Cực Phẩm Thấu Thị

Cuối cùng, ba người Vương Phong ở dưới vẻ mặt hâm mộ của người khác rời khỏi cửa hàng châu báu, mãi đến khi ba người bọn họ chui vào trong xe của Bối Vân Tuyết, màn biểu diễn này mới tuyên bố kết thúc.

"Vù, xem ra kỹ thuật biểu diễn của tôi vẫn không tốt lắm, tôi nhìn chị Tuyết cũng thiếu chút nữa thì bật cười." Ngồi vào trong xe, Vương Phong cười tủm tỉm nói.

"Còn nói nữa, cậu nhìn cậu chỉnh người khác thảm như vậy, chắc hẳn cũng mất hết mặt mũi." Bối Vân Tuyết trừng mắt nhìn Vương Phong, không vui nói. 

"Vậy ý của chị là tôi không nên chỉnh hắn, tôi cũng thật sự thương tâm, thôi đi, các người tự mình đi ăn đi, tôi đi." Vương Phong làm ra bộ dạng muốn xuống xe, khiến cho trên mặt Bối Vân Tuyết cũng lộ vẻ lo lắng.

"Được rồi, tôi nói chơi thôi, con ruồi này làm phiền tôi hơn mười ngày, cậu đánh đuổi hắn cũng tốt, chúng ta đừng nói tới hắn nữa, bằng không một lát nữa tôi ăn cơm cũng sẽ nuốt không trôi nữa." Bối Vân Tuyết làm một biểu tình chán ghét nói.

"Hì hì, đây mới là chị Tuyết tốt của tôi." Vương Phong cười hì hì nói. 

"Đúng rồi, tại sao cậu trở về cũng không cho chúng tôi biết một tiếng, để chúng tôi đi đón cậu." Bối Vân Tuyết đột nhiên hỏi.

"A, tôi không có điện thoại, cho nên lại tự mình trở về." Vương Phong nói.

"Đúng rồi, anh biến mất hơn hai tháng, anh làm cái gì, nhanh nói mau cho bọn em nghe thử đi." Lúc này Tử Sa ghé mặt đến bên cạnh Vương Phong, hỏi. 

"Cái gì mà biến mất, tôi đi các người cũng không phải không biết, hơn nữa chuyện tôi trải qua cũng không có gì hay để nghe cả, dù sao chính là các loại huấn luyện, rất mệt mỏi." Vương Phong khoát tay áo nói.

"Nếu mệt mỏi bằng không chúng tôi đi xông hơi, tìm người đấm bóp một chút, tôi nhìn hai tháng qua cậu cũng gầy đi rồi." Lúc này Bối Vân Tuyết vô cùng quan tâm nói.

"Không có việc gì, nhìn thấy được chị Tuyết tôi lập tức lại không mệt nữa, tôi rất có tinh thần." Vương Phong cười, khiến cho Bối Vân Tuyết cũng trợn trừng mắt, mới nói một câu lại không đứng đắn, trước đây cô làm sao không phát hiện ra miệng của Vương Phong tiện như vậy. 

Hiện tại Vương Phong mặc đồ rằn ri, đi tới chỗ nào cũng sẽ khiến người khác quan tâm, cho nên cuối cùng bọn họ cũng không đi ăn cơm, mà tới cửa hàng bán quần áo, mau đồ cho Vương Phong trước, lúc này mới tính là xong việc.

Tuy rằng Vương Phong mặc đồ rằn ri có vẻ vô cùng lạnh lùng tàn khốc, nhưng ở đây không có khả năng như ở trong quân đội, mặc cái kia cũng không sao.

"Chị Tuyết, không biết trong lúc tôi rời đi có xảy ra chuyện gì hay không?" Ngồi trong gian phòng bao sang trọng của khách sạn Thiên Ngu, Vương Phong ăn một miếng lại dò hỏi. 

"Có.”

Bối Vân Tuyết gật đầu, sau đó trên mặt lộ vẻ nghiêm trọng nói: "Vào một tháng trước, cửa hàng châu báu Hoa Liên đã tuyên bố đóng cửa, hơn nữa cũng có mấy người thân phận không rõ ràng đến cửa hàng châu báu của chúng ta quấy rối, rất may là các biện pháp an ninh của chúng ta không tệ, bằng không cửa hàng khẳng định lại bị người ta đập nát."

"Vậy có điều tra rõ ràng được rốt cuộc là ai làm hay không?" Vương Phong khẽ nhíu mày, hỏi. 

Không trách được trước lúc hắn trở lại cửa hàng châu báu, kinh doanh lại bận rộn như vậy, không ngờ là lão đối đầu Hoa Liên cái đã đóng cửa, tuy nhiên cửa hàng châu báu trên danh nghĩa của bọn họ thiếu chút nữa bị người ta đập nát, không cần nghĩ cũng biết là cha con Hoa thị làm.

Cắt đứt nguồn cung cấp của bọn họ, muốn phát triển tiếp căn bản là không có khả năng, tuy nhiên càng làm như vậy, bọn họ càng có khả năng chó cùng rứt giậu, không thể không đề phòng.

"Không điều tra được, tuy nhiên Hà đại ca nói người gây chuyện đều là một đám nông dân được thuê tới, hiện tại người cũng đã sớm chạy mất." Lúc nói lời này, Bối Vân Tuyết hiển nhiên cảm thấy không thể tin được, trước đây mỗi một tới đều mặc cùng một trang phục màu đen, nếu như không phải đám người Trương Đại Hãn ngăn cản những người này, cửa hàng châu báu Tuyết Phong sợ đã sớm bị bọn họ đập nát. 

"Má nó, đây quả thực là đáng chết mà." Trong lòng Vương Phong thầm mắng một tiếng, sau đó hắn cũng không có hỏi nhiều nữa, đám người Bối Vân Tuyết hiển nhiên không biết tình huống thật sự thế nào, hắn cũng chỉ có chờ tới lúc gặp Hà Thiên mới có thể hiểu được rõ ràng tất cả tin tức.

Hoa Liên đóng cửa, tránh đường cho cửa hàng châu báu Tuyết Phong, hai tháng này, sợ rằng đám cha con Hoa Long nhất định sẽ có động tác, chỉ là mấy người Bối Vân Tuyết không nhìn thấy mà thôi.

Hắn nghĩ đến thời điểm trước đó khi hắn hỏi Quỷ Kiến Sầu, người này chỉ nói có một chút phiền toái nhỏ, tuy nhiên có thể làm cho Quỷ Kiến Sầu nhận là phiền phức, chắc hẳn sẽ không đơn giản. 

Sau khi tùy tiện nói với bọn họ mấy chuyện có liên quan tới quân đội, Vương Phong mới hỏi Bối Vân Tuyết, lấy mấy trăm đồng tiền, đi tới tòa nhà Tân Dương.

"Sư huynh, không biết anh bây giờ đang ở đâu?" Gọi điện thoại cho Hà Thiên, Vương Phong trực tiếp hỏi thăm.

"Sư đệ cậu đã trở về rồi sao?" Qua điện thoại, giọng nói của Hà Thiên có chút bất ngờ, Vương Phong trở về, nhưng vì không có ai nhận được thông báo, ngay cả bọn họ cũng không có nhận được bất kỳ tin tức nào. 

"Đúng vậy, hiện tại đã hết hai tháng, em đương nhiên sẽ trở lại, anh bây giờ đang ở đâu, em đến tìm anh."

"Ừ, bây giờ anh đang ở tòa nhà Tân Dương, em trực tiếp tới đây đi."

"Vậy lát nữa gặp." Cúp điện thoại, Vương Phong đây mới ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe taxi, giả vờ ngủ say. 

Cuộc sống trong quân đội tràn ngập sự đẫm máu cùng thù hận, so sánh xuống, vẫn là lăn lộn trong cuộc sống của người bình thường tốt hơn, chí ít không cần lo lắng mỗi ngày đều sẽ có nguy hiểm chết chóc.

Hơn mười phút sau, Vương Phong đi tới dưới tòa nhà Tân Dương, Hà Thiên cũng đã sớm chờ từ lâu.

"Sư đệ, nhìn toàn thân em có huyết khí vây quanh, sợ rằng giết không ít người đi." Hà Thiên liếc mắt nhìn Vương Phong, vừa đi vừa cười hỏi. 

"Chúng ta tạm thời đừng nói chuyện này nữa, em có một số việc muốn tìm hiểu một chút."

"Vậy đi cùng với anh." Tuy rằng Vương Phong không nói rõ ràng muốn hiểu rõ gì, nhưng trong lòng Hà Thiên cũng đã sớm hiểu rõ Vương Phong muốn biết gì.

Đi tới phòng làm việc ở tầng cao nhất của tòa nhà Tân Dương, Hà Thiên rót cho Vương Phong một chén trà, sau đó mới ngồi ở bên cạnh hắn, nói: "Trong hai tháng qua thật sự phát sinh không ít chuyện, không biết em muốn biết chuyện gì?" 

"Ừ, trước tiên là nói về chuyện có liên quan với đám người chị Tuyết đã." Vương Phong trầm ngâm một lát nói.

"Vậy được." Hà Thiên gật đầu, sau đó mới lên tiếng: "Bởi vì cửa hàng châu báu Hoa Liên đóng cửa, cha con Hoa thị hiện tại đã rơi vào trong tình trạng điên cuồng, bọn họ không chỉ một lần muốn đập phá cửa hàng châu báu Tuyết Phong, cũng may trước đó có mấy cao thủ em nhận từ chỗ của anh qua, mới ngăn cản được bọn họ, nếu không, cửa hàng châu báu của em sợ rằng đã gặp tai ương."

"Em nhớ tập đoàn Hoa thị hình như không chỉ kinh doanh về châu báu, một cửa hàng châu báu đóng cửa lại có thể khiến cho bọn họ rơi vào tình trạng điên cuồng sao?" Vương Phong liếc mắt nhìn Hà Thiên, có chút nghi ngờ hỏi. 

"Đương nhiên không chỉ vì cái này." Hà Thiên lắc đầu, sau đó nói: "Anh nghe nói trước đây em đi Bối gia cướp em dâu về, bởi vì chuyện này, bọn họ đã hoàn toàn mâu thuẫn với em, hơn nữa trước đó không lâu, tập đoàn Bối thị đã bắt đầu tạo áp lực về phía tập đoàn của bọn họ, khiến cho rất nhiều bạn hợp tác với tập đoàn của bọn họ đều ngừng hẳn hợp đồng, anh nói như vậy, em hiểu chưa?"

"Em hiểu." Vương Phong gật đầu, hóa ra nguyên nhân căn bản không ngờ là như vậy.

Đắc tội không nổi tập đoàn Bối thị, không ngờ cầm cửa hàng châu báu của hắn khai đao, vậy cha con Hoa thị còn thật sự cảm thấy hắn dễ chọc nữa sao? 

"Vậy trừ cái này, tổ chức Skynet có tin tức gì không?" Vương Phong lại hỏi.

Trước đây có người từng đến đây ám sát hắn, hiện tại hai tháng trôi qua, bọn họ khẳng định lại sẽ phái người khác đến đây, trong lúc vô tình mình phá hủy kế hoạch lớn của bọn họ, không thể nào lại không bị bọn họ ghi hận được.

"Tổ chức này vô cùng giảo hoạt, tuy rằng trong khoảng thời gian này cảnh sát của thành phố Trúc Hải đều bắt không ít nhân vật khả nghi, tuy nhiên những người này đều không phải là thuộc về tổ chức kia, bọn họ ẩn nấp rất sâu, khả năng trong khoảng thời gian ngắn muốn tìm được bọn họ là không lớn, tuy nhiên em cũng không cần lo lắng, trung ương đã phái ban ngành thần bí xuống kiểm tra một chuyện này, chắc hẳn tìm được hang ổ của bọn họ chỉ là vấn đề thời gian." 

"Chúng tôi tạm thời không cần lo lắng về Skynet, cha con Hoa thị muốn muốn hại chúng ta, em chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết, nếu bọn họ bất nhân, vậy cũng không cần trách em bất nghĩa." Trong đôi mắt Vương Phong chợt lóe sáng, nói.

Hiện tại thân phận của hắn là thành viên của đội Long Hồn, có giấy chứng nhận được sử dụng súng chính quy, cũng có quyền được tiền trảm hậu tấu, nếu như hai cha con nhà này vẫn không cảm thấy được, hắn có thể đưa tất cả bọn họ đi Tây Thiên, chờ truy xét ra, cùng lắm thì an bài cho bọn họ một chút tội danh là được.

Hắn không tin hai người kia làm việc sạch sẽ. 

"Đúng rồi, anh có một chuyện muốn nói với em." Lúc này Hà Thiên giống như nhớ ra chuyện gì, liền vội vàng nói.

"Chuyện gì?"

"Là như vậy, tổng giám đốc của tập đoàn Bối thị, Bối Thanh Vân ở trong khoảng thời gian trước đây đã bị người ta ám sát, hiện tại ngay cả người động thủ là ai cũng không biết, Bối gia đã loạn hết cả lên rồi." 

"Cái gì?" Nghe được lời Hà Thiên nói, Vương Phong phát ra một tiếng kêu kinh hãi, hắn cảm thấy không thể tin tưởng được.

"Hắn chết ở chỗ nào?"

"Chính là chết ở trong nhà của hắn, bị người ta cắt cổ, hung thủ không có để lại bất kỳ dấu vết nào, chắc hẳn là sát thủ chuyên nghiệp." 

Nghe nói như thế, Vương Phong cũng nhíu mày. Sơn trang Minh Duyệt canh phòng nghiêm ngặt tới mức nào, ngay cả sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh muốn trà trộn vào cũng không có khả năng, nhưng một người ở trong nhà không ngờ bị người ta ám sát, thực sự có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Hơn nữa bọn họ đã từng điều tra qua hắn, phát hiện quá khứ của hắn sạch sẽ giống như giấy trắng vậy, rõ ràng không phải một chiếc đèn cạn dầu. Chỉ có điều người như vậy bây giờ lại bị người ta ám sát ngay ở trong nhà, cũng không biết là hắn đắc tội với đại thần nào.

Tuy nhiên hắn chết cũng tốt, nghĩ tới trước đây hắn không ít lần gài bẫy cho Vương Phong, khắp nơi đều nhằm vào mình, chết cũng là hắn bị trừng phạt đúng tội. 

Chỉ có điều, hắn chết thì có quan hệ gì với mình sao?

"Sư huynh, sơn trang Minh Duyệt cách thành phố Trúc Hải chúng ta tới mấy nghìn cây số, chuyện này có liên quan gì đến em?"

"Đương nhiên không có liên quan gì với em." Hà Thiên bất đắc dĩ nhún vai một cái mới lên tiếng: "Nhưng cái đó nhất định là có quan hệ với Bối Vân Tuyết, bởi vì đám người cha vợ em nghi ngờ người sai khiến làm tất cả những điều này chính là em trai của Bối Vân Tuyết." 

"Bối Tử Minh?" Nghe được Hà Thiên nói vậy, trước mắt Vương Phong hiện ra người trẻ tuổi trước đây đã từng rơi vào trong ma chướng nào đó, người này ngay cả chị của mình cũng dám giết, còn có cái gì là hắn không làm được?

Hơn nữa nếu quả thật chính là hắn, vậy điều này lại có liên quan lớn đến mình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui