Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Dịch giả: Greenlife5898

Đêm nay Bắc Kinh đã được định sẵn là một đêm không yên bình.

Trong khi Thẩm Duệ tuyệt vọng cướp xe chạy nhanh như chớp tới khu nhà tổ Thẩm gia thì ở lầu hai trại an dưỡng Kinh Giao, Thẩm Đốc Nghĩa trầm tư ngồi trong phòng bệnh, tâm tình phẳng lặng như nước.

Bây giờ đã là bốn giờ sáng, các bác sĩ y tá của trại an dưỡng và những cán bộ đang nghỉ ngơi tại đây đều đang chìm trong mộng đẹp, mà Thẩm Đốc Nghĩa lại mặc một bộ đồ đen trang trọng. Ông ta ngồi trên chiếc ghế sofa trong một căn nhà nhỏ, trong mắt không có chút vẻ buồn ngủ nào, tinh thần rất tỉnh táo nhìn chằm chằm vào đồng đồ lớn treo cao trên tường, từng giây qua đi, vẻ mặt của Thẩm Đốc Nghĩa càng phấn chấn hơn.

Cho tới bây giờ ông ta vẫn là người không cam lòng hàng phục người khác, thất thế chẳng qua chỉ là một chỗ trũng nhỏ trong đời người mà thôi, đời người không có khả năng ở mãi chỗ trũng, người có dã tâm sẽ nhẫn nại ngủ đông tại nơi đó, chờ đợi cơ hội.

Thẩm Đốc Nghĩa không thể nghi ngờ là một người có dã tâm, ông ta đã chờ đợi cơ hội này quá lâu, đêm nay cuối cùng ông ta đã chờ được rồi.

......

Ngôi nhà nhỏ tĩnh lặng, chuông điện thoại bỗng vang lên giữa đêm nghe thật chói tai nhưng lọt vào tai của Thẩm Đốc Nghĩa lại như tiếng trời.

Thẩm Đốc Nghĩa bình tĩnh nhận điện thoại, vẫn dáng vẻ uy nghiêm như lúc còn tại vị.

"... Xác định đã hành động? Trung Nam Hải đã họp chưa? Rất tốt, chuẩn bị xe cho tôi, đi tới nhà tổ Thẩm gia."

Tên đặc công người Mỹ đã bị bắt, Thẩm Duệ bị lừa một vố, một vụ bê bối cực lớn đủ làm lung lay những thành viên cấp cao đã lặng lẽ được giải quyết. Tất cả mọi chuyện dường như đã kết thúc. Cả đại đội Lam Kiếm đã bắt đầu tập hợp chuẩn bị trở về quân doanh. Diệp Hoan ngồi xổm hút thuốc bên cạnh rừng tùng lúc nãy hắn gặp Thẩm Duệ.

Lần này việc đặt bẫy Thẩm Duệ có thể nói là mang theo vài phần may mắn, nếu không phải lúc đó hắn vừa hay nhìn thấy tin tức về kẻ lừa đảo hợp đồng trên TV thì Diệp Hoan đã không thể tìm thấy linh cảm để ứng phó với nguy cơ nghiêm trọng lần này.

Không kịp quan tâm tới thương thế của Hầu Tử và Trương Tam, mí mắt Diệp Hoan đã nhảy lên, hắn biết rõ mọi chuyện vẫn chưa xong. Diệp Hoan không rõ sau khi Thẩm Duệ phát hiện được việc hắn làm không biết sẽ làm ra hành động gì nhưng tóm lại chắc chắn không phải là chúc phúc hiền hòa.

Thẩm Duệ sẽ làm cái gì đây?

Diệp Hoan đau đầu suy nghĩ, nếu như đổi lại là hắn, phát hiện mình bị người ta lừa một cú thật đau, trong lồng ngực đang nghẹn một cục tức thì sẽ trả thù như thế nào?

Ngoại trừ lên cơn thần kinh thì chẳng có cách nào có thể giải tỏa tốt hơn.

Thần kinh thì sẽ báo thù từ đâu đây?

Diệp Hoan cười khổ, ngoại trừ khu nhà tổ Thẩm gia khiến y căm thù tới tận xương kia thì còn có nơi nào để trả thù chứ?

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Diệp Hoan chẳng cần quay đầu lại cũng biết là Hà Bình đang đứng phía sau.

Diệp Hoan không quay đầu lại mà chỉ ném một điếu thuốc lá về phía sau, Hà Bình châm lửa, Diệp Hoan nhân tiện nói: "Đội trưởng, chúng ta khi nào mới trở về trong chiến thắng?"

Hà Bình hà một hơi khói ra, chậm rãi nói:" Số liệu đạn đạo đã lấy về, Thẩm Duệ cũng bị cậu lừa rồi, mệnh lệnh của cấp trên là cho chúng ta trở về doanh, bây giờ cậu còn muốn làm thế nào nữa?"

"Thẩm Duệ chạy rồi mà."

"Cái kia là chuyện của cảnh sát và hải quan, chẳng lẽ cậu cho rằng Thẩm Duệ sẽ ngây ngốc ở đây chờ chúng ta đến bắt hắn ta sao? Bây giờ hơn phân nửa là hắn ta đã lên tàu đánh cá nhập cư trái phép đi qua biển rồi."

Diệp Hoan cười nhạt một tiếng, không nói lời nào.

Hà Bình nhíu mày nhìn hắn: "Cậu thực sự cho rằng Thẩm Duệ không trốn khỏi Bắc Kinh?"

Diệp Hoan nói: "Tôi không biết hắn ta ở nơi nào, nhưng nếu anh đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ thì một kẻ đã mất tất cả lá bài của mình, một kẻ phản quốc không còn chút giá trị nào, hắn sẽ chạy tới đâu đây? Một người được lớn lên trong cảnh ăn ngon mặc đẹp, sao trăng vây quanh, hắn ta có thể chấp nhận cuộc sống lang bạt, cả ngày đều phải chui rúc sao? Huống chi Thẩm Duệ lại là một người cực kỳ cao ngạo, loại người này thường có tính cách dù làm ngọc vỡ cũng không muốn làm ngói lành. Kẻ khác gặp chuyện không may sẽ bỏ chạy thì tôi tin tưởng, nhưng nếu như là Thẩm Duệ, tôi cảm cảm thấy... hắn nhất định sẽ không chạy, nếu như đã đến cảnh đường cùng ngõ tận, hoặc là chết, hoặc là đồng quy vu tận."

Vẻ mặt Hà Bình trở nên ngưng trọng: "Ý cậu là... Thẩm Duệ sẽ còn hành động?"

"Đúng, hơn nữa còn là một hành động rất điên cuồng."

Hà Bình nhíu mày: "... Tôi nhận được mệnh lệnh phải trở về quân doanh."

Diệp Hoan nháy mắt mấy cái: "Đội trưởng đúng là bé ngoan..."

Hà Bình hung hăng trừng Diệp Hoan: "Đừng có dùng chiêu khích tướng này với tôi, cậu nghĩ Thẩm Duệ tiếp theo sẽ hành động ở đâu?"

Diệp Hoan quả quyết nói: "Nhà tổ Thẩm gia."

Thẩm Duệ luôn coi việc hủy diệt Thẩm gia làm mục tiêu, khi y đã lâm vào bước đường cùng, ngoại trừ nhà cũ Thẩm gia thì Diệp Hoan thật sự không nghĩ ra Thẩm Duệ còn có thể đi đâu khác.

Hà Bình nhìn theo hắn, hà một hơi thật dài sau đó đè tắt tàn thuốc.

"Đi, tập hợp đội ngũ, tới Thẩm gia, cho dù trước của nhà họ có bao nhiêu cảnh vệ thì chúng ta cứ tới đó góp vui đi."

Thẩm Đốc Nghĩa ngồi trước đại sảnh trong khu nhà tổ Thẩm gia.

Vẻ mặt ông ta tỉnh táo, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười có vài phần châm chọc.

Trong hành lang, Thẩm Đốc Lễ mặt mày lạnh lùng, Thẩm Sùng Vũ ngồi ở chủ vị đang nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang ngủ.

Lão tứ Thẩm Đốc Nhân và lão ngũ Thẩm Đốc Trí thì đang đứng ở ngoài đại sảnh, dáng vẻ lo lắng đi qua đi lại.

Trong hành lang đầy áp lực, sự thay đổi kỳ lạ của bầu không khí liên tiếp đánh vào lòng ba người, cảm giác như ngay cả việc hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Thẩm Đốc Nghĩa nhìn lão tứ và lão ngũ đang trông coi bên ngoài sảnh lớn, sau đó lại vui vẻ nhìn lão đại, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Thẩm Sùng Vũ đang nhắm mắt.

Cuối cùng, Thẩm Đốc Nghĩa cũng phá vỡ sự im lặng.

"Cha, con chỉ mới nghỉ ngơi ở trại an dưỡng có vài ngày thôi, sao Thẩm gia lại trở thành thế này?"

Gương mặt của Thẩm Sùng Vũ không thay đổi, giống như ông không nghe thấy gì, không có phản ứng gì với lời nói của Thẩm Đốc Nghĩa.

Thẩm Đốc Nghĩa thản nhiên cười, nói: "Những ngày qua con luôn ở trong trại an dưỡng, lúc rảnh rỗi cũng đọc không ít sách lịch sử, cha thường giáo dục chúng con, lấy lịch sử làm gương, lấy người làm kính, con luôn cảm thấy những lời này rất có lý..."

Thẩm Đốc Nghĩa vẫn chậm rãi nói như đang tâm sự với người thân: "... Đọc sử triều Minh thì năm đầu triều Minh, Chu Nguyên Chương băng hà, Hoàng thái tôn Chu Duẫn Văn đăng cơ, triều đình còn chưa ổn định thì lại không chờ được muốn tước lấy binh quyền của phiên vương trong thiên hạ, khiến cho Chu Lệ phải khởi binh làm phản, bị đoạt mất giang sơn. Trong sử Thanh cũng có việc Khang Hi muốn diệt trừ Ngao Bái để bình định Đài Loan, sau này cảm thấy bản thân đã có đủ rồi, nhìn Ngô Tam Quế cảm thấy không vừa mắt, nghĩ cách làm chút chuyện mờ ám, cuối cùng cũng làm cho Ngô Tam Quế không thể không làm phản..."

Thẩm Đốc Lễ nhíu mày lạnh lùng nói: "Chú ba, cuối cùng thì chú muốn nói cái gì?"

Thẩm Đốc Nghĩa cười lạnh: "Lấy sử sách làm gương, lấy người đi trước làm kính, anh cả bận rộn chính vụ, chỉ sợ là nhiều năm qua không có thời gian rảnh để đọc lại lịch sử rồi? Nếu như đã đọc rồi thì chắc sẽ không phạm phải sai lầm như Chu Duẫn Văn và Khang Hi. Anh cả, nếu như anh chịu quay đầu mà nghĩ lại, Thẩm Duệ có phải cũng như Chu Lệ và Ngô Tam Quế, đều bị anh bức tới nỗi phải tạo phản?"

Thẩm Đốc Lễ không nóng không lạnh nói: "Thẩm Duệ từ hai mươi năm trước đã bắt đầu có lòng khác, chú ba, đừng nói với tôi chú không hề biết chuyện đó, hôm nay chú từ trại an dưỡng về đây chẳng lẽ là muốn chỉ trích tôi?"

Thẩm Đốc Nghĩa cười nói: "Tôi làm sao dám chỉ trích gia chủ Thẩm gia chứ? Chỉ có điều, Thẩm Duệ hại Thẩm gia thành thế này, bên trong Trung Nam Hải, không phải chỉ có một, hai lãnh đạo có ý kiến với Thẩm gia ta, chẳng qua là họ nể mặt mũi của cha nên không trách cứ thôi. Anh nhìn lại xem Thẩm Duệ đã tạo ra bao nhiêu tổn thất cho Thẩm gia, cho quốc gia. Mỏ Uranium bị nó lấy, số liệu đạn đạo tuyệt mật cũng bị nó đánh cắp đưa cho nước đối địch rồi, tay nó cũng không biết đã nhuốm máu của bao nhiêu người, những chuyện đó có thể nói là làm cho người khác tức lộn ruột, là tội ác ngập trời..."

Thẩm Đốc Nghĩa thu lại dáng cười, nhìn chằm chằm vào Thẩm Đốc Lễ, đột nhiên cất cao giọng: "Anh cả, nó làm ra những chuyện ác này, anh dám nói anh không có chút trách nhiệm nào không? Thẩm gia là thế gia trăm năm vọng tộc, luôn coi trọng thi lễ trung hiếu, tổ tiên chúng ta có Trạng nguyên được đề tên trên bảng vàng, cũng có đại tướng quân biết thúc ngựa giương đao, thế mà đến thế hệ này của chúng ta lại xuất hiện một tên bán nước! Danh vọng mà tổ tiên chúng ta gìn giữ mấy trăm năm qua đã mất hết, Thẩm gia sa sút như chuột chạy qua đường ở Bắc Kinh này, anh cả, chẳng lẽ những chuyện này chỉ là trách nhiệm của mình Thẩm Duệ sao?"

Thẩm Đốc Lễ im lặng một lát, nói: "Thẩm Duệ biến thành người như thế này, tôi quả thật có trách nhiệm..."

Thẩm Đốc Nghĩa nghe vậy thì cười lạnh "Thẩm gia đã thiếu chút nữa thì tan tành, với tư cách gia chủ Thẩm gia, chẳng lẽ anh nói một câu 'Có trách nhiệm' thì có thể bỏ qua sao?"

Thẩm Đốc Nghĩa quay đầu nhìn Thẩm Sùng Vũ vẫn nhắm mắt như cũ, nói:" Cha, cha nói một câu công đạo đi, có gia chủ ngu ngốc như thế này, quyền thế Thẩm gia ta còn giữ được bao lâu?"

Thẩm Sùng Vũ như mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ, ông chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt già nua là ánh sáng mãnh liệt, lộ ra vẻ uy nghiêm khiến người rung động.

Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Sùng Vũ mới chậm rãi nói: "Anh ba, hôm nay anh trở về là vì muốn bức vua thoái vị sao?"

Thẩm Đốc Nghĩa cả kinh, vội vàng nói: "Cha, con không ý này, con chỉ vì Thẩm gia..."

Thẩm Sùng Vũ ho khan vài tiếng, không nhanh không chậm nói: "Tình trạng Trung Nam Hải bây giờ thế nào rồi?"

Thẩm Đốc Lễ liếc Thẩm Đốc Nghĩa một cái đầy thâm ý, trả lời: "Mấy vị thủ trưởng đã triệu tập hội nghị thường ủy, có người gây sóng gió muốn làm lớn chuyện này, cũng không biết làm thế nào mà mời ra được vài vị lão tướng quân khai quốc. Bọn họ nói Thẩm Đốc Lễ con quản giáo không nghiêm, chuyện nhà còn chưa lo xong sao có thể cai quản thiên hạ, đề nghị con nên từ chức Tổng Lý..."

Thẩm Đốc Lễ dừng lại một chút, sau đó khóe môi rõ ràng cong lên hiện ra vài phần vui vẻ: "... Chức vị tổng lý sẽ do chú ba nhà chúng ta tiếp nhận, mấy vị kia đều là lão tướng quân có vai vế, lời của họ khiến cho những người khác cảm thấy khó khăn, bây giờ còn đang họp để thảo luận."

Thẩm Đốc Nghĩa nhìn vẻ tươi cười của Thẩm Đốc Lễ, không hiểu sao khóe mắt lại giựt giựt.

Một trận gió lốc chính trị cực lớn đang tiến tới, hắn ta vì sao lại bình tĩnh như thế, lại còn có thể cười nữa?

Mình đã bỏ qua thứ gì rồi?

Thẩm Sùng Vũ nở nụ cười: "Một đứa quản giáo không nghiêm, đứa khác lại ăn cây táo, rào cây sung, hợp tác với người ngoài hại người nhà, tôi có con trai như các anh, thật sự là phúc ba đời."

Tuy rằng ông vừa cười vừa nói nhưng ý tứ trong đó lại như một cây đao mạnh mẽ đâm vào lồng ngực hai người.

Thẩm Đốc Nghĩa cúi đầu nói: "Cha, anh cả đã tạo thành tổn thất cho Thẩm gia, đây là sự thật."

Thẩm Đốc Lễ lạnh lùng cười: "Chú ba, lúc trước chú để tôi điều Thẩm Duệ từ tây bắc về Bắc Kinh, chắc là chú đã sớm chờ tới ngày hôm nay rồi, phải không? Khi Thẩm Duệ sắp phá nát Thẩm gia ta, chú lại dùng thân phận chúa cứu thế để ngăn cơn sóng dữ, sau đó thuận lý thành chương tiếp nhận vị trí gia chủ Thẩm gia, cuối cùng thì Thẩm Duệ cũng khó thoát khỏi cái chết, tiếng xấu là tôi gánh, gia chủ cũng là chú, kế hoạch tuyệt vời làm sao!”

“Bây giờ Trung Nam Hải đang họp, chắc rằng những ngày mà chú ở trong trại an dưỡng cũng không rảnh rỗi, mấy vị lão tướng quân kia chắc là do chú dùng lời ngon tiếng ngọt để mời họ rời núi đúng không? Chỉ sợ là không bao lâu nữa, bên Trung Nam Hải sẽ gọi điện thoại đến, Thẩm Đốc Lễ tôi sẽ phải từ chức đền tội, còn chú sẽ nghênh ngang nhận lấy chức vụ của tôi, từ nay về sau Thẩm gia đều bị chú nắm trong tay, quyền lực to lớn như vậy đều sẽ do một mình chú nắm trong tay..."

Thẩm Đốc Lễ thở dài: "Thật sự là không thể không bội phục tính toán của chú, chuyện này thật sự rất tinh vi đấy. Chú ba, mấy năm nay, chú trở nên quá lợi hại rồi..."

Thẩm Đốc Nghĩa cúi đầu như cũ nói: "Anh cả, lời của anh thật sự quá phức tạp, em một câu cũng nghe không hiểu."

Dù mặt Thẩm Đốc Nghĩa không có chút rung động nào nhưng tim hình như lại đập nhanh hơn vài nhịp.

Thẩm Đốc Lễ không nói sai, tính toán của ông ta thật sự rất tinh vi, việc mời được mấy lão tướng quân ra khỏi núi là thành quả ông ta cố gắng suốt một năm nay, hơn nữa nhờ ảnh hưởng của những hành động ác liệt của Thẩm Duệ, Thẩm Đốc Lễ dù thế nào cũng không thể trở mình. Vì đạt được sự ủng hộ của những nhân vật lớn này, Thẩm Đốc Nghĩa thậm chí phải hứa hẹn đủ điều, sau này ông ta trở thành gia chủ Thẩm gia thì ông ta phải đem vị trí quan trọng ở các ngành cho họ, gần như là dùng cách cắt đất đền tiền để giao dịch mới có thể có được sự ủng hộ của bọn họ.

Thẩm Đốc Nghĩa không kiềm lòng được mà nhìn qua ngoài cửa.

Lúc này các thủ trưởng chắc đã họp xong rồi chứ? Điện thoại đáng ra cũng sắp gọi tới đây? Thẩm Đốc Nghĩa chỉ cần vừa nghĩ tới việc chiếc ngai vàng quyền lực đang vẫy tay với ông ta thì đã tràn đầy kích động.

Nhưng mà khi ông ta quay đầu lại nhìn Thẩm Sùng Vũ và Thẩm Đốc Lễ lại phát hiện trong ánh mắt của họ nhìn hắn... tràn đầy sự thương tiếc.

Thẩm Đốc Nghĩa không khỏi cảm thấy nặng nề.

Bọn họ tại thương tiếc cái gì chứ? Thương tiếc mình sao?

Tất cả đều không giống như tưởng tượng của ông ta, thật sự quá không giống.

Cảm giác bất an như mây đen đang dần che phủ lòng Thẩm Đốc Nghĩa.

Thẩm Sùng Vũ nhìn Thẩm Đốc Nghĩa, trong thương tiếc là mấy phần quyết tuyệt, đôi mắt đục ngầu bất tri bất giác đã phủ lên một lớp sương mù.

"Anh ba, quay đầu lại đi, con so với anh con, cuối cùng vẫn thua kém một chút."

Thẩm Đốc Nghĩa nhướng mày: "Cha, chuyện này từ khi con còn nhỏ đã muốn hỏi cha, cuối cùng con thua anh ta cái gì?"

Thẩm Sùng Vũ thở dài, không trả lời ông ta, chỉ ngẩng đầu nhìn Thẩm Đốc Lễ, Thẩm Đốc Lễ hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm Sùng Vũ ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy đi vào nhà trong, thân hình hơi còng của ông chậm rãi di chuyển, trong miệng nói mấy câu không rõ ràng:" Người đã già, không thức khuya được, con cháu thế này, ngay cả việc sống cũng là một loại gánh nặng..."

"Cha --" Thẩm Đốc Nghĩa hình như đã cảm giác được chuyện gì, bỗng nhiên lo lắng gọi to.

Thẩm Sùng Vũ dừng lại một chút, sau đó kiên quyết đi vào trong, không nhìn Thẩm Đốc Nghĩa thêm một lần nào nữa.

Khi đi qua, không biết tại sao lại có hai giọt nước khẽ rơi xuống, tựa như hai giọt sương mai cuối cùng của gốc cây già đã héo rũ.

Thẩm Đốc Nghĩa run rẩy toàn thân, lúc trở về là khuôn mặt rạng rỡ do đường làm quan rộng mở, giờ đây lại tái nhợt như tờ giấy trắng.

Thẩm Đốc Lễ dùng ánh mắt thương hại lẳng lặng nhìn ông ta.

"Chú ba, chú sai rồi, thật sự sai rồi. Chú nhìn lầm tôi, cũng đã nhìn lầm Thẩm gia..." Thẩm Đốc Lễ đột nhiên rơi nước mắt.

"Thẩm gia sở dĩ đứng sừng sững ở Hoa Hạ (tên cũ của Trung Quốc), trở thành vọng tộc hào phú trăm năm nay không hề suy yếu, không phải là bởi vì Thẩm gia nắm giữ quyền thế hoặc tài phú nhiều bao nhiêu, cũng không phải là đã tích lũy nhân mạch lớn cỡ nào, mà là do Thẩm gia chưa từng quên đi trách nhiệm trên người, loại trách nhiệm này bao gồm rất nhiều thứ, thiện lương, công chính, dân tâm và... khí phách chính trực ngay thẳng không thể nhìn thấy nhưng lại thực sự tồn tại!"

"Vì thế Thẩm gia mới xuất hiện trạng nguyên đề tên bảng vàng, vì thế tổ tiên mới tức giận từ quan ở ẩn khi triều cương hủ bại, vì thế nên khi dân tộc ta bị xâm lược, dân chúng thống khổ oán than tổ tiên ta mới quyết định bỏ bút dứt lụa, xông pha tiền tuyến chống giặc ngoại xêm, thậm chí không tiếc hi sinh thân mình, dùng máu tươi và tính mạng để thức tỉnh một dân tộc đã chết lặng này! Đây là trách nhiệm, cũng là cái gọi là chính nghĩa! Đó mới là nền tảng cho sự vững vàng của Thẩm gia trăm năm qua! Chú ba, chú không hiểu, bởi vì chú đã bị ghen ghét và tham lam che mờ hai mắt, chú không hiểu rõ được những thứ này, trong mắt chú chỉ có lợi ích và quyền lực, chú không nhìn rõ được những thứ chân thật không đổi này, chú và Thẩm Duệ đều đã nhập ma, lòng đã đi vào tà đạo, mà ‘Tà’ thì vĩnh viễn cũng không thể cao hơn ‘Chính’..."

Thẩm Đốc Lễ thương tiếc nhìn ông ta, cuối cùng gằn từng chữ: "Cho nên, chú thua."

Thẩm Đốc Lễ vừa dứt lời, bên ngoài sảnh lớn xuất hiện vài người mặc đồng phục.

Sau khi họ đi vào, đầu tiên thì chào Thẩm Đốc Lễ, sau đó lạnh lùng nói:" Đồng chí Thẩm Đốc Nghĩa, chúng tôi là người của Cục Quốc An Bắc Kinh, Cục Công an và khoa cảnh vệ Trung Ương. Đây là giấy phép của chúng tôi, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan tới vụ trọng án giết người cướp hoa lan và những vụ án ám sát đồng chí Diệp Hoan, nhận được mệnh lệnh từ Trung Nam Hải, chúng tôi muốn mang ông về để điều tra, mong ông phối hợp với chúng tôi."

Thẩm Đốc Nghĩa lặng người nhìn Thẩm Đốc Lễ, ánh mắt trống rỗng.

Thẩm Đốc Lễ nghiêm nghị nhìn ông ta, trong mắt tựa như có một vẻ vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, nó đẹp đẽ như cầu vồng vậy, tên là... Chính nghĩa.

Cuối cùng thì thứ mà Thẩm Đốc Nghĩa ông không so được với anh cả chính là cái được gọi là Chính nghĩa này.

Bịch!

Thẩm Đốc Nghĩa cũng không khống chế được mình nữa, cả người bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh.

Vài người mặc đồng phục nâng Thẩm Đốc Nghĩa lên, sau khi chào Thẩm Đốc Lễ thì đoàn người đi ra ngoài cửa.

Đúng lúc này biến cố đã xảy ra.

Một tiếng nổ mạnh vang lên, khu nhà tổ Thẩm gia như bị động đất, phòng ở bị chấn động làm bụi bặm rơi xuống.

Thẩm Đốc Lễ biến sắc, lại nghe được một tiếng cười cực kỳ điên cuồng truyền đến từ bên ngoài.

"Người Thẩm gia toàn bộ đều đáng chết! Các ngươi đều phải chết! Thiên hạ này nếu đã không có nơi cho tôi sống yên ổn thì dứt khoát cứ để chúng ta chết chung đi!"

Thẩm Đốc Lễ biến sắc: "Thẩm Duệ!"

Sau đó Thẩm Đốc Lễ lạnh lẽo ra mệnh lệnh: "Báo cho tất cả cảnh vệ chuẩn bị nghênh địch, còn nữa, các người hãy mời lão gia tử đến đây, tất cả bác sĩ y tá và nhân viên văn chức đều đi tới sảnh lớn, tập trung bảo vệ họ..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui