Cực Phẩm Thấu Thị

Bất kể trong mắt người khác danh tiếng của anh ta có đáng ghét bao nhiêu nhưng trong mắt của Vương Phong, anh ta chính là sư huynh của mình, chỉ như vậy thôi.

Sư huynh gặp khó khăn, hắn đường đường là một sư đệ không thể ngồi yên không quản. Thế nhưng ngay cả Quỷ Kiến Sầu cũng không có cách nào giải quyết tình hình thì hắn có thể có biện pháp gì cơ chứ? Hắn hiện tại vẫn còn ở giai đoạn đầu ngoại kình, thậm chí so với Hà Thiên vẫn còn không bằng, vì vậy bây giờ xét kĩ vấn đề, có chút khó khăn.

“Sư đệ, cậu không cần để tâm tới chuyện của tôi, tôi sớm đã cam chịu số phận rồi. Bây giờ cậu tranh thủ nâng cao công lực của bản thân mới đúng, sớm một ngày đạt được nội kình, cũng có thể luyện Hình Ý Quyền sớm hơn một chút. Tôi chưa hoàn thành ước mơ của mình, tôi hy vọng cậu sẽ giúp tôi hoàn thành nó!” Hà Thiên khẩn thiết nói rồi vỗ nhẹ vào vai của Vương Phong. 

“Yên tâm đi, em sẽ nhanh chóng đạt được nội kình.” Vương Phong nói, vẻ mặt vô cùng kiên định.

“Được rồi, đem quyển sách này theo đi, có thời gian thì tu luyện, đối với cậu có lợi chứ không có hại.” Hà Thiên đứng dậy, đẩy cửa văn phòng bước ra ngoài.

Thật ra thì Vương Phong tu luyện từ trước đến nay cũng chỉ mới biết sử dụng Man Lực để làm bị thương người khác, chiêu thức võ công này hắn vẫn chưa thực sự tiếp xúc qua nhưng mà nhìn qua tốc độ khủng khiếp như vậy của Hà Thiên, hắn cũng vô cùng khao khát. 

Nếu như bản thân cũng có thể có được tốc độ kinh khủng như vậy, chẳng phải ngay cả viên đạn cũng không thể khiến bản thân bị thương được hay sao?

Nghĩ đến đây, mắt Vương Phong sáng lên, sau đó cầm cuốn sách nắm chặt trong tay, đi gặp Quỷ Kiến Sầu.

Hắn bây giờ là đệ tử chính thức của Quỷ Kiến Sầu, cũng đã tự bản thân đến đây. Không xem thử nhà của sư phụ hắn thì người khác vẫn cho rằng hắn tôn sư mà không đạo. 

Gõ cửa nhà Quỷ Kiến Sầu, bên trong không có bất kì tiếng động nào truyền ra. Chỉ có cánh cửa âm thầm mở ra.

Liếc nhìn vào trong, Vương Phong nhìn thấy Quỷ Kiến Sầu nhắm mắt ngồi thiền.

Quỷ Kiến Sầu vẫn không hề bận tâm như vậy, dường như trên thế gian chưa từng có bất kì thứ gì có thể đủ khiến ông thay đổi sắc mặt. 

Ông không biết cười, không biết khóc, càng không biết tức giận, bình tĩnh đáng sợ.

Mỗi lần nhìn thấy ông ấy, Vương Phong luôn có một loại cảm giác rất hồi hộp, chính là ngay cả thở cũng cảm thấy có chút khó khăn.

“Con lại đây.” Quỷ Kiến Sầu không mở mắt, nhỏ nhẹ nói. 


“Dạ.” Vương Phong gật đầu, sau đó nén lại thứ cảm xúc khó tả đó, đi vào trong nhà.

“Cứ ngồi tùy thích.” Quỷ Kiến Sầu nói, sau đó bàn tay lướt qua Vương Phong một lượt, đột ngột dừng lại, một ly nước đầy bỗng dưng trực tiếp bay đến trước mặt Vương Phong.

“Mẹ kiếp!” Nhìn thấy cảnh này, dù cho là Vương Phong biết Quỷ Kiến Sầu đáng sợ thì cũng không khỏi mắng thầm một câu trong lòng. 

Điều khiển vật thể từ xa, thứ đặc sắc này chẳng phải chỉ có ở trong phim sao?

Nhìn xung quanh, ngoài hai người bọn họ thì không còn ai khác, vô cùng yên tĩnh. Vì vậy Vương Phong không thể không chấp nhận sự thực mà hắn không đồng ý chấp nhận. Đó chính là Quỷ Kiến Sầu đang điều khiển vật thể từ xa, mang một ly nước đến trước mặt hắn.

Đột nhiên lộ ra chuyện này khiến Vương Phong càng thêm sợ hãi Quỷ Kiến Sầu. Trên thế gian giờ đây sợ là chẳng còn người có thể làm hại ông ấy nữa rồi. 

“Không cần phải kinh ngạc, chỉ cần đạt tới cấp độ như ta, đạt đến mức chân khí thoát ra ngoài, con có thể làm được thứ có hiệu quả tương tự.” Quỷ Kiến Sầu nói đoạn rồi mở mắt.

Cặp mắt của ông ấy rất trong và có thần, có một loại năng lực khiến người ta bình tĩnh trở lại. Cảm giác này và cảm giác mà Bối Vân Tuyết đem lại cho Vương Phong không giống nhau.

Bối Vân Tuyết cho Vương Phong sự yên bình, đó là trong tâm hồn nhưng Quỷ Kiến Sầu bây giờ đang mang lại cho Vương Phong sự bình tĩnh nhưng là ở linh hồn. Nhìn vào mắt ông ấy, Vương Phong cảm thấy cả toàn bộ trái tim cũng tĩnh mịch trở lại, không một chút gợn sóng. 

Đủ năm phút trôi qua, Vương Phong lúc này mới từ trong cảm xúc kì diệu đó bừng tỉnh lại, toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Một ánh mắt vậy mà hoàn toàn ảnh hưởng đến tâm trí hắn. Đây chính là nhà thôi miên lợi hại nhất trên thế giới.

“Không tồi, người bình thường có thể tỉnh lại sau khi nhìn vào mắt ta sau một canh giờ là đã không tồi, không ngờ con vậy mà chỉ cần dùng có năm phút.” Lúc này Quỷ Kiến Sầu mới nói, trên mặt lần đầu rộ lên nét cười. 

Nụ cười của ông ấy ấm áp muôn phần, trên mặt đều hằn lên nếp nhăn. Nhưng nhìn thấy nụ cười của ông ấy, Vương Phong lại hơi sững sờ, vì đây vẫn là lần đầu tiên.

Ông ta cũng biết cười sao? Chẳng lẽ thế gian này thay đổi rồi? Trong tâm trí Vương Phong không thể không lóe lên ý nghĩ như vậy.


Chẳng qua mà nói, so với khuôn mặt khó chịu của trước đây, Vương Phong vẫn thích nhìn ông ấy cười hơn. Xét cho cùng, khi đứng cùng với một người không cười, có thể khiến trong lòng có chút sợ hãi. Vương Phong sẽ không sẵn lòng giao lưu với những kẻ như vậy. 

Sống trong thế giới phồn hoa này vẫn là kết bạn với những người có thất tình lục dục thì vẫn tốt hơn.

“Sư phụ, thầy cũng biết cười sao?” Bằng cách nào đó, Vương Phong thốt lên. Mà lời vừa nói ra thì Vương Phong cũng liền tự che miệng mình lại. Tiêu rồi, miệng lại bộp chộp rồi, sao lại nói như thế chứ.

“Sao?” Nghe được lời của Vương Phong, Quỷ Kiến Sầu ngẩn người ra một hồi, sau đó mới phát ra âm thanh dở khóc dở cười. 

Đồ đệ bảo bối này của mình, quả thực là quá cực phẩm rồi chăng?

Chỉ có điều nhìn lướt qua trên người Vương Phong, miệng ông liền nhoẻn lên một nụ cười hài lòng. Vì ông ấy nhìn ra được sức khỏe của Vương Phong phục hồi khá tốt. Lúc đầu hắn gầy như da bọc xương nhưng nhanh như thế đã phục hồi như vậy, vô cùng tốt.

Đồng thời hiện tại chân khí của Vương Phong cũng bình phục tương đối, triệt để củng cố lại sức mạnh. 

Tin rằng không cần dùng quá nhiều thời gian thì Vương Phong sẽ có thể đạt đủ ngoại kình trong kì hạn, sớm muộn cũng đạt tới nội kình.

So với Hà Thiên mà nói, Vương Phong về mặt nào cũng khiến cho Quỷ Kiến Sầu hết sức vừa ý. Đây là lí do tại sao ông thu nhận Vương Phong.

“Vương Phong, hôm nay con đã đến đây, âu cũng giúp ta tiết kiệm công sức. Bây giờ ta có một thứ muốn giao cho con.” Nói đoạn, ông ấy từ trong ngực áo rút ra một quyển sách, là giấy hiện đại, nhìn qua có hơn chín mươi trang. 

Bản thân vừa từ chỗ Hà Thiên lấy về một cuốn sách, bây giờ đột nhiên lại phải lấy một cuốn nữa, ở trong đây lẽ nào lại nào lại là một loại võ công?

Cung kính nhận lấy cuốn sách từ trong tay của Quỷ Kiến Sầu, Vương Phong mở ra xem, miệng lập tức hơi mím lại, bởi vì trong cuốn sách này là những gì về Hình Ý Quyền mà hắn đã có được trước đó.

“Sư phụ, cuốn sách này con đã có rồi. Hà Thiên sư huynh đem cuốn của anh ấy cho con.” Vương Phong cười khổ rồi mang quyển sách cổ đó đưa ra. 


“Con đã có rồi?” Nghe được lời của Vương Phong, Quỷ Kiến Sầu lại ngẩn người ra một lúc, rồi lại từ từ rơi vào trạng thái trầm mặc, nói: “Đã có được nó rồi thì tốt. Nhưng mà sự lợi hại của Hình Ý Quyền này nếu tu luyện thành công thì đối với khả năng của con sẽ có sự giúp đỡ rất lớn. Mặc dù Thần Linh Môn của chúng ta là môn phái chuyên đi cứu người nhưng cứu người cũng nhất định cần có khả năng. Nếu không người không thể cứu mà bản thân cũng không thể bảo toàn. Bây giờ con hãy tu luyện nó cho ta.

“Con hiểu rồi.” Vương Phong gật đầu rồi đem quyển sách trả lại cho Quỷ Kiến Sầu.

Uy lực của Hình Ý Quyền hắn đã biết. Hắn đương nhiên muốn tu luyện nó. Chỉ là đây không phải chuyện một ngày một đêm là có thể làm được, cần phải từ từ cân nhắc. 

“Được rồi. Không biết bây giờ con có thời gian không?” Đột nhiên, Quỷ Kiến Sầu hỏi.

“Vâng có.” Vương Phong gật đầu, có chút nghi hoặc nhìn sư phụ. Hắn hiện tại thực sự có rất nhiều thời gian. Cửa hàng trang sức đang làm ăn rất khấm khá. Không có hắn cũng không phải là chuyện quá to tát.

“Đã có thời gian thì bây giờ hãy luyện Hình Ý Quyền, ta có thể ở bên chỉ bảo con. Cho đến khi con luyện thành công thì hẳn là phải cần gần một tháng nữa.” 

“Một tháng?” Nghe được lời của Quỷ Kiến Sầu, Vương Phong giật nảy mình.

“Hình Ý Quyền tu luyện rất phức tạp, một tháng là ít nhất. Nếu như con một mình luyện tập qua loa có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, làm cho chân khí đảo ngược. Đến lúc đó ta cũng không cứu được con.” Quỷ Kiến Sầu nói, không giống như đang nói đùa.

Có sư phụ chỉ bảo thì tốt nhất rồi. Vương Phong cũng đồng ý. Nhưng một tháng thực sự là quá lâu, hắn có chút chần chừ. 

Thế nhưng nghĩ đến uy lực của Hình Ý Quyền, cuối cùng hắn cũng cắn răng, nói: “Được rồi, con sẽ ở đây một tháng, chuyên tâm tu luyện Hình Ý Quyền.”

“Vậy tốt. Con hãy lên tầng thượng của tòa tháp trước, sau đó ta sẽ lên sau.” Quỷ Kiến Sầu nói, sau đó Vương Phong lại giống như lần trước, đẩy toàn bộ sức lực nhẹ nhàng hết ra bên ngoài.

Khuôn mặt chợt xuất hiện vẻ đau đớn dữ dội, Vương Phong không thể kìm chế lắc đầu, nói với bản thân không ổn rồi, không thể không tự đẩy bản thân ra. 

Một tháng ở lại nơi này, vì vậy Vương Phong có gọi về cho Bối Vân Tuyết, nói đại khái về tình hình ở đây.

Trong điện thoại mặc dù giọng điệu của Bối Vân Tuyết có chút không nỡ nhưng cô vẫn không cản trở Vương Phong. Thủ đoạn của Quỷ Kiến Sầu thì cũng biết. Vì vậy cô cũng đồng ý.

Vương Phong vừa bái Quỷ Kiến Sầu làm thầy, chắc chắn không có nguy hiểm gì là đúng rồi. 

Gọi điện thoại xong, cuối cùng Vương Phong cũng tìm thấy Hà Thiên, nhờ anh ta giúp bảo vệ Bối Vân Tuyết bọn họ. Vương Phong sau đó mới lên đỉnh cao ốc Tân Dương.

Đỉnh của cao ốc là một sân thượng vững chắc, đồng thời cũng đã qua sửa chữa đặc biệt, là nền cao su.


Quỷ Kiến Sầu sớm đã đợi ở đây thế nhưng bây giờ ông ấy đã thay ra chiếc áo choàng cổ đại, chỉ mặc một chiếc áo trong. 

Nếu người không quen biết ông ấy sẽ cho rằng ông ấy chỉ là một ông lão hàng xóm.

Ngày hôm nay có chút lạnh nhưng đứng ở trong cơn gió lớn trên đỉnh tháp, vậy mà ông ấy không chút nhúc nhích, vững như bàn thạch.

Thân hình của ông ấy nhìn qua có vẻ rất già dặn nhưng trên người vẫn toát lên sinh lực dồi dào khiến Vương Phong phải dè chừng. Bây giờ một trăm người như hắn cũng mãi mãi không phải là đối thủ của ông ấy. 

“Cởi quần áo ra.” Nhìn thấy Vương Phong, Quỷ Kiến Sầu bình tĩnh nói.

“Dạ.” Vương Phong gật đầu, sau đó kiên quyết cởi bỏ đồ tây đắt tiền của mình xuống, vứt tùy ý trên mặt đất.

“Tiếp tục cởi.” 

“Cởi tiếp sao?” Mặc dù Vương Phong có chút không đồng ý nhưng vẫn theo ý của ông ấy cởi tiếp đồ. Sư phụ của hắn không biết lại điên gì nữa đây.

“Quần cũng cởi.” Quỷ Kiến Sầu tiếp tục nói, suýt chút nữa là khiến Vương Phong ngã xuống đất. Cởi bỏ hết áo là đủ rồi, vậy mà còn phải cởi quần. Chẳng qua chỉ luyện công thôi sao lại phải cởi quần chứ?

“Sư phụ…” Vương Phong thốt ra giọng điệu có chút khó xử. 

“Cởi!” Lời của Quỷ Kiến Sầu, muôn phần quyết đoán, mang theo chút áp lực.

“Được rồi.” Vương Phong gật đầu, không chút cam tâm cởi nốt chiếc quần xuống đất.

Ngày hôm nay rất lạnh. Vậy mà hắn chỉ mặc độc một chiếc quần chẽn đứng trước mặt một lão già. Tình cảnh đó thật sự khiến người khác không nỡ chứng kiến. 

Vì đã đả thông ngoại lực nên dù cho chỉ mặc một chiếc quần chẽn thì Vương Phong cũng không có chút cảm giác lạnh lẽo nào, giống như không cảm thấy được chút gió lạnh nào. Mặc một chiếc áo khoác, chẳng qua chỉ là tượng trưng mà thôi.

“Mặc nó vào.” Nhìn Vương Phong chỉ mặc độc một chiếc quần chẽn, Quỷ Kiến Sầu không đổi sắc mặt, ném một chiếc quần ngắn vào người hắn.

“Vẫn còn tốt.” Nhận lấy chiếc quần, Vương Phong thở dài nhẹ nhõm. Hắn cứ cho rằng “cúc hoa” của mình không được đảm bảo, giờ mới thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận