Cực Phẩm Thấu Thị

Có Quỷ Kiến Sầu ra tay giúp đỡ, Vương Phong đến đây mới thở phào một cái dài, gia tộc của chị Tuyết, gia tộc của chị Tuyết là một tập đoàn lớn, thực lực của Vương Phong, đừng nói đến chuyện bọn họ lấy đá chọi đá cũng khiến người ta run sợ, quả trứng như Vương Phong chắc chắn nát tan.

Do đó như thế nào thì hắn cũng phải kéo sư phụ đến, có sư phụ ra tay, Vương Phong mới có thể đảm bảo được việc cứu chị Tuyết ra.

“Huyền Nguyệt, ngày mai chúng ta đến đó đi, hôm khác tôi sẽ đến thăm ông.” Quỷ Kiến Sầu chắp tay nói.

“Đi đi.” Huyền Nguyệt đại sư không đợi được thêm nữa mà phẩy phẩy tay, biểu lộ dáng vẻ hận không thể lập tức đá mấy người họ ra khỏi cửa.

Vương Phong lái chiếc Lamborghini chở sư phụ về thành phố, nhưng vì xe chỉ có hai chỗ ngồi nên chỉ có thể bỏ Hà Thiên ở chỗ nào đó một cách vô tình.

Tuy nhiên anh em của anh ta rất nhiều, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là sẽ có người đến đón, Vương Phong thì lại không muốn anh ta phải chen chúc.

Hơn nữa bây giờ người Vương Phong đang chở là Quỷ Kiến Sầu, cho Hà Thiên một trăm lá gan thì anh ta cùng không dám chen chúc ngồi chung với sư phụ đâu.

“Vương Phong, đây là lần cuối cùng thầy giúp con, sau này, cho dù con xảy ra chuyện gì, thầy cũng sẽ không động tay nữa, có vấn đề gì thì con hãy tự tay giải quyết, giải quyết không được thì cũng đừng tìm ta, dù là con có chết, thầy cũng chỉ sẽ đứng nhìn thôi.” Lúc này, Quỷ Kiến Sầu mở miệng nói khiến Vương Phong trầm lặng một lúc.

Chính xác là mười mấy ngày nay mình toàn là nhờ sư phụ giúp đến tận hai lần rồi, nếu mà cứ nhờ ông ấy giúp đỡ như vậy mãi thì Vương Phong cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa.

Tuy nhiên ông ấy thật sự là quá ác rồi mà, nhìn thấy mình chết mà cũng không thèm cứu, như vậy cũng được gọi là sư phụ mình sao?

“Không phải nghi ngờ gì lời nói của ta nữa, nếu con từ nay về sau gặp khó khăn, cầu xin thầy cứu giúp thì thầy cũng sẽ giúp con thêm một lần nữa, tuy nhiên tục ngữ đã nói, quá tam ba bận, đợi lúc ta giúp con lần thứ ba thì tình thầy trò chúng ta cùng coi như chấm dứt.”

Nói đến đây, Quỷ Kiến Sầu không nói nữa, không khí bỗng chùng xuống.

Cứ mãi núp sau bóng lưng của ông ấy, đó chắc chắn là chuyện không thể, Vương Phong cũng hiểu được ông ấy làm như vậy là vì muốn tốt cho mình, dẫu sao chim non phải tập bay lượn, chỉ có thể dựa dẫm vào chính bản thân mình.

Nếu Vương Phong cứ có một tư tưởng dựa dẫm mãi vào Quỷ Kiến Sầu thì con đơờng sau này của hắn cũng trở nên mù mịt.

Tuy nhiên hắn cần phải đưa chị Tuyết ra, nếu không có sự giúp đỡ của ông ấy thì thật sự là không thể.

Đợi ông ấy giúp mình chuyện lần này, sau này Vương Phong cũng không thể cầu xin ông ấy ra tay lần nữa rồi, tất cả đều chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.

Không trở về tòa Tân Dương, Vương Phong theo ý của Quỷ Kiến Sầu, trực tiếp đến sân bay thành phố Trúc Hải.

Gia tộc của Bối Vân Tuyết không ở thành phố Trúc Hải mà ở một nơi gọi là Bối Thị, lấy thẳng tên gia tộc Bối Thị đặt làm tên một vùng, như thế cũng đủ thấy tầm ảnh hưởng của bọn họ lớn đến mức nào.

Hơn nữa chính là vì trụ sở chính của Bối Thị đặt ở nơi này, thực lực kinh tế Bối Thị mỗi năm đều đứng đầu bảng xếp hạng, sớm đã phát triển thành một thành phố quốc tế hóa lớn, ghê gớm hơn nhiều so với thành phố Trúc Hải.

Đương nhiên, của cải làm ăn trong Bối Thị đại đa số đều nằm trong kiểm soát của nhà Bối Thị luôn, bọn họ chính xác là đang nắm chặt thế lực sau lưng mạch máu kinh tế Bối Thị.

Chỉ cần là trong tay Bối Thị, Bối Thị cũng có thể lật đổ, nơi này chính là thế giới của họ, các công ty bên ngoài căn bản là cũng khó mà sống yên ổn trong nơi này.

Thậm chí chỉ cần một câu nói của Bối Thị thì thị trưởng cũng sẽ đổi cho bọn họ nắm.

Đứng ở cửa ra sân bay quốc tế Bối Thị, Vương Phong không kiềm được mà lạnh run lên, sau đó vận chuyển công pháp mới giúp hắn đỡ hơn phần nào.

Thành phố Trúc Hải hiện nay đã lạnh đi nhưng Bối Thị còn lạnh hơn, trời vẫn còn đang rơi những bông tuyết trắng, sớm đã vào đông rồi.

Sân bay rộn ràng lạ thường, tiện thể đón một chiếc taxi, hai người Vương Phong bọn họ liền theo địa điểm như kế hoạch mà xuất phát.

“Đến Minh Duyệt sơn trang.” Quỷ Kiến Sầu nói, sau đó nhắm mắt không nói nữa.

“Đến Minh Duyệt sơn trang thì được thôi nhưng tôi chỉ có thể đưa hai người đến chỗ cách nơi đó một chút rồi để hai người tự đi.” Tài xế trả lời, nhìn hai người họ với ánh mắt lạ lùng.

“Sao phải như vậy?” Nghe lời của tài xế nói, Vương Phong cũng cảm thấy kì lạ mà hỏi lại.

“Minh Duyệt sơn trang không phải là nơi để người bình thường có thể ra vào, tài xế chúng tôi không dám vào trong đó, nếu không nghe thì như tự tay hất di bát cơm của mình.” Tài xế cười khổ, sau đó khởi động xe.

Chiếc taxi họ đang ngồi đều là của Bối Thị, do đó bọn họ khi vừa mới vào nhận việc đã bị cảnh cáo, cho dù là người nào muốn đến Minh Duyệt sơn trang thì bọn họ buộc phải dừng xe cách đó 1000m, nếu gần hơn có thể bị sa thải.

Yêu cầu vô cùng nghiêm khác, mỗi tài xế đều phải kiên quyết không lơ là mà thực hiện, trước giờ đều không có tài xế nào dám vào trong.

Do đó, trong Minh Duyệt rốt cuộc là như thế nào cũng không có một người nào biết rõ, cho dù là người sinh ra và lớn lên tại đây thì cũng chưa từng thấy một bài báo nào viết về Minh Duyệt sơn trang cả, chỉ biết nơi này là nơi ở của những người quan trọng trong tập đoàn Bối Thị.

Cuối cùng, tài xế quả nhiên dừng xe ở một nơi cách Minh Duyệt sơn trang khoảng 1000m rồi bỏ hai người họ xuống xe rồi quay đầu xe đi.

Đứng ở nơi cách Minh Duyệt sơn trang 1km này, hai người Vương Phong bọn họ cũng chỉ có thể nhìn rõ bên ngoài Minh Duyệt sơn trang thôi.

Ở đó thật sự diện tích quá lớn, Vương Phong không thể nhìn thấy được từ đầu đến cuối, nghiễm nhiên giống như một thành phố nội bộ, vô cùng thần bí.

Nơi cách 1km không xa, dó đó hai người Vương Phong bọn họ rất nhanh đã đi vào bên trong, tuy nhiên chưa đợi đến lúc bọn họ dến trước cổng Minh Duyệt sơn trang thì đã bị một số bảo vệ mặc đồ đen chặn lại.

“Nơi này những người không có nhiệm vụ không được tự tiện ra vào, các người mau chóng đi khỏi đây đi.” Một tên bảo vệ mở miệng nói, đứng chặn trước mặt hai người họ.

“Đưa cái này cho chủ nhân các người, ta muốn gặp hắn một lúc.” Lúc này, Quỷ Kiến Sầu lấy từ trong người ra một lệnh bài bằng ngọc, chính là ngự linh dịch.

Đây là cửa thần linh ở bên ngoài thay thế thân phận, Vương Phong cũng có, chỉ là của hắn và của Quỷ Kiến Sầu khi so ra thì ngôi sao nhỏ hơn một số, cũng không được làm tinh xảo như cái của ông ấy.

Sau khi chuột kiếm tra chi tiết lệnh bài, vài tên bảo vệ dùng các loại máy quét phân tích vô số lần xem bên có phát hiện bên trong đã lắp đặt cái gì không thì mới nói: “Vậy các người đứng ở đây đợi một lát, tôi lập tức đưa giúp các ông.” Nói xong, tên bảo vêệ nói nhỏ một câu gì đó vào bộ đàm, sau đó liền có một chiếc cáp treo đẩy đến đưa hắn đi.

Bảo vệ cũng không phải là người bình thường, bởi vì trên người bọn họ, Vương Phong có thể nhìn thấy một luồng khí lạnh toát, đây tuyệt đối phải là những người nhìn quen với cái chết mới có thể có loại khí tiết này, khiến người khác ớn lạnh.

Hơn nữa ở trong nơi này thời gian ngắn như vâậy mà Vương Phong như nhìn thấy bốn phía của Minh Duyệt sơn trang, ít nhất đều có bốn nhánh đội ngũ bảo vệ chạy qua, phòng vệ hết sức nghiêm ngặt, người bình thường căn bản là không thể nào vào được.

Không lâu, bộ đàm của mấy tên bảo vệ trước mặt hai người Vương Phong bọn họ đột nhiên vang lên.

“Cho hai người họ vào.”

“Hai vị, mời.” Nghe mệnh lệnh của đội trưởng, những tên bảo vệ này không chặn hai người họ nữa, sau đó còn đi trước dẫn đường, cuối cùng thì đưa họ lên chiếc cáp treo.

Nhìn thấy bên ngoài sơn trang, chỉ có một cảm giác vô cùng thần bí, nhưng sau khi vô trong rồi thì Vương Phong vô cùng kinh ngạc, Minh Duyệt sơn trang này quả thật rất to lớn, thật sự giống như hoàng cung cổ đại, thậm chí còn to hơn hoàng cung.

Ở nơi này, không đi xe, chỉ đi bộ thì một ngày trời cũng không chắc chắn sẽ một lần thấy hết được sơn trang này, từng biệt thự được xây chính giữa một cái hồ nhân tạo, thật sự là một nơi ở khiến người khác vô cùng hài lòng.

Hơn nữa chiến dịch Xanh hóa nơi này cũng cực kì hoàn thiện, sân đánh golf thì có mấy cái, các chỗ khác thì cũng được quy hoạch cực kì đẹp.

Đương nhiên, muốn sống ở nơi này, dù là người nhà Bối Thị thì cũng phân tầng lớp, chỉ có những người có những cống hiến to lớn cho tập đoàn Bối Thị thì mới được ở đây, còn không thì ở một hệ khác.

Ngoài hai kiểu này thì những người khác chỉ có thể qua việc cống hiến lớn cho tập đoàn này thì mới được sống ở nơi giống y như hoàng cung này.

Có thể sống ở đây, chính là một đại danh từ thân phân và địa vị, không có chỗ nào mà không phải là nhân vật quan trọng trong Bối Thị, do đó tập đoàn Bối Thị luôn phát triển bền vững, đều là vì có vô số người như vỡ não để muốn cống hiến cho tập đoàn, khiến Bối Thị cứ ngày một lớn mạnh, trở thành một con quái vật thương nghiệp đế quốc.

Sợ rằng chi phí để xây dựng nên Minh Duyêệt sơn trang này cũng phải hơn trăm tỉ, thật sự là một tác phẩm đồ sộ không thể tưởng tượng được.

Ngồi trên cáp treo tốn mất mười phút, Vương Phong và Quỷ Kiến Sầu mới đến được trước mặt một tòa thành mang phong cách châu Âu.

Lúc đó đã có vài người đang đợi bọn họ, đứng đầu là một người đàn ông mặt chữ điền, không nộ uy vệ, mang một khí chất uy nghiêm của cấp trên.

Đây chính là người cầm lái của tập đoàn Bối Thị, Bối Thanh Thiên!

Nhìn ông ta, trong lòng Vương Phong hết sức kinh hãi, bởi vì người này không chỉ là bên ngoài uy nghiêm mà người của ông ta như phát ra một vầng hào quang, vô cùng có chân khí.

Người này lại là một người tu luyện, những cảnh giới khác đều đã vượt qua hết.

Nếu nói chân khí của Vương Phong chỉ là một dòng sông nhỏ thì chân khí phát ra từ thân người Bối Thanh Thiên kia thâật sự như sông Trường Giang, vốn dĩ không thể so sánh được.

“Hoan nghênh thần y, thần y xa giá đến đây, thật sự là niềm vinh dự cho kẻ hèn này.” Nhìn thấy Quỷ Kiến Sầu, trên mặt Bối Thanh Thiên này lộ ra một nét cung kinh, cười nói.

Trong mắt của người khác, Bối Thanh Thiên chính là một người có quyền lực lớn nhất của tập đoàn Bối Thị, chỉ cần ông ta nói một câu thì có thể phá nát tài sản hàng tỉ thậm chí là chục tỉ của các tập đoàn khác.

Nhưng trong lúc này, nhìn thấy Quỷ Kiến Sầu, Bối Thanh Thiên lại không dám khinh suất, biểu hiện còn hơi cung kính khiến người bên cạnh ông ta thay đổi sắc mặt.

Lão già này rốt cuộc lai lịch là như thế nào, bọn họ từ trước đến giờ cũng không thấy ông chủ đối với người nào mà tỏ ra vẻ cung kính như thế này cả.

Bối Thanh Thiên trên lĩnh vực kinh tế chắc chắn là hơn xa Quỷ Kiến Sầu nhưng về ảnh hưởng, trong giới giao thiệp đẳng cấp nhất, ông ta mãi không thể so bằng Quỷ Kiến Sầu, Quỷ Kiến Sầu là người như thế nào?

Có thể gọi là Hoa Đà, không có loại bệnh nào mà ông ấy không thể chữa khỏi, trừ khi là người chết thật sưự rồi, nếu không vẫn còn chút hơi thở cuối cùng, ông ấy cũng có thể cứu người ấy sống trở lại, y thuật đã đến mức siêu phàm.

Ai mà không mắc phải bệnh tật tai ương? Do đó cả một thành Hoa Hạ (1), cũng không biết có bao nhiêu nhân vật lớn nợ ông ấy một tấm ân tình, do đó chỉ cần ông nói một câu, thậm chí là có thể lật đổ cả thành Hoa Hạ.

So với ông, Bối Thanh Thiên căn bản không có tư cách làm càn, dù sao thì so về tuổi, ông ta cũng là hậu bối.

Có lúc, tiền cũng không phải là vạn năng, Bối Thanh Thiên hiểu rất rõ đạo lí này.

Hơn nữa thâm nhập vào giới luyện công, ông ta cũng hiểu rõ thực lực của Quỷ Kiến Sầu rất ghe gớm, cả một thành Hoa Hạ cũng trở thành đối thủ của ông, không thể thoát khỏi năm ngón tay.

Người như vậy, đáng để ông ta đối đãi cung kính.

“Vương Phong, đây là chủ nhân của tập đoàn Bối Thị, con làm quen ông ấy một chút đi.” Nghe Bối Thanh Thiên nói xong, Quỷ Kiến Sầu cũng không phản ứng gì, chỉ kéo Vương Phong ra.

Ý của ông vô cùng rõ ràng, đó là muốn nói với tất cả những người đang đứng ở đó, Vương Phong chính là người của ông ấy.

“Anh ta là?” Nghe Quỷ Kiến Sầu nói, mặt Bối Thanh Thiên lộ ra một vẻ nghi hoặc.

“Vương Phong là đệ tử duy nhất của ta.” Quỷ Kiến Sầu trả lời, giọng nói hết sức bình tĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui