Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Trong cuộc sống này, có lúc thấy được ánh mặt trời rực rỡ, cũng có lúc chúng ta nhìn thấy những góc khuất âm u.

Khi chúng ta đứng dưới ánh mặt trời để tắm nắng, đâu biết rằng ở góc tối âm u nào đó, rất nhiều người đang vì sự sống còn của mình mà cố gắng, ánh sáng chưa từng chiếu đến những nơi đó, họ bị mọi người, họ khát vọng ánh sáng của mặt trời.

Mỗi người trên thế giới này đa phần đều vì bản thân họ mà sống, lại có những người, chỉ sống vì người khác.

Họ không cần sự báo đáp của bất cứ ai, chỉ luôn yên lặng hy sinh, vì trách nhiệm trên vai mà không quan tâm tới bản thân họ, ngày qua ngày, khi hao hết cuộc sống của mình trong việc hy sinh thầm lặng này, họ trở thành tro tàn.

Lão viện trưởng chính là người như vậy.

Ông không cảm thấy bản thân ông vĩ đại, tính tình ông không tốt, thích hút thuốc uống rượu, còn rất thích lớn tiếng la mắng người khác, ông có vô vàn khuyết điểm mà những người bình thường hay mắc phải, thế nhưng có một điểm mà bất kỳ ai cũng phải ngẩng đầu nhìn lên, đó chính là sự yêu mến của ông đối bọn nhỏ. Vì những đứa trẻ của phúc lợi viện, ông không lập gia đình, cũng không có con cái, ông thường nói, nếu ông cưới vợ, thì chính là đang làm hại đời con gái của người ta, nếu có con cái, thì càng làm hại con cái.

Cuộc đời của ông cũng không dư dả tiền bạc, vì mỗi một đồng tiền ông có đều dùng cho việc của phúc lợi viện, thân thể ngày càng xuống dốc, thế nhưng ông vẫn luôn cố gắng duy trì công việc này.

Một người thật sự vĩ đại, sẽ không bao giờ cảm thấy mình vĩ đại, người đó chỉ luôn cảm thấy mình đang làm chuyện nên làm, vậy thôi.

Màn đêm dần dần buông xuống, trong nhà gỗ nhỏ của lão viện trưởng, Diệp Hoan và mọi người vội vàng bày biện những món ăn phong phú lên bàn, Hầu Tử mở nắp một bình Ngũ Lương Dịch, Kiều Mộc thì đang ở trong bếp nấu món ăn cuối cùng.

Sau khi lão viện trưởng khóc xong, cảm xúc cũng đã ổn định, ngồi trên ghế, hỏi: "Mấy đứa nhóc trong viện. . ."

Diệp Hoan cười nói tiếp: "Đã sắp xếp xong xuôi, con nhờ người đi mua thịt, hơn 10 con gà, còn mua cá và trứng gà, mướn một đầu bếp trong chợ về nấu cơm cho bọn nhỏ, chúng nó đang trong tuổi lớn, ăn nhiều thịt cũng không có vấn đề gì."

Lão viện trưởng chậm rãi gật đầu: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, lúc trước muốn cho tụi nhỏ có bữa ăn ngon chỉ có thể vào lúc ngày lễ hoặc tết, hôm nay coi như ăn tết."


Diệp Hoan cười nói: "Lão viện trưởng, quan niệm này của người bây giờ phải thay đổi rồi, sau này, mỗi bữa ăn của bọn nhỏ đều sẽ như vậy, ngày nào cũng có cá có thịt, người đừng quên, con bây giờ không thiếu tiền."

Lão viện trưởng liên tục gật đầu: "Đúng vậy, con hiện tại không thiếu tiền. . . Có câu châm ngôn thế này, nghèo sinh gian kế, phú trường lương tâm, tên nhóc con có tiền rồi, lương tâm rốt cục được chó nhả ra, thật tốt."

Diệp Hoan không vui: "Người nói gì thế, con đây cho dù là lúc nghèo khó thì lương tâm cũng đâu có bị chó ăn đâu. . . .

Lão viện trưởng cười ha ha, vỗ vai Diệp Hoan nói: "Đây là khen con đó!"

"Có ai khen người khác như người không? Thà không khen còn hơn."

Lão viện trưởng quay đầu, nhìn thấy dáng cười của Trương Tam, có chút đau lòng lắc đầu: "Trương Tam, mỗi lần nhìn con lòng của ông đều cảm thấy buồn, con nói xem bao nhiêu năm qua con lớn lên thế nào? Lúc nhỏ lén lút, lớn lên vẫn lén lút như cũ, sau này sao có thể tìm vợ đây. . ."

Trương Tam liên tục gật đầu: "Lớn lên không tốt, con biết sai, con đang cố gắng kiểm điểm. . ."

Nhìn Diệp Hoan, Trương Tam nói tiếp: "Hoan Ca nói, sẽ cho con tiền để đi qua Hàn Quốc để phẫu thuật toàn thân, cố gắng chỉnh lại thành bộ dáng người thích nhất. . ."

Lão viện trưởng tỏ vẻ yên lòng: "Tốt tốt tốt, con nhất định phải chỉnh thành bộ dáng mà ai cũng thích, đừng có chỉnh thành khuôn mặt bánh nướng của Hàn Quốc, nó còn tệ hơn bộ dạng lén lút bây giờ của con."

Quay đầu lại nhìn Diệp Hoan, lão viện trưởng quan tâm hỏi: "Con thì sao? Bao cắt chưa?"

Diệp Hoan nịnh nọt cười: "Nhị đệ nói, nó thích như cũ, hơn nữa bây giờ vẫn còn cần giữ ấm..."
". . ."
". . ."

Mọi người một bên uống rượu một bên nói cười vui cùng vô cùng.

Tâm trạng của lão viện trưởng hôm nay rất tốt, trách nhiệm nặng hơn ngàn cân nhiều năm qua ông gánh trên vai giờ đây có thể đặt xuống, cả người nhẹ nhõm hẳn, vì hơn 100 đứa trẻ trong phúc lợi viện, cả đời hắn luôn phải lo cái này lo cái kia, hôm nay rốt cục có thể thoải mái uống rượu mà lòng không lo lắng.

Ngửa đầu uống cạn một chén rượu, lão viện trưởng nói: "Rượu ngon, rượu ngon ! Loại rượu Ngũ Lương Dịch ông đã lâu không được uống, lúc trước nếu mua một bình rượu thì ngày mai chỉ có thể nhịn đói. . ."

Diệp Hoan cười nói: "Lão viện trưởng, về sau nguời có thể uống thoải mái, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nếu ngài uống chán rượu trong nước thì con sẽ mua rượu ngoại cho người uống, như Volka, Bordeaux, Chateau Lafite, Heidsiek, .. người muốn loại nào thì sẽ có loại đó."

Hầu Tử đứng ở một bên nói: "Đúng, nếu người lớn tuổi thế này rồi mà vẫn còn năng lực, con sẽ tìm cho người hai mỹ nữ, người muốn làm gì thì làm. . ." .

Lão viện trưởng lấy chiếc đũa gõ lên đầu Hầu Tử một cái thật mạnh, cười mắng: "Ranh con, dám trêu đến đầu của ông, có phải là gần đây thiếu đòn?"

Diệp Hoan cười gian nói: "Tụi bây không hiểu ông ấy gì hết, nhiều năm như vậy, mỹ nữ đối với ông ấy đều là mây khói, có thấy được bàn tay có đầy bàn tay của ông ấy không ? Cho dù là người đẹp tới cỡ nào, thì cũng không thể nào vượt qua bàn tay tinh xảo của ông ấy đâu. Hầu Tử, về chuyện này thì mày có dùng hết sức cũng không theo kịp. . ."

Hầu Tử cúi đầu nhìn mình tay mình, thở dài.

Lão viện trưởng ngây người, sau một lúc mới hiểu được ý của Diệp Hoan,vô cùng tức giận nên đưa tay lên đánh đầu Diệp Hoan.

Nam Kiều Mộc xấu hổ nên gương mặt trở nên đỏ bừng, dùng tay nhéo thật mạnh lên đùi Diệp Hoan dưới mặt bàn.

Diệp Hoan mừng rỡ cười ha ha, trong lòng tràn đầy ấm áp.


Nơi đây mới nhà của hắn, người ở đây mới là người thân của hắn, chỉ có ở đây mới là nhà của hắn.

Bữa cơm này mọi người ăn rất thoải mái, uống rất nhiều rượu, ngay cả Nam Kiều Mộc trước nay không uống rượu cũng cùng Diệp Hoan cụng ly uống vài ngụm khiến khuôn mặt trở nên đỏ rực, vô cùng xinh đẹp.

Lão viện trưởng lại uống cạn một chén rượu, xúc động thở dài: "Diệp Hoan, nói thật, ông rất cảm tạ con, mở rộng viện phúc lợi, để cho tụi nhỏ không lo về việc ăn mặc, con đây là đang cứu hơn 100 mạng người, con là ân nhân cứu mạng của tụi nó, nếu nói theo thời xưa, ông đáng lẽ nên quỳ xuống cảm ơn con. . ." .

Gương mặt Diệp Hoan lập tức thay đồi: "Lão viện trưởng, người ngàn lần vạn lần đừng nói lời đó, người xem con là ai? Con không phải cũng là người của phúc lợi viện sao? Người sao có thể nói những lời xa lạ đó?"

Lão viện thở dài nói: "Những đứa trẻ từ nơi đây đi ra đời đều có lương tâm, cho dù có nhiều hay ít tiền thì hàng năm đều cố gắng gửi tiền về giúp ông, trong số những đứa trẻ ở đây thì con là người cố gắng nhất, trước kia con bị bệnh, không có tiền mua thuốc vì lấy tiền đó mua tiền cho mấy đứa nhỏ.

Đứa nào bị bệnh, con ngay lập tức đưa nó vào cái nơi ăn thịt người là bệnh viện, bốn người các con vốn không có tiền nhiều, lại mua điều hòa cho ký túc xá, còn chữa bệnh cho Tiểu Ái, tuy ông không biết là các con lấy tiền ở đâu, nhưng chắc chắn phải rất khó khăn mới có thể kiếm được. . ."

Lão viện trưởng lấy tay áo lau đi nước mắt, nói: ". . . Ông đã già rồi, lớn tuổi rồi, nên có rất nhiều chuyện không đủ sức lực để làm. Ông muốn lấy cái mặt này đi xin tiền từ thiện của bọn nhà giàu càng ngày càng khó, bọn họ nói ra những lời khó nghe ông còn không nói, nhưng những người chịu cho tiền cũng không nhiều.

Đôi khi bọn họ bận rộn công việc, ông phải đợi thật lâu mới gặp được, vừa gặp mặt liền vứt cho ông vài tờ tiền, rồi không nói thêm lời nào như đuổi ăn mày, ông vẫn phải cẩn thận nhặt lên, cung kính nói lời chào cùng lời cảm ơn với họ. Lưng ông ngày càng cong xuống là do mấy năm qua ông phải cúi đầu trước người khác . . ."

Bốn người Diệp Hoan trong lòng có một cảm giác chua xót khó nói thành lời.

"Ông thường nói với bọn nhỏ, làm người phải có chí khí, có cốt khí, có liêm sỉ, cho dù thế nào cũng không được cầu xin bố thí của người khác. Bọn nhỏ rất hiểu chuyện, đều làm những điều này cũng tốt, thế nhưng hết lần này đến lần khác chính bản thân ông lại không làm được điều này.

Ông cũng là đàn ông, nếu như không còn con đường nào khác, sao ông có thể làm chuyện đó? Thế nhưng, sự thật tàn khốc, đây là thế giới mà tiền tài là thứ đứng đầu, kẻ có tiền lớn nhất, ông nếu như vì cốt khí mà không nịnh bợ, không tươi cười, không cúi đầu, họ sao có thể đưa tiền cho chúng ta? Không có tiền thì sao có thể nuôi sống hơn 100 người trong cô nhi viện?

Có khi ông không thể lấy được tiền, trong viện tiền tài cạn kiệt, nhìn những đứa nhỏ 5,6 tuổi cúi đầu nhặt chai bia, nhặt báo hư, tất cả đều bẩn như ăn mày, trong lòng ông đau đến chảy máu.

Tụi nhỏ cho dù có đói thế nào thì cũng nói là không đói dù bụng đã kêu lên, mùa đông gió lạnh thổi qua, tụi nó run rẩy không ngừng nhưng vẫn nói không lạnh, tụ lại một chỗ truyền hơi ấm cho nhau, mỗi lần như thế, ông đều thấy đau lòng và xấu hổ. Con xem đi, tụi nhỏ có đứa nào không hiểu chuyện? Tụi nó thông minh đáng yêu cỡ nào, ông lại không bảo đảm được sự ấm no cơ bản nhất cho tụi nó. . ."

Lão viện trưởng nói xong, đột nhiên khóc lớn.


Diệp Hoan vành mắt đỏ lên, vỗ vai lão viện trưởng nói:"Lão viện trưởng, tất cả mọi thứ đều sẽ tốt hơn, tụi nhỏ sau này sẽ không chịu khổ, con cam đoan với người!"

Lão viện trưởng lau nước mắt, sau đó nhìn Diệp Hoan, nghiêm nghị nói: "Diệp Hoan, tương lai của bọn nhỏ,bây giờ ông giao lại cho con, con bây giờ có tiền, đừng để cho tụi nhỏ bị lạnh, bị đói, cố gắng cho tụi nó được đến trường, học thành tài rồi thì cuộc sống sau này sẽ tốt hơn. . ."

Diệp Hoan dùng sức gật đầu.

Giờ khắc này, Diệp Hoan từ tay của lão viện trưởng, nhận lấy phần trách nhiệm nặng nề này.

Lão viện trưởng hôm nay rất vui, ông uống say, lúc khóc lúc cười, như một người điên.

Bốn người Diệp Hoan luôn cùng ông khóc, cùng ông cười, cho đến khi ông ngủ thật say."

" ..."

Sáng sớm hôm sau, khi Diệp Hoan còn đang ngủ, Chu Mị gọi điện thoại cho hắn.

"Diệp Hoan, việc mở rộng viện phúc lợi có chút vấn đề. . ."

Diệp Hoan mở mắt, ngay lập tức tỉnh ngủ.
"Vấn đề?"

"Vấn đề chính là hơn 10 mẫu đất ở xung quanh phúc lợi viện, năm trước chúng đã được người khác mua, ý định xây sân Golf, em đã đi đàm phán với họ về việc chuyển nhượng lại số đất, thế nhưng ngay cả cửa còn chưa vào được đã bị đuổi ra, em tra được chút thông tin, họ có lai lịch không nhỏ."

Diệp Hoan ngây người.

Người có thể khiến Chu Mị nói ra câu "Lai lịch không nhỏ", rốt cục là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận