Dịch giả: Trọng Kim
Biên: Greenlife5898
Phần lớn thời gian thì Diệp Hoan vẫn là một người có tính cách hiền hậu đấy: đạo lý “Đánh người không đánh vào mặt, mắng người không mắng chỗ yếu” hắn từ nhỏ đã hiểu rồi. Ngoại trừ nói chuyện với Hầu Tử và Trương Tam thì miệng mồm hắn có chút độc ác ra, lúc khác hắn đều làm ra vẻ như mình là người biết kiềm chế.
Thế nhưng lúc đối diện với người Nhật Bản tên là Kenji Mitsui này, hắn lập tức không quản được miệng của mình.
Đương nhiên, biểu hiện của Kenji Mitsui cho thấy y biết kiềm chế hơn Diệp Hoan. Cũng có thể là y nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Hoan nên vẫn ha ha cười lớn, hơn nữa còn cười đến rất vui vẻ, cứ như là Diệp Hoan đang khen y vậy. Vốn Diệp Hoan còn chuẩn bị vài câu độc địa hơn ... Nhưng khi nhìn bộ dáng cười đến mức khờ khạo ngây ngô của tên Nhật Bản này, thì hắn lại không có hào hứng mở miệng nữa.
Mắt có muốn phóng điện cũng không thể phóng với kẻ mù lòa đúng không?
Một trong những chuyện vô nghĩa nhất đời người chính là: Bạn mắng người ta, người ta lại nghe không hiểu bạn đang mắng cái gì. Vì thế mà Diệp Hoan lập tức mất hết hứng thú (chửi tiếp).
Biểu hiện của bổng tử(*) Park Chang vẫn tương đối trầm mặc. Khóe miệng y lộ ra một dáng tươi cười như hiểu ra cái gì, nhưng lại không lên tiếng, xem ra y đã nghe hiểu cách lời mắng chửi của Diệp Hoan rồi, nhìn sơ qua thì tên này có vẻ thông minh hơn tên quỷ lùn(*) kia một chút...
(*) Dân TQ hay gọi người Nhật là “Quỷ lùn” và gọi người Triều Tiên(Cả Nam Hàm và Bắc Triều Tiên) là “Bổng tử”(cây gậy).
Do đó mà Diệp Hoan rất nhanh liền dời hứng thú lên người y, nhếch miệng cười thân mật với bổng tử, lộ ra hàm răng trắng dày đặc.
Park Chang lập tức lắc đầu khoát tay: "Diệp tiên sinh, người Hàn Quốc chúng tôi mặc quần áo đấy, vẫn luôn mặc."
Diệp Hoan hắc hắc cười lạnh. Chẳng lẽ y chưa có xem phim sex của nước y à? Con mẹ nó, phim sex bổng tử còn biến thái hơn phim Nhật Bản nhiều...
Thẩm Duệ dở khóc dở cười nhìn hắn một cái, cười hoà giải: "Gia tộc Mitsui tiên sinh và Park tiên sinh đều dùng việc khai thác mỏ làm chủ. Gia tộc của họ có rất nhiều quyền khai thác các mỏ khoáng sản trên thế giới, kể cả kim cương, vàng, dầu mỏ. . . Gia tộc của họ có danh dự và uy tín rất cao tại nước họ, thậm chí có một phần quyền ra các quyết định chính trị..."
Kenji Mitsui và Park Chang cùng mỉm cười gật đầu. Trên mặt bọn hắn cố nén vẻ đắc ý mà lộ ra sự khiêm tốn.
Diệp Hoan nhún vai, nói: "Vậy thì thế nào? Những chuyện đó có liên quan gì tới tôi đâu?"
Kenji Mitsui lại đứng lên khom người với Diệp Hoan, nói: "Diệp tiên sinh, lần này tôi và Park tiên sinh tới Trung Quốc vì có một việc muốn cùng Diệp tiên sinh thương lượng. Kính xin Diệp tiên sinh cậu chiếu cố nhiều hơn."
Diệp Hoan nhíu mày: "Chuyện gì?"
Kenji Mitsui và Park Chang trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó y nói tiếp: "Diệp tiên sinh, tôi và Park tiên sinh có một thỉnh cầu nho nhỏ, hi vọng ngài đáp ứng chuyển nhượng cổ phần trong công ty khai mỏ Uranium ở Bắc Phi của ngài cho hai chúng tôi..."
Hai mắt Diệp Hoan lập tức trợn tròn, vẻ mặt khiếp sợ.
Mặt Thẩm Duệ không có chút thay đổi, cúi đầu xuống nhàn nhã thưởng thức chén trà, giống như mình không nghe thấy điều gì cả.
Mà Kenji Mitsui và Park Chang cùng đứng lên, bảo trì tư thế cúi người thật thấp với Diệp Hoan, một mực không đứng thẳng lên.
Bốn người cứ duy trì sự yên tĩnh quỷ dị đó.
Lông mi Diệp Hoan cong lại, khóe mắt nghiêng qua liếc nhìn Thẩm Duệ, quan sát biểu lộ trên mặt gã.
Chuyện hôm nay tới thật đột nhiên, Thẩm Duệ đóng vai trò gì trong chuyện này? Gã là người đứng giữa giật dây, hay nói cách khác, căn bản chuyện này chính là gã hùng vốn với bọn bổng tử quỷ lùn mà làm ra?
Không biết qua bao lâu, Diệp Hoan nhìn chằm chằm vào hai người kia rồi chậm rãi mở miệng:
"Ý của hai người là muốn tôi bán mỏ Uranium cho các người?"
Kenji Mitsui gật đầu nói: "Gần như vậy! Diệp tiên sinh, chúng ta nghe nói ngài có 11% cổ phần mỏ Uranium ở Bắc Phi này. Chúng tôi hi vọng ngài có thể bán 11% cổ phần kia cho chúng tôi. Giá cả không là vấn đề, nó sẽ không thành chướng ngại giao dịch giữa chúng ta, muốn bao nhiêu tiền thì ngài cứ mở miệng."
"Mẹ nó bọn mày có bệnh à? Là heo ăn nhiều dầu mỡ nên thần trí mơ hồ rồi hả?" Diệp Hoan nhịn không được mắng lên: "... Các người có biết mỏ Uranium là cái gì không? Nó là tài nguyên chiến lược quốc gia! Con mẹ nó các người nói mua liền mua, cho rằng đây là mua củ cải trắng ngoài chợ bán thức ăn sao?"
Kenji Mitsui bị Diệp Hoan mắng một tiếng "Móa" thì máu đã dồn hết lên não rồi, cả khuôn mặt đỏ rần rần, nhưng y vãn bảo trì phong độ mà cúi đầu với hắn lần nữa: "Diệp tiên sinh, mong ngài có thể lễ phép với chúng tôi một chút. Trung Quốc là nước lớn ngàn năm, xem trọng lễ nghi. Chúng tôi vẫn luôn rất tôn trọng lịch sử và nhân văn Trung Quốc, hi vọng không nên bởi vì lời nói và việc làm của ngài mà làm cho chúng tôi thất vọng với Trung Quốc."
"Thất vọng thì mẹ nó xéo về quốc gia của mình đi!" Diệp Hoan tức giận nói: "Ngấp nghé tài nguyên chiến lược của quốc gia chúng ta, con mẹ nó còn yêu cầu lão tử lễ phép với với các người. Tôi đây thật không rõ, không biết một đảo quốc nho nhỏ như các người dựa vào đâu mà lại có tâm lý cuồng vọng như thế này vậy? Tiểu Tam Nhi à, lão tử nói cho mà biết, muốn lễ phép thì về quốc gia của mình đi, muốn mỏ Uranium thì tự mình dùng xẻng mà đi đào khắp thế giới đi, còn muốn cổ phần công tỷ khai mỏ Uranium của lão tử thì không có cửa đâu!"
Mitsui bị Diệp Hoan quát lớn thì trầm mặc thật lâu. Tuy vẫn bảo trì dáng tươi cười, nhưng sắc mặt của y lại biến đổi một hồi xanh một hồi trắng, trong mắt cũng lộ ra hàn mang hung hãn.
" Mitsui ... Không gọi là 'Tiểu Tam Nhi' ." Kenji Mitsui nhỏ giọng chỉnh lại một câu.
"Cái gì?"
"Tôi nói tôi họ Mitsui, không gọi là Tiểu Tam Nhi..."
Mitsui ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Diệp Hoan, y còn cho rằng Diệp Hoan sẽ xin lỗi và vân vân. Ai ngờ được Diệp Hoan sau khi ngây ngốc vài giây, lại ung dung nói: "Người Trung Quốc có thói quen, có thể gọi tắt tên người là Tiểu Tam Nhi."
Diệp Hoan nghiêng đầu sang nhìn chằm chằm vào Thẩm Duệ, trong mắt hiện đầy hàn ý.
Người một nhà đấu với nhau như thế nào cũng được. Nhưng con mẹ nó, nếu anh bán cổ phần công ty khai mỏ Uranium đi thì lão tử cũng muốn tát anh mấy cái tại chỗ này đó. Chuyện này có khác gì với việc bán nước chứ?
"Anh họ, anh đã bán cổ phần công ty khai mỏ Uranium cho cái hai tên này rồi hả?" Diệp Hoan lạnh lùng hỏi.
Thẩm Duệ tựa như cảm thấy được những suy nghĩ của Diệp Hoan, gã thong dong buông tay, cười nói: "Anh đương nhiên không có bán. Mấy ngày nay bọn họ cứ một mực quấn lấy anh muốn anh bán, nhưng anh không đáp ứng. Bọn hắn lại không từ bỏ ý định, nên đi theo anh sang Trung Quốc..."
Trong ánh mắt Thẩm Duệ lóe ra vẻ phức tạp, gã quay đầu nói với hai người kia: "Hai vị đều thấy rồi đó. Tôi và em họ tổng cộng chiếm hữu 20% cổ phần công ty khai mỏ Uranium Bắc Phi, nhưng 80% cổ phần còn lại là thuộc quốc gia đấy. Loại nguyên tố phóng xạ này rất quý hiếm, lại là tài liệu mấu chốt để chế tạo vũ khí hạt nhân và xây dựng nhà máy điện hạt nhân, chúng tôi không thể bán đi được. Cho dù chúng tôi chịu bán, quốc gia chúng tôi khẳng định không cho phép..."
Kenji Mitsui lại cúi đầu, nói: "Xin thất lễ vì đã cắt ngang. Chỉ cần hai vị chịu bán, về phía chính phủ thì bên phía chúng tôi sẽ xử lý tốt, dù sao mỏ quặng Uranium này nằm tại châu Phi, không ở trong nước của hai vị. Chính phủ chúng tôi có thể thông qua ngoại giao để giải quyết vấn đề này..."
Diệp Hoan liếc nhìn Thẩm Duệ rồi cười nói: "Tôi tin tưởng các người có thể giải quyết, nhưng tôi không muốn bán, các người có thể làm gì tôi nào? Uranium là thứ có thể làm gì thì các người càng rõ ràng hơn so với tôi. Nếu tôi bán cho các người, đoán chừng sau khi chết thì ngay cả phần mộ tổ tiên cũng không được vào ấy chứ. Lão tử đời này dù lừa gạt trộm cắp cái gì cũng dám làm, chính là không dám làm Hán gian. Tôi tin tưởng anh họ tôi cũng không dám làm loại người đấy, có đúng hay không?"
Gương mặt Thẩm Duệ hơi cứng lại một chút, rồi gã gật đầu cười nói: "Đó là tự nhiên, anh sẽ không bán mỏ Uranium, nếu không thì lão gia tử nhất định sẽ đánh chết anh ."
Diệp Hoan nói: "Vậy là được rồi, vụ mua bán này không có khả năng xảy ra rồi. Hai người không cần nói gì thêm nữa, uống xong chén trà này thì chúng ta giải tán đi..."
Không khí nơi này bị Diệp Hoan nói một hồi thì trở nên trầm mặc kèm theo sự lúng túng.
Lúc này, sắc mặt Kenji Mitsui và Park Chang đều đỏ bừng mà ngồi thưởng thức trà, còn Thẩm Duệ thì bình tĩnh mỉm cười, không nhìn ra gã đang suy nghĩ cái gì.
So sánh với Kenji Mitsui có tính thẳng thắn, bổng tử Triều Tiên Park Chang vẫn là kẻ hiểu được vài phần về tùy cơ ứng biến. Y biết dùng phương thức quanh co vòng vèo để kéo quan hệ với Diệp Hoan.
"Diệp tiên sinh, kẻ hèn này rất tôn sùng lịch sử văn hóa quý quốc, hơn nữa cũng cẩn thận tìm tòi nghiên cứu về Thẩm gia, nhờ thế mà tôi phát hiện tộc trưởng Thẩm lão tiên sinh dĩ nhiên là thượng tướng quý quốc năm đó. Điều này khiến cho tôi cảm thấy kinh ngạc vô cùng, nguyên lai Thẩm tiên sinh và Diệp tiên sinh đúng là xuất từ tướng môn (nhà võ tướng), tại Hàn Quốc chúng tôi cũng xem như là thế hệ xất từ danh môn..."
Diệp Hoan nhếch miệng cười cười: "Ở Trung Quốc chúng tôi cũng là thế hệ xuất danh môn mà."
Park Chang cười nói: "Đúng vậy, hôm nay nhìn thấy phong thái hậu nhân danh môn, tôi cảm thấy vạn phần vinh hạnh. Trước khi tới Trung Quốc lần này, tôi đã cố ý cẩn thận điều tra thoáng qua lịch sử của các gia tộc nổi danh, còn thỉnh giáo qua Giáo sư Kim chuyên nghiên cứu lịch sử thuộc đại học Seoul..."
Diệp Hoan nheo mắt, có dự cảm không tốt...
Park Chang nói tiếp: "Kim giáo sư khảo chứng rất lâu, phát hiện đất tổ gia tộc Thẩm gia nằm tại Bạch Đầu Sơn, là một chi chủ mạch được cổ tộc ngàn năm Bạch Đầu Sơn lưu truyền xuống. Sau khi Tùy Đường chiến loạn mới dần dần nam tiến. Thêm nữa, trong thời kì chiến tranh kháng Nhật năm đó thì Thẩm Sùng Võ lão tiên sinh đã từng bắt một nữ tử Triều Tiên làm tù binh, cũng cùng nàng sinh ra một người con là kết quả của câu chuyện tình yêu. Vì thế bắt đầu từ ngàn năm trước thì Thẩm gia các người đã có huyết thống thuần khiết người Hàn Quốc..."
Nghe được những lời này chẳng những Diệp Hoan mà ngay cả Thẩm Duệ đều biểu lộ ra vẻ cổ quái.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Diệp Hoan nhịn không được hỏi.
Park Chang bỗng nhiên đứng lên, mạnh mẽ khom người chào Diệp Hoan, lớn tiếng nói: "Diệp tiên sinh, thất lễ rồi, nguyên lai người Thẩm gia cũng giống tôi đều là người Hàn Quốc. Huyết thống người Hàn Quốc như Thẩm lão tướng quân đều anh dũng thiện chiến, hữu dũng hữu mưu. Diệp tiên sinh, thật ra chúng ta là người một nhà nha...!"
Kenji Mitsui nhíu mày lắng nghe lời nói và nhìn màn biểu diễn của Park Chang, trong mắt y đầy vẻ ngạc nhiên. Y cũng phải đánh giá lại độ dày da mặt của tên bổng tử này.
Bản thân y tự biết mình đã đủ không biết xấu hổ rồi, không nghĩ tới bên cạnh còn có một kẻ so với y càng không biết xấu hổ hơn. Xem ra loại chuyện như không biết xấu hổ này căn bản không có giới hạn nha!
Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Diệp Hoan chậm rãi nâng cao chén trà trong tay, nhắm ngay đỉnh đầu Park Chang mà...
Phanh!
Đỉnh đầu Park Chang lập tức bị Diệp Hoan dùng chén trà đập vào, y hét thảm một tiếng, máu tươi đỏ thẫm từ trên đầu chảy xuống trán.
Diệp Hoan không để ý tới Park Chang đang hét thảm, quay đầu nhìn thẳng về Kenji Mitsui, lành lạnh cười cười: "Còn vị này thì sao? Tiểu Tam Nhi, lão tử không phải cũng có huyết thống Nhật Bản luôn chứ?"
Toàn thân Kenji Mitsui run lên, tranh thủ thời gian cúi đầu đáp: "Diệp tiên sinh, chuyện này tuyệt đối không có, Diệp tiên sinh cứ yên tâm."
Diệp Hoan lạnh lùng cười nói: "Xem ra anh còn không có không biết xấu hổ đến trình độ như tên bổng tử này... Thật là kỳ quái a... Các người là hai dân tộc hoàn toàn khác nhau, tại sao lại ở cùng một chỗ nhỉ? Một kẻ làm chuyện gì đều một mực không thừa nhận, kẻ khác cái gì cũng đều cam tâm tình nguyện ôm hết vào người..."
Park Chang bưng lấy đầu cả giận nói: "Diệp tiên sinh, cậu quá ngang tàng thô lỗ rồi, cậu sẽ vì hành vi của mình mà trả giá thật nhiều!"
Diệp Hoan đi đến trước người y rồi vỗ vỗ mặt y, cười mỉm nói: "Cháu trai à, tôi đợi xem tôi sẽ trả cái giá lớn như thế nào!"
Diệp Hoan nói xong lạnh lùng khẽ hừ. Hắn không nói tiếng nào mà quay người đi đến trước sân khấu của hội sở, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại gọi cho Thẩm Đốc Lễ.
Hắn đợi thật lâu Thẩm Đốc Lễ mới nhận điện thoại.
Diệp Hoan trực tiếp hỏi: "Cha, người là bổng tử Triều Tiên?"
Đầu bên kia, Thẩm Đốc Lễ ngây người vài giây, sau đó ông giận tím mặt mà chửi: "Cha mày mới là bổng tử Triều Tiên ấy!"
….
Ngay cả nửa câu cũng không hài lòng, Diệp Hoan thật sự không còn tâm tình nào để hao phí thời gian với bọn họ, nên phủi mông tiêu sái rời đi.
Bên trong quán vỉ hè, Thẩm Duệ nhìn về hướng Kenji Mitsui và Park Chang vừa mới cầm máu, ánh mắt gã rất lạnh lùng.
Kenji Mitsui phá vỡ sự trầm mặc, nói: "Thẩm tiên sinh, ngài không nói sai, Diệp Hoan quả nhiên sẽ không bán mỏ Uranium..."
Thẩm Duệ cười lạnh: "Tôi đã sớm nói qua với hai người, hắn có tâm lý đề phòng rất sâu với người ngoại quốc, hai người mạo muội mua bán cổ phần công ty khai mỏ Uranium, thì chỉ có thể tự rước nhục mà thôi."
Park Chang xiết chặt nắm đấm, cố đè nén thanh âm tức giận, nói: "Tôi thật không nghĩ tới tên Diệp Hoan này lại thô lỗ dã man như vậy. Ở Hàn Quốc, khi gặp tôi thì ngay cả tổng thống Lý(Lee) cũng nhún nhường ba phần, hắn lại dám đánh tôi."
Thẩm Duệ cười nói: "Đánh cậu coi như rất khách khí rồi. Quên nói cho hai người biết, hắn còn là một quân nhân, trải qua chém giết trên chiến trường, từng giết người, từ trước đến nay người có tính tình nóng nảy đều không dễ sống chung..."
Park Chang liên tiếp khẽ hừ lạnh, nói: "Vậy thì thế nào, hắn dám giết tôi à? Thẩm tiên sinh, ở Bắc Phi thì anh đã từng đã đáp ứng với chúng tôi, nghĩ biện pháp giúp chúng tôi lấy được 11% cổ phần công ty của Diệp Hoan. Tôi hi vọng anh nói được thì làm được."
Kenji Mitsui cũng cười mà chen lời vào: "Thẩm tiên sinh, chính phủ hai nước chúng tôi cảm thấy rất có hứng thú với mỏ Uranium ở Bắc Phi này. Hiện tại đã xác minh trữ lượng quặng Uranium ở đó cực kỳ phong phú. 9% cổ phần công ty kia mà anh bán cho chúng tôi còn xa mới đủ, 11% còn lại của Diệp Hoan cũng phải là của chúng tôi."
Thẩm Duệ cau mày nói: "Hàn Quốc và Nhật Bản đều là quốc gia không có vũ khí hạt nhân, các người muốn có nhiều Uranium như vậy để làm cái gì?"
Mitsui cười nói: "Anh có lẽ rõ ràng, số lượng quặng Uranium này không phải thứ chúng tôi muốn. Chính phủ hai nước chúng tôi đều được nước Mỹ ủng hộ sau lưng, phía Washington không hi vọng chứng kiến thêm một quốc gia cường thịnh lên. Nếu Trung Quốc có được quá nhiều tài nguyên làm vũ khí hạt nhân, bọn họ lại không tiện công khai áp chế chính phủ Trung Quốc, chỉ có thể thông qua Nhật Bản và Hàn Quốc tiến hành kiềm chế. Tại châu Á, nước Mỹ đã thi hành chính sách phong tỏa kinh tế, quân sự hơn nửa thế kỷ, mỏ Uranium lại là thứ nhạy cảm như vậy, bọn họ tất nhiên sẽ không ngồi yên mà không lý đến. Nếu Trung Quốc có thêm nhiều đầu đạn hạt nhân, thì địa vị nước Mỹ tại châu Á lại bị hạ thấp thêm một phần. Tình thế rõ ràng như thế, Thẩm tiên sinh anh lại không hiểu sao?"
Nhìn xem sắc mặt âm trầm của Thẩm Duệ, Mitsui cười cười, nói tiếp: "Thẩm tiên sinh, anh và ân oán của Thẩm gia, đó là chuyện của anh. Điều kiện mà anh đưa ra thì chúng tôi toàn bộ tiếp nhận, kể cả việc tị nạn chính trị tại nước Mỹ và quyền cư ngụ mãi mãi ở tương lai. Những chuyện đó đều không phải vấn đề, Trung Quốc có câu thành ngữ 'Có qua có lại mới toại lòng nhau', chúng tôi đã bày ra thành ý của mình, hiện tại, còn dư lại 11% cổ phần kia, thì cần Thẩm tiên sinh anh cố gắng rồi. Thành ý mà Thẩm tiên sinh biểu hiện đến loại mức độ nào, chúng tôi sẽ mỏi mắt mong chờ."
Thẩm Duệ cau mày, hiếm khi châm lửa hút thuốc. Kenji Mitsui và Park Chang không nói lời nào, chẳng qua là cười mỉm mà nhìn hắn.
Trong sương khói lượn lờ, mày kiếm của Thẩm Duệ nhếch lên, gã thò tay bóp tắt tàn thuốc, khuôn mặt tuấn tú đã tràn vẻ tàn nhẫn.
"Trong vòng một tháng, tôi sẽ chuyển 11% cổ phần công ty của Diệp Hoan cho các người."