Cực Phẩm Thấu Thị

Cuối cùng tên Khôn vẫn làm theo lời của Vương Phong, đánh gãy chân của Hoàng Mao, sau đó vứt ở bãi rác trên đường cũng không ai quan tâm.

Chọc tới Vương Phong, tên Khôn tất nhiên không dám thu nhận Hoàng Mao làm đàn em, hơn nữa hắn cũng đã từng nói qua tiền bảo kê không thể thu vượt quá năm trăm, thế mà tên khốn này lại muốn thu tận hai ngàn, thu thêm nhiều tiền như vậy không cần nghĩ tên Khôn cũng biết tên Hoàng Mao này là muốn tham ô.

Thế nên đối với loại đàn em này thì hắn cũng không cảm thấy thương hại chút nào, còn về cách làm của Vương Phong, hắn hoàn toàn đồng ý. Đối với loại người bỏ tiền túi riêng, tốt nhất là nên như vậy, cũng là hắn tự làm tự chịu mà thôi. 

Chỉ là Vương Phong tuy bề ngoài nhìn rất giống một thư sinh thế nhưng khi hắn hạ mệnh lệnh lại vô cùng tàn nhẫn, người đã có bộ dạng như thế rồi nhưng vẫn còn muốn hắn ta phải bị đánh gãy chân.

“Được rồi, không còn việc của tụi mày nữa rồi, tất cả chúng mày biến hết cho tao.” Đến nhìn cũng không muốn nhìn tên anh Khôn này một lần, Vương Phong quay người trở lại quán ăn.

Chẳng qua rất nhanh hắn lại nghĩ ra điều gì đó, quay đầu gọi tên Khôn lại và nói: “Sau này nói với người của mày không được thu tiền bảo kê của cái quán ăn này, thậm chí chúng mày phải thường xuyên phái người đến canh giữ nơi này, nếu quán ăn này lại xảy ra chuyện giống chuyện của tên Hoàng Mao đó thì đừng trách tao không nhắc nhở trước.” 

Giọng nói của Vương Phong có chút lạnh lùng khiến cho tên Khôn thật sự sợ hãi, trán của hắn đổ đầy mồ hôi, hắn vội khom lưng và gật đầu nói: “Anh Phong yên tâm ạ, sau này em sẽ không dám trở lại quán ăn này nữa, à không đúng, em về sau sẽ không thu tiền bảo kê của con phố này nữa.”

“Được rồi, không còn chuyện của mày nữa, cút đi.” Đối với tên Khôn này, thái độ của Vương Phong cũng không tốt đẹp gì, trong giọng nói luôn có chút khó chịu.

Nếu không phải tên anh Khôn này luôn luôn tôn trọng hắn, nói không chừng bây giờ hắn đã ra tay đánh người rồi. 

“Anh Khôn, tại sao anh đối với người thanh niên kia tôn kính như vậy, có lẽ nào hắn có tiếng lắm sao?” Rời khỏi con phố kia, một đàn em của tên Khôn cẩn thận hỏi.

“Chát!” Tên đàn em vừa hỏi dứt lời liền ngay lập tức nhận lấy một cái tát từ tên Khôn, sau đó là giọng nói lạnh lùng của tên Khôn: “Về sau đừng ai nghe ngóng chuyện của hắn ta, hắn ta không phải là người mà chúng ta có thể chọc tới, nếu không thì đừng trách tao giết tụi mày.”

“Dạ, dạ, dạ.” Nghe thấy lời củatên Khôn, tên đàn em bị tên Khôn tát không dám nói thêm nữa, chỉ là trong lòng hắn có chút uất ức, bản thân vừa mới nói một câu liền bị tát một cái, thật không đáng chút nào. 

Tới khi đã cách xa khoảng năm trăm mét, trong lòng tên Khôn lúc này mới thả lỏng một chút, nhìn dáng vẻ của anh Phong chắc cũng sẽ không tính sổ với mình, bọn chúng đều không biết vừa nãy đã sợ hãi Vương Phong sẽ đuổi theo cỡ nào.

Hiện tại hắn vẫn còn nhớ rõ lúc đại ca dặn dò hắn phải chú ý những lúc Vương Phong có biểu hiện nghiêm túc, hắn hiếm khi nhìn thấy biểu hiện này, đây có thể nói là biểu hiện chưa từng được nhìn thấy trước đây. Vì vậy có thể thấy được có khả năng đại ca của mình cũng không dám chọc đến người thanh niên kia.

“Nhớ kĩ, sau này không được thu tiền bảo kê con phố này nữa, nếu không sau này đừng trách tao đánh gãy chân tụi mày.” Giọng nói đầy uy hiếp của tên Khôn vang lên, bọn chúng cũng từ từ đưa đàn em rời khỏi nơi đó. 

“Chú ba, anh phát hiện ra là anh càng ngày càng nhìn không rõ được cậu rồi.” Trong quán ăn của dì Thái, Cố Bình bất ngờ nhìn Vương Phong, dường như anh muốn nhìn thấy điều gì từ mặt của Vương Phong.

“Anh, anh đừng nhìn em bằng ánh mắt này, em không có gay, cũng không có sở thích đặc biệt đó.” Vương Phong bất đắc dĩ nói, ngược lại Cố Bình vừa uống một ngụm rượu vang thì liền phun hết toàn bộ ra ngoài.

Chú ba này đúng là có khiếu hài hước, những lời này mà cũng nói ra được. 

Tận mấy chục triệu nha, cứ thế mà từ miệng mình biến mất rồi, điều này thực sự quá xa xỉ rồi, nghĩ đến đây, trên mặt của Cố Bình đầy sự đau khổ.

“Người anh em, những người đó không phải tới tìm cậu gây phiền phức đấy chứ?” Lúc này dì Thái kia cũng đi tới, khuôn mặt mang đầy vẻ áy náy.

Sự việc hôm nay hoàn toàn là do bà ấy gây ra, ngược lại còn liên lụy đến Vương Phong vô tội. 

“Dì cứ yên tâm đi, những người kia sau này cũng sẽ không đến quấy phá dì nữa, cũng sẽ không dám thu tiền bảo kê của dì đâu, sau này dì có thể an tâm ở đây kinh doanh rồi.” Vương Phong cười rồi nói.

“Thật chứ?” Nghe Vương Phong nói, dì Thái rõ ràng lộ ra vẻ mặt vui mừng, kinh doanh ở đây thì bà cũng miễn cưỡng đủ để nuôi sống gia đình, nếu như thỉnh thoảng bị những tên côn đồ quấy phá, nguồn sống của bà thực sự sẽ không thể tiếp tục được

Mặc dù bà không rõ thân thế của Vương Phong như thế nào nhưng nhìn chuyện vừa xảy ra bên ngoài lúc nãy, trong lòng bà cũng yên tâm phân nửa. 

“Được rồi dì, tụi con đã ăn no rồi, tạm biệt.” Nói đến đây, Vương Phong lấy khoảng chừng ba ngàn còn lại trong người ra.

Đối với hoàn cảnh của dì Thái này thì Vương Phong cũng có chút đồng cảm thế nên có thể giúp hắn ta liền giúp một chút. Suy cho cùng lúc anh trai của hắn gặp khó khăn cũng là nhờ bà ấy cứu sống.

“Số tiền này quá nhiều, tôi không thể nhận được.” Cầm lấy số tiền lớn như vậy, dì Thái này cũng giật mình rồi vội vàng từ chối. 

Chỉ là đợi đến lúc bà ấy muốn trả lại tiền cho Vương Phong thì phát hiện Vương Phong và Cố Bình đã sớm rời đi rồi, nhìn bọn hắn rời đi, trong lòng dì Thái vô cùng xúc động, bà biết sau này bà sẽ không bao giờ gặp lại Vương Phong nữa.

“Anh, anh không thể đến đây ở được đâu.” Sau khi trở về nhà của Cố Bình, Vương Phong nói, giọng điệu có chút nghi ngờ.

“Tại sao? Anh ở đây có gì không tốt? Hơn nữa tiền thuê ở đây cũng rẻ, chỉ có một trăm đồng một tháng.” Cố Bình cười cười, không có ý định dọn đi. 

“Cái quái gì thế, có em ở đây thì em khẳng định sẽ không để anh tiếp tục sống ở đây. Hơn nữa anh cũng không cần lo lắng về bệnh tình của mẹ anh nữa. Một triệu đủ để chữa trị cho bà ấy rồi. Bây giờ trước tiên em đưa anh ra ngoài tìm một ngôi nhà rồi nói tiếp.” Nói đến đây, Vương Phong kéo Cố Bình ra ngoài.

“Thế cậu chờ anh một chút.” Nói rồi Cố Bình chạy đến bên giường, khom người xuống giường kéo ra một cái vali từ dưới gầm giường, cái vali dường như rất nặng, bên trong chắc là đựng quần áo hằng ngày của Cố Bình.

Vô cùng cẩn thận mở cái vali ra, anh từ từ lấy ra một bộ đồ đã giặt đến bạc màu mặc lên người. 

“Anh, sao anh còn giữ bộ đồ này?” Nhìn thấy Cố Bình mặc bộ đồ bị hỏng trên người, Vương Phong cũng cảm thấy sửng sốt. Hắn không muốn thấy Cố Bình mặc bộ quần áo này, thật ra bộ đồ này cũng có chút “lai lịch”. Đây là bộ quần áo của bạn gái Cố Bình tặng cho anh ấy nhân dịp sinh nhật.

Chỉ là cô bạn gái đó hiện tại sớm đã chạy theo một kẻ giàu có, anh ấy còn giữ lại bộ quần áo này làm gì chứ?

“Ha ha, bộ đồ này cũng không có bị hỏng, vẫn còn có thể mặc được.” Cố Bình cười có chút miễn cưỡng, chẳng qua nụ cười này lại vô cùng cay đắng. 

“Anh, những thứ đã mất đi thì không cần lưu luyến, chúng ta phải luôn nhìn về phía trước, nghe lời em vứt bộ đồ này đi. Người đàn bà kia không đáng để anh nhung nhớ.” Đương nhiên Vương Phong nhìn ra vẻ đắng cay trên mặt của Cố Bình, hắn nói ra lời trong lòng.

“Cậu không cần nhiều lời.” Cố Bình ngăn không cho Vương Phong nói thêm nói: “Chờ anh quên đi cô ấy thì anh sẽ chính tay vứt bộ quần áo này.”

“Được, vậy tùy anh.” Vương Phong thờ ơ nhún vai, sau đó kéo Cố Bình đi tới một cây ATM gần đó rút tiền. 

Tiền thuê phòng ở thành phố Trúc Hải vô cùng đắt đỏ. Thậm chí thuê nhà cũng không phải là giá mà người bình thường có thể thuê. Chỉ là hiện tại Vương Phong không thiếu tiền, sau này Cố Bình cũng không thiếu tiền thế nên hắn trước tiên trực tiếp đưa Cố Bình đến một khu phố yên tĩnh.

Khu phố này vừa mới được xây dựng không lâu, bề ngoài nhìn rất mới. Sau khi hỏi một chút về giá thuê nhà, Cố Bình đột nhiên sửng sốt bởi vì giá thuê nhà ở đây đều mười ngàn một tháng.

Mười ngàn có thể là khoản tiền lương trong hai ba tháng của anh thế nên khi nghe đến giá tiền thuê này, anh lập tức bỏ cuộc giữa chừng. 

“Anh, không cần phải bỏ đi, sau này ở đây đi, anh không cần lo lắng chuyện tiền bạc, em sẽ trả trước tiền thuê nửa năm cho anh. Sau đó anh tự mình nghĩ cách.” Nói đến đây, Vương Phong gọi chủ nhà đến đưa cho hắn toàn bộ nửa năm tiền thuê nhà.

Vị trí địa lý ở đây rất tốt, hơn nữa cũng rất gần chi nhánh cửa hàng châu báu sắp khai trương, giao thông cũng rất thuận tiện.

Nghĩ tới giao thông thuận tiện, lúc này Vương Phong mới nhớ là mình vẫn luôn muốn mua một chiếc xe hơi, chỉ là lúc trước hắn đều không có thời gian thế nên sau khi giải quyết xong vấn đề nhà ở của Cố Bình, Vương Phong liền ngay lập tức kéo anh ra và nói: “Anh, đi thôi, đi với em mua một thứ.” 

“Mua gì?” Trên mặt Cố Bình lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

“Anh đi đi rồi biết.” Nói rồi Vương Phong không nói thêm tiếng nào liền đẩy anh ta vào chiếc taxi.

Khoảng chừng hai mươi phút sau tại cửa hàng 4S lớn nhất của thành phố Trúc Hải, Vương Phong và Cố Bình xuống khỏi xe taxi. 

“Chú ba, cậu muốn mua xe hơi à?” Đến nơi này, Cố Bình cũng nhận ra là Vương Phong muốn mua thứ gì, anh không thể không cảm thấy hâm mộ hắn.

Đối với nhiều người chỉ vừa mới tốt nghiệp một năm mà nói, mua xe hơi thực sự là quá xa xôi, dù sao thì có thể giải quyết tốt vấn đề ấm no của bản thân đã là tốt lắm rồi.

“Đúng vậy, lúc trước em đều muốn mua một chiếc xe, vừa vặn hôm nay có thời gian.” Vương Phong cười cười, sau đó mới chú ý đến vẻ mặt ngưỡng mộ của Cố Bình, hắn nói: “Anh, anh không cần phải ngưỡng mộ em, em hôm nay đến đây cũng không phải chỉ mua một chiếc xe cho một người, lát nữa anh cũng lựa một chiếc dùng để đi lại đi.” 

“Gì cơ?” Nghe Vương Phong nói xong, Cố Bình ngạc nhiên vội vàng nói: “Anh vẫn tính ngồi xe buýt thôi.”

“Anh à, em sợ là anh vẫn còn chưa nắm rõ tình hình phải không?” Vương Phong liếc nhìn Cố Bình, thực sự không nói nên lời.

“Tình hình gì?” Lời nói của Vương Phong đúng thật là làm cho Cố Bình có chút giật mình, không rõ lời Vương Phong nói có ý gì. 

“Anh nên biết là không bao lâu nữa anh sẽ trở thành quản lý chi nhánh cửa hàng châu báu của chúng em, nếu như anh ngay cả một chiếc xe hơi cũng không có thì mọi người sẽ nghĩ gì về anh chứ? Vì thế nên hôm nay không cần anh phải bỏ tiền ra mua chiếc xe hơi này, có em giúp anh trả rồi, xem như là chiếc xe mà chi nhánh cửa hàng châu báu của chúng em tặng anh.” Vương Phong nói, trên mặt mang cười vui vẻ.

“Cậu có quyền này à?” Cố Bình càng cảm thấy kỳ lạ nhìn Vương Phong.

“Tất nhiên là có rồi.” Vương Phong cười cười rồi nói: “Điều này anh không cần phải lo lắng, tóm lại mục đích của chúng ta hôm nay là mua xe hơi, anh nhìn cái gì nữa, trực tiếp mua thôi.” Nói rồi Vương Phong kéo Cố Bình vào trong tiệm 4S. 

“Không biết hai quý ngài đây có yêu cầu gì?” Lúc này, một cô nhân viên xinh đẹp đi tới, trên mặt mang một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp.

“Không có gì, trước tiên chúng tôi muốn tùy ý xem một chút.” Vương Phong phất tay, sau đó hắn cùng Cố Bình đi vào phía trong cửa hàng.

“Thôi đi, hai tên nhà quê.” Liếc nhìn bộ đồ đã giặt đến bạc màu của Cố Bình, khóe miệng của nữ nhân viên này bĩu môi, lười biếng đi theo hai người bọn họ. 

Làm việc ở đây, mỗi chiếc xe bọn họ bán sẽ được trích tiền hoa hồng, nhìn hai người Vương Phong không giống là người có tiền gì, cô cũng lười phải phục vụ bọn họ.

Khách mua xe giá rẻ thì cô cũng không được trích bao nhiêu tiền hoa hồng thế nên cô ta mới không muốn quan tâm tới hai người Vương Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui