cung điện Buckingham ở Luân Đôn, nữ hoàng hiện đang xem.
Đoạn phim phát huy hiệu quả ngay lập tức. Mười phút sau, thư ký tổng thống Sec đưa cho ông ta điện thoại di động, tổng thống nói vài câu liền biến sắc, sau khi cúp điện thoại thì vội vàng chui vào xe Lincoln với thị trưởng thành phố Prague. Đoàn người nghênh ngang rời đi, lực lượng quân đội vẫn ở lại duy trì cảnh giới và cách ly hiện trường.
Tình huống giằng co vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn nhưng mọi người bên trong lâu đài đều thở phào, bọn họ biết tình thế này chỉ là tạm thời, rất nhanh sẽ có chuyển biến.
Vì vậy, song phương đều bảo trì thế cân bằng quỷ dị từ sáng sớm đến tận khi bầu trời tối đen.
Vô số phóng viên truyền thông tụ tập chen chúc bên ngoài lâu đài tựa như cá mập ngửi được mùi máu tươi. Màn đêm buông xuống, bên ngoài lâu đài liên tục nhấp nhoáng ánh đèn flash, nếu như có thêm một cái thảm đỏ thì đích thị là Hollywood ở Châu Âu rồi.
Một bên loạn thế, một bên tịnh thổ
Bên ngoài lâu đài giương cung bạt kiếm, bên trong nơi nơi thanh bình.
Hà Bình và đám chiến hữu ghếch chân ngồi xem ti vi trong đại sảnh. Hầu Tử và Trương Tam online trong phòng, đến Prague được một thời gian, khẩu vị của hai đứa nó đã thay đổi, sinh ra hứng thú đặc biệt với dòng phim sex của Âu Mĩ, hiện tại đang nghiêm túc ngồi nghiên cứu.
Trên sân thượng lâu đài, Diệp Hoan và Nam Kiều Mộc đang ôm nhau ngồi ngắm bầu trời đầy sao, hưởng thụ giờ khắc yên bình hạnh phúc nhất kể từ khi gặp lại nhau đến giờ.
"Đẹp quá ha!" Nam Kiều Mộc thỏa mãn thở dài, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Diệp Hoan nắm tay cô, ôn nhu nói: "Kiều Mộc, chúng ta đã bao nhiêu năm không cùng ngồi ngắm sao như vậy rồi nhỉ?"
"Quả thật đã rất nhiều năm rồi. Khi ở Ninh Hải dù chúng ta mỗi ngày đều ở cùng nhau nhưng khi đó cũng không cảm thấy những ngôi sao kia có gì đẹp, vì sao hôm nay nhìn lại thấy đặc biệt đẹp như vậy?"
Diệp Hoan vui vẻ nói: "Người khác đều nói ánh trăng ở nước ngoài tròn hơn ở trong nước, chẳng lẽ chúng ta vừa khám phá ra các ngôi sao ở nước ngoài cũng sáng hơn sao trong nước chăng?"
Nam Kiều Mộc cười lắc đầu: "Gặp lại sau ly biệt luôn luôn khắc cốt ghi tâm vậy đấy, thậm chí nhìn bầu trời sao cũng cảm thấy đẹp đẽ hơn rất nhiều"
Cô dựa đầu lên vai Diệp Hoan, khẽ khàng nói: "Diệp Hoan, một năm qua anh đã phải chịu bao nhiêu khổ sở rồi?"
Diệp Hoan hít sâu một hơi, ngửa mặt ngắm sao, vui vẻ nói: "Thật không có gì khổ sở mà. Sau khi em đi, anh liền đập cho c kia một trận, sau đó bị Thẩm lão ngũ đá vào quân doanh, Thẩm lão đại thì mặc kệ anh sống chết thế nào, riêng Thẩm lão gia tử thì đối xử với anh khá tốt..."
Nam Kiều Mộc không hài lòng: "Gì mà cứ lão đại với lão nhị...Anh nghĩ anh đang diễn phim xã hội đen tại nhà à? Nói thật xem nào, một năm nay anh đã làm những gì?"
Diệp Hoan hơi nghiêng đầu ghé vào trên đầu Nam Kiều Mộc, ánh mắt dần trầm lắng: "Sau khi em rời đi, anh như phát điên đi tìm em khắp mọi nơi. Về sau, Thẩm gia cảm thấy việc anh xử lý chú ba không khác gì tát vào mặt bọn họ nên quyết định trừng phạt anh. Vì vậy, chú năm đưa anh vào đại đội đặc chủng, sau đó là những lần huấn luyện không biết ngày đêm....."
Diệp Hoan cười khổ: "Lúc đầu anh rất phẫn hận cũng rất lo lắng, khi đó anh đang cuống cuồng đi tìm em, làm gì có thời gian đi bộ đội nữa, vì vậy nên anh tìm mọi cách để chạy trốn. Sau này, anh dần dần phát hiện ra việc bắt anh vào quân ngũ cũng không hẳn là trừng phạt. Anh bắt đầu hòa nhập với môi trường trong quân đội, đúng như lời chú năm nói, nếu anh không có thực lực thì lấy cái gì để bảo vệ những người quan trọng của anh? Sau này khi tìm được em rồi, anh dựa vào cái gì để bảo vệ em? Ai có thể đảm bảo rằng sau này anh sẽ không bị mất em lần nữa?"
Nam Kiều Mộc nhìn sâu vào mắt Diệp Hoan, chân thành nói: "Anh đã làm được rồi, Diệp Hoan. Bờ vai của anh không còn yếu ớt nữa, anh đã đủ sức mạnh để gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông. Anh đã dùng thực lực của chính anh để cứu em ra khỏi nhà tù. Lúc anh cầm súng xuất hiện trước mắt em giống như Sát Thần hạ phàm, cảnh tượng đó suốt đời này em không bao giờ quên..."
Nam Kiều Mộc nhìn Diệp Hoan say đắm: "...Khoảnh khắc đó, anh như là một vương tử trong truyện cổ tích, tay cầm bảo kiếm, trèo non lội suốt chém giết ác long rồi xông vào lâu đài ma quỷ cứu được người yêu. Diệp Hoan, dù chúng ta đang sống trong thế giới hiện thực nhưng thật may mắn, anh đã cho em một câu chuyện tuyệt vời như trong cổ tích, càng may mắn hơn là câu chuyện cổ tích này có một kết thúc viên mãn"
Nam Kiều Mộc nhẹ nhàng ôm cổ Diệp Hoan, nỉ non: "Diệp Hoan...em rất hạnh phúc!"
Diệp Hoan trở tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của mình, thở ra một hơi: "Kiều Mộc à, quãng đời còn lại của chúng ta sẽ còn hạnh phúc hơn nữa. Chờ khi chúng ta già đi, con cháu quây quần bên người chúng ta, chúng ta sẽ kể cho chúng nghe những câu chuyện khi chúng ta còn trẻ, có bình thản, có kích động, nghèo khổ, sướng vui. Trong những câu chuyện đó, chúng ta luôn sánh bước bên nhau...."
Mắt Nam Kiều Mộc lấp lánh ánh nước: "Diệp Hoan, để có những câu chuyện tốt đẹp luôn phải trả giá thật nhiều. Anh còn chưa nói cho em biết anh đã vì em mà nếm trải bao đau khổ. Em thật sự muốn biết đó là một quá trình khổ sở như thế nào, để cả đời này em đều ghi khắc, đều cảm kích..."
Diệp Hoan vuốt tóc Kiều Mộc, nhẹ nhàng kể cho cô nghe những chuyện đã trải qua
Kiều Mộc đau lòng khi nghe nói Diệp Hoan tra ra Thẩm Đốc Nghĩa đứng sau giở trò ép cô rời đi nên ôm thùng xăng xông vào thư phòng ông ta.
Kiều Mộc căng thẳng khi nghe hắn đập cả cục gạch lên đầu ông ta sau đó lại bị ông nội hạ lệnh bắn súng gây mê rồi tống vào quân đội
Kiều Mộc che miệng cười to khi Diệp Hoan đốt cả nhà wc trong quân doanh để chạy trốn, huyên náo đến quân doanh gà bay chó chạy.
Những buổi huấn luyện dài đằng đẵng, những trận chiến sinh tử đều được Diệp Hoan lẳng lặng kể lại như một người đứng bên lề câu chuyện nhưng từng vết sẹo, từng dấu đạn trên người hắn đã âm thầm kể lại một khía cạnh đau đớn, khắc nghiệt khác. Đầu ngón tay Kiều Mộc khẽ vuốt ve những vết sẹo đã liền miệng, nước mắt lặng lẽ rơi
Cô không dám tin một năm nay Diệp Hoan làm sao chịu đựng được. Hai mươi mốt tuổi, người khác vẫn còn làm nũng với cha mẹ, ngửa tay xin tiền tiêu sài, còn hắn phải trải qua núi lửa biển máu, biết bao lần ngấp nghe Quỷ Môn Quan....chỉ để tìm người yêu hắn về.
Cô kinh ngạc nhìn những dấu vết tang thương trên khuôn mặt vẫn còn trẻ tuổi. Nụ cười bất cần quen thuộc vẫn còn đó nhưng lòng cô lại giống như bị kim đâm, đau đến không thể hô hấp.
"Diệp Hoan, anh đã phải chịu nhiều khổ sở như vậy, em..em..." Nam Kiều Mộc ôm chặt hắn, khóc òa.
Diệp Hoan vỗ về lưng cô, cười nói: "Tất cả đều đáng giá, em cũng đã chịu khổ rất nhiều vì anh mà. Những đau khổ của chúng ta đã được đền đáp rồi, như vậy là đủ. Cuộc đời không phải đều như vậy sao? Chỉ cần vẫn còn hy vọng thì mọi cực khổ đều có thể vượt qua cả"
Lau nước mắt, cô nhìn hắn, thề nguyền: "Diệp Hoan, cảm ơn anh đã luôn luôn bảo vệ em, cảm ơn anh đã kiên trì không bỏ rơi em, cảm ơn anh đã dùng tính mạng để cho em một câu chuyện hoàn mỹ, còn nữa....Diệp Hoan, lấy em đi!"
Hai giờ sáng, có một vị khách không mời tiến vào lâu đài. Tên ông ta là Charles Ade, người Anh, có tước hiệu Tử Tước, đã từng nhận huân chương cao quý nhất Anh quốc. Quan trọng nhất là lần này ông ấy đi vào Sec với thân phận đặc sứ của nữ hoàng Anh.
Charles xuất phát rất vội vàng, sau khi ra khỏi Buckingham, ông liền bay thắng đến CH Sec, đàm phán với tổng thống rồi lại chạy thẳng đến lâu đài của Diệp Hoan. Một mình Charles đứng trước cổng chính, thỉnh cầu được gặp ngài Diệp Hoan.
Diệp Hoan thở phào. Người hắn đợi đã tới.
Cổng chính mở ra, Diệp Hoan đứng sau cánh cửa nghênh đón khách quý.
Sắc mặt Charles cũng không vui vẻ gì, sắc mặt này cũng phản ánh sắc mặc của nữ hoàng Anh hiện giờ.
Lấy nhược điểm của đứa cháu trai để áp chế hoàng thất Anh quốc, cho dù là ai cũng không thể vui vẻ được.
Tuy vậy, đặc sứ Anh quốc cũng coi là rất có phong độ trí thức, dù lửa giận ngập trời, hận không thể bầm thây vạn đoạn thằng nhóc đang cười tủm tỉm này nhưng khi gặp mặt vẫn lễ độ chào hỏi hắn, thậm chí còn nặn được ra vẻ tươi cười.
Chales không thể không đến, nữ hoàng Anh năm nay đã hơn tám mươi tuổi, xưa nay tâm tính ôn hòa, thế mà lần này giận dữ đến nỗi ném méo hết mấy cái cúp bạc, đập phá hai bức tranh quý báu trong văn phòng, đủ thấy lần này nữ hoàng giận thế nào. Chales biết nguyên nhân của cơn cuồng nộ chính là người thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước mặt ông.
Những năm gần đây, danh tiếng của hoàng gia Anh đã không bằng lúc trước. Có lẽ do thời đại đổi thay quá nhanh, những thành viên trong hoàng gia cũng không tránh khỏi sự cám dỗ bên ngoài. Thế giới phù hoa đầy mê hoặc lại cộng thêm thời đại tin tức bùng nổ, đâu đâu cũng có phóng viên rình rập nên rất hay xảy ra các vụ náo động về một hoàng tử nào đó bị gièm pha, một cô công chúa say rượu, một người thừa kế lén vương phi của mình đi ngoại tình rồi ly hôn rùm beng...
Bởi những tin tức này mà sự tôn kính của người dân đối với hoàng gia đang ngày càng sụt giảm, nữ hoàng cũng bị những tin tức này làm cho sứt đầu mẻ trán. Thật vất vả mới yên tĩnh được vài ngày thì đoạn phim sex của Edward lại bị đưa đến tận cung điện Buckingham này.
Tuy nói Edward đã sớm bị trục xuất khỏi hoàng gia nhưng dù sao hoàng tử vẫn là hoàng tử. Loại chuyện này nếu bị truyền ra ngoài thì chẳng ai quan tâm hắn có còn là người hoàng gia hay không. Nếu đoạn phim này của hắn bị công khai thì hoàng gia Anh sẽ phải đối diện với một cơn bão tố dữ dội nữa.
Đoạn phim này tuyệt đối không thể công khai, nếu không thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được.
Đây là nguyên nhân Charles phải bay suốt đêm đến Prague này.
Charles không có tâm tình nào mà ngồi dạo đầu câu chuyện với Diệp Hoan, nếu như không phải ngại hình tượng đại sứ của mình thì ông thật muốn xông đến cho Diệp Hoan vài cái tát
"Được rồi, Diệp tiên sinh tôn kính, chúng ta đề cập luôn đến việc nên xử lý chuyện này như thế nào chứ?"
Charles nhìn chằm chằm Diệp Hoan, nói ngay vào điểm chính:
"...Ngài nói điều kiện của phía ngài đi"
Mọi người trong đại sảnh đều cười toe toét
Thời khắc chuyển mình đã đến rồi.
Điều kiện? Còn có thể là điều kiện gì? Đương nhiên là bảo đám cảnh sát bên ngoài rút hết đi rồi để chúng ta nghênh ngang về nước chứ sao nữa.
"Khụ khụ! Điều kiện à, thứ nhất....không truy cứu trách nhiệm của chúng tôi, đưa chúng tôi an toàn ra sân bay Prague, chúng tôi muốn về nước" Diệp Hoan trầm ngâm một hồi rồi chậm rãi nói.
Vừa dứt lời, Charles còn chưa kịp tỏ thái độ, Hầu Tử và Trương Tam ở đâu vọt tới, ba mồm tám miệng đưa ra một loạt yêu sách.
"Bắt chẹt đi! Ngu sao không bắt chẹt! Điều kiện thứ hai là đưa cho lão tử một trăm triệu bảng Anh, không thì giết con tin ngay!"
"Thứ ba, mời chúng tôi đi chơi gái Tây, còn phải phát hóa đơn cho chúng tôi nữa"
"Thứ tư, dùng 10 gói xuân dược để đối lấy đoạn phim sex của Edward. Thứ năm..."
"Xê ra! Đến lượt tao nói. Thứ năm, đưa mười phần KFC đầy đủ đến lâu đài ngay, đừng chậm trễ!"