Cực Phẩm Thấu Thị

"Cục trưởng, hắn có đáng tin không?" Sau khi chờ Vương Phong rời khỏi, một người cảnh sát mới mở miệng dò hỏi.

"Ít nhất có thể tin cậy hơn cậu." Trịnh Thành Tài liếc mắt nhìn anh ta, sau đó thu hồi lại ánh mắt của mình.

Nghe thấy cục trưởng vậy mà lại đánh giá như thế, trên mặt anh ta cũng lộ ra nụ cười miễn cưỡng. Không sai, thân thủ của Vương Phong anh ta cũng được thấy qua rồi, tuy rằng anh ta là cảnh sát nhưng với thân thủ của hắn ta thì có lẽ mười người như anh ta cũng không phải là đối thủ. 

Cho nên đối với lời nói của cục trưởng thì anh ta không dám bác bỏ, chỉ có thể cười ngượng ngùng.

Trong rừng sâu, Vương Phong kiềm chế cơ thể của mình, một chút tiếng động cũng đều không có phát ra, toàn bộ việc này đều phải quy về công sức của Hà Thiên, hắn giống như là một âm hồn đi đến nơi phát ra tiếng súng.

Dưới năng lực có thể nhìn xuyên của hắn, hắn có thể thấy rõ ràng được Đường Ngải Nhu và một vài người nữa. 

Giờ phút này mấy người bọn họ đang trốn ở bên trong một cái khe núi, bọn họ đang vây quanh một người đang nằm co rút, máu tươi chảy đầy đất.

Dễ nhận thấy rằng phát súng vừa nãy rất có thể không phải là bọn họ bắn ra mà là bọn tội phạm đào tẩu làm bị thương họ rồi.

"Ai đó?" Lúc Vương Phong mới tiến lại gần mấy người bọn họ, bất thình lình mọi người đều chĩa họng súng về hắn khiến cho lỗ chân lông trên người hắn đều muốn nổ tung ra. 

Cũng may là bọn họ dùng súng chỉ vào hắn chứ không có nổ súng, bằng không có thể hắn đã bị bắn thành cái rổ rồi.

"Là tôi." Vương Phong nói rồi sau đó chui từ trong bụi cây ra.

"Vương Phong?" Nhìn thấy người đến, Đường Ngải Nhu lấy tay bịt miệng mình, lộ ra vẻ mặt khó tin. 

"Haiz, đừng ầm ĩ." Vương Phong đưa tay đặt lên miệng mình làm ra động tác đừng có lên tiếng, sau đó mới đưa ánh mắt đến người cảnh sát bị trúng đạn.

Dùng khả năng nhìn xuyên thấu của mình, Vương Phong có thể nhìn thấy viên đạn đã khảm vào trong xương cốt của anh ta rồi, hắn cũng không thể giúp được.

Chẳng qua cũng may là cơ quan nội tạng của anh ta không bị tổn thương gì, cũng không phải vết thương có thể chết người. 

"Đường Ngải Nhu, có phải cô điên rồi không?" Đi tới trước mặt Đường Ngải Nhu, Vương Phong kéo cô ấy qua một bên dùng giọng nói trầm thấp nói.

"Anh buông tôi ra." Sắc mặt Đường Ngải Nhu khẽ thay đổi, sau đó giãy giụa muốn thoát ra khỏi tay của Vương Phong.

"Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, tôi kêu người đến đây bây giờ." Vẻ mặt Đường Ngải Nhu lạnh lùng, nghe thấy thì Vương Phong cười lạnh một tiếng. 

Mình có lòng tốt tới giúp cô ta, vậy mà nhận được một câu nói như vậy. Nếu như sớm biết như vậy hắn sẽ không xông tới đây rồi bị coi thường như vậy.

"Cô gái ngu ngốc này, trong tay bọn họ đều có súng, chẳng lẽ cô nghĩ chỉ với vài người các cô là có thể địch lại đối phương?" Vương Phong cười lạnh nhưng mà lời của hắn nói ra khiến sắc mặt của những người ở đây có chút thay đổi.

Bọn họ chỉ biết là tội phạm đào tẩu đã chạy đến đây, rốt cuộc đối phương có bao nhiêu cây súng thì bọn họ căn bản là không biết, tại sao Vương Phong lại biết vậy? 

"Tất cả mấy người ở đây đừng nhúc nhích, tôi thay mấy người đi giải quyết rắc rối." Khi nói chuyện, Vương Phong lạnh lùng quét mắt qua Đường Ngải Nhu một cái, sau đó nói: "Cô gái điên kia, lần này là lần cuối cùng tôi giúp cô, sau này đừng hòng tôi giúp cô lần nữa."

Nói xong, Vương Phong trực tiếp chạy vào bên trong một cái lùm cây, tiếng động cực nhỏ, thậm chí một chút tiếng động cũng không có.

"Thật là khủng khiếp." Một người cảnh sát nói với vẻ mặt có một chút hoảng sợ, Vương Phong vừa mới nói xong, bọn họ chỉ cảm thấy có một áp lực nặng nề đang bao phủ bọn họ. Vương Phong cứ như là một người đứng đầu trong đám thú dữ, làm cho họ cảm nhận được một sự nguy hiểm ghê gớm đang ập đến. 

Vương Phong rời khỏi, động tĩnh cực kì nhỏ, dùng năng lực nhìn xuyên thấu thì hắn có thể nhìn thấy năm tên tội phạm kia mỗi tên đều đang canh giữ một chỗ, đang ở phía trước ôm cây đợi thỏ.

Nhìn hai bên trái phải, trên mặt Vương Phong lộ ra nụ cười lạnh, bởi vì mỗi người bọn chúng canh giữ một chỗ, gần như tạo ra một cái vòng tròn. Nếu Đường Ngải Nhu tùy tiện đưa người xông tới, chắc chắn sẽ bị bắn chết.

Hơn nữa nhìn thấy mấy tên tội phạm bỏ trốn này, trong lòng của Vương Phong từ từ u ám hơn nữa, bởi vì những tên này ẩn nấp ở những chỗ cực kì tinh xảo, tất cả đều là nhờ vào cảnh sắc xung quanh để che dấu, nếu như hắn không có năng lực nhìn thấu thì hắn đã bị những tên này lừa gạt rồi. 

Cảnh tượng này giống như lần trước hắn và Hà Thiên cùng nhau tiêu diệt những tên kia, chắc chắn là không phải người bình thường.

Hơn nữa một tên tội phạm có thể trốn từ trong nhà giam ra thì đủ để giải thích thân thủ của hắn chắc chắn rất đáng sợ.

Đối với người khác mà nói, muốn bắt lấy mấy tên đó khẳng định có chút khó khăn nhưng mà với Vương Phong mà nói thì cho dù bọn chúng ẩn nấp khéo léo đến cỡ nào thì hắn cũng có thể đánh bại bọn chúng. 

Động tác của hắn hết sức nhẹ nhàng, một chút âm thanh cũng không có, giống như là một âm hồn xông vào bên trong vòng vây của bọn chúng, mấy người bọn chúng không ai mảy may phát hiện ra.

Khóe miệng lộ ra nụ cười lành lạnh, Vương Phong đi tới sau lưng một tên phạm nhân. Bây giờ người này đang nằm sấp bên trong một cái hố to, thật đúng là không dễ dàng gì mà bị phát hiện.

Nhìn thấy hắn, Vương Phong không có dùng súng của mình mà bỗng chốc giống như là bóng ma, từ phía sau lưng chế ngự cổ của hắn. 

Tàn nhẫn dùng một chút lực, người này khó có thể phát ra tiếng gì, bị Vương Phong kìm chặt lại, mắt hắn trợn trắng, cuối cùng trực tiếp hôn mê.

Vương Phong không có giết người, bởi vì hiển nhiên sẽ có những cảnh sát của thành phố Trúc Hải đến giải quyết những người này, hắn không nghĩ sẽ giết người.

Đặt người này lại trong hố to, Vương Phong tiếp tục đi tới chỗ bốn tên đang trốn khác. 

Tốn không tới mười phút, rốt cuộc Vương Phong không đánh mà thắng, khiến tất cả bọn chúng đều hôn mê, cho dù trong đó có một người sớm đã phát hiện ra Vương Phong nhưng cũng không làm gì được, căn bản không phải là đối thủ của Vương Phong.

Phủi tay xong Vương Phong đi về phía mấy người Đường Ngải Nhu.

"Không cần nấp nữa, ra ngoài hết đi, tôi đã khiến cho mấy tên kia hôn mê rồi." Vương Phong nói, sau đó từ trong một cái lùm cây, mấy người Đường Ngải Nhu đều đi ra. 

"Được rồi, chỗ này không còn chuyện của tôi, đây là súng của cục cảnh sát, trả lại mấy người." Nói xong, Vương Phong trực tiếp ném súng cho Đường Ngải Nhu.

Đối phó với mấy người bình thường thì Vương Phong căn bản là không cần tốn sức lực, một vết thương cũng không có.

"Cảnh sát Đường, mấy tên này thật sự là đã ngất rồi." Lúc này một cảnh sát hô lên một tiếng, kéo một người đang ngất ở trong rừng ra. 

"Rốt cuộc tên này là tên nào?" Thấy tên tội phạm trốn trại đã ngất kia, trên mặt Đường Ngải Nhu hiện lên biểu cảm kỳ dị.

Chỉ là Vương Phong đã sớm rời khỏi, cái gì cô cũng không thấy.

"Anh Vương, tình huống bên trong ra sao rồi." Lúc này Trịnh Thành Tài thấy Vương Phong từ trên núi xuống nên vội hỏi. 

"Tôi đã giao mấy tên tội phạm kia cho cảnh sát của ông rồi, cũng giao súng cho bọn họ rồi. Tôi đi trước đây, mấy người làm việc đi." Nói xong, Vương Phong xoay người đi rồi sau đó chui vào chiếc Lamborghini của mình, rú ga một tiếng thật lớn ở giữa rừng, Lamborghini giống như là một mũi tên nhọn chạy như bay ra ngoài.

Tâm trạng lúc này của Vương Phong thực sự là không tốt. Chính mình có lòng tốt đến giúp Đường Ngải Nhu, không hiểu sao gặp ánh mắt lạnh lùng của cô ta thì quả thực cứ cảm thấy như là làm ơn mắc oán, điển hình cho việc “mặt nóng dán mông lạnh” (1).

Vương Phong cười khổ một tiếng, không dừng lại mà trong chớp mắt đã tăng tốc độ của chiếc Lamborghini lên hơn hai trăm dặm trên giờ. 

Lúc ra khỏi cửa đến bây giờ hắn còn chưa ăn gì, tất cả đều là do người phụ nữ Đường Ngải Nhu này quấy rầy.

Tìm được một quán ăn, Vương Phong tùy tiện ăn một chút rồi đi tới cửa hàng châu báu.

Đã vài ngày rồi hắn chưa có đi tới cửa hàng nên cũng không biết tình hình hiện tại như thế nào. 

Cửa hàng vẫn mở cửa buôn bán như trước, người lui tới cũng không ít, lần trước cửa hàng bị cướp không chỉ không có ảnh hưởng mà ngược lại còn phát triển hơn, đây cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.

Chiếc Lamborghini đến hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Dù sao đây cũng là chiếc xe nổi tiếng thế giới, người có thể thấy được nó cũng không nhiều.

Đỗ xe xong thì Vương Phong từ trên xe đi xuống. 

"Trời ơi, thật đẹp trai!"

Một cô gái nhìn thấy Vương Phong bước ra từ chiếc Lamborghini, chỉ cảm thấy trước mắt đầy sao, suýt chút nữa xông lên gục vào người Vương Phong.

"Đúng vậy, tôi mà được gả cho một người như vậy là tốt rồi." Lại thêm một cô gái khác nói với vẻ mặt mến mộ. 

"Hai người háo sắc." Bên cạnh có một chàng trai thấy hai cô gái như vậy thì dùng vẻ mặt khinh thường nói.

"Chết tiệt, anh nói lại một lần nữa cho bà đây nghe xem?" Nghe thấy lời nói của chàng trai, hai cô gái kia nhất thời không vui, hai tay chống nạnh, mở to hai mắt nhìn, trong chớp mắt giống như là thay đổi thành một người khác.

"Ha ha... tôi không có nói cái gì hết." Nhìn thấy hai cô gái đó trong nháy mắt đã biến thành hai con cọp cái, chàng trai này cũng rụt cổ gượng cười hai tiếng liền vội vàng chuồn đi. 

Không để ý đến ánh mắt kì dị phát ra từ bốn phía, Vương Phong trực tiếp bước vào bên trong của hàng châu báu.

Trong cửa hàng, Vương Phong lập tức thấy được vẻ mặt mệt mỏi của Bối Vân Tuyết. Bây giờ cô đang bị một người đàn ông quấy rầy, hơn nữa người đàn ông này còn động tay động chân với cô.

Trong lòng có chút không vui, Vương Phong cũng chen chúc đến kế bên người đàn ông này, cả người hơi dùng lực một chút thì người đàn ông này suýt chút nữa té lăn trên đất. 

Hừ, bộ dạng này mà còn muốn quấy rầy chị Tuyết của hắn, đây không phải là muốn chết sao?

"Cô này, cô xem giúp tôi thử xem nên mua loại trang sức nào là đẹp." Dồn người đàn ông thô lỗ này sang một bên, Vương Phong dùng vẻ mặt cười cười nói với Bối Vân Tuyết.

"Tôi thấy cái này có vẻ hợp..." Lời còn chưa nói xong, Bối Vân Tuyết cảm thấy giọng này có vẻ quen thuộc, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn thì trên mặt của cô nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc. 

"Tôi nói này người anh em, anh có biết thứ tự trước sau là gì không?" Lúc này người đàn ông bị Vương Phong làm cho suýt chút nữa thì ngã xuống đất rốt cục cũng phản ứng lại, sau đó nhích gần lại.

"Cái gì mà thứ tự trước sau?" Trên mặt Vương Phong lộ ra vẻ nghi ngờ nói: "Còn nữa, tôi quen anh sao?"

"Anh..." Hiển nhiên người đàn ông này không ngờ Vương Phong vô liêm sỉ như vậy, tức giận đến nói nhanh cũng không được. 

"Cái gì mà anh, anh, anh, chẳng lẽ anh không thấy bổn thiếu gia đang tán tỉnh bạn gái của mình hay sao?" Vương Phong trừng mắt liếc người đàn ông kia một cái, ánh mắt lại dán vào người Bối Vân Tuyết.

"Người anh em kia, ăn có thể ăn bừa nhưng nói không thể nói bừa, ai nói vị tiểu thư này là bạn gái của anh, anh có chứng cứ gì?" Người đàn ông này nhìn qua Bối Vân Tuyết, đè nén cơn giận của mình xuống, dùng giọng trầm thấp nói với Vương Phong.

"Vậy anh muốn chứng cứ gì?" Vương Phong buồn cười nhìn người đàn ông một cái, chầm chậm thu sự lạnh lùng trong ánh mắt lại. 

Có ý đồ không đúng chị Tuyết mà không biết tự xem dáng vẻ của bản thân mình là gì.

"Trừ khi vị tiểu thư này mở miệng thừa nhận." Người đàn ông này nói, giọng của hắn từ từ trở nên lạnh.

"Vậy được, chúng ta đánh cược trước nhé, thế nào?" Vương Phong nói, nghiêng mắt nhìn người đàn ông kia một cái. 

"Anh muốn cược cái gì?" Người đàn ông nhìn vẻ đẹp điên đảo chúng sinh của Bối Vân Tuyết, hạ quyết tâm xong thì hướng về phía Vương Phong.

"Chúng ta cũng không cần đánh cược quá lớn, chỉ cược một miếng ngọc phỉ thúy thì thôi, thấy thế nào?" Khi nói chuyện, Vương Phong quay lại nhìn một món trang sức phỉ thúy nằm trong tủ kính thủy tinh, nói: "Bất kể thắng thua, dùng khối phỉ thúy này tặng cho cô gái xinh đẹp đây thì thế nào?"

Cô gái xinh đẹp trong lời hắn nói chính là Bối Vân Tuyết, miếng phỉ thúy này có chất lượng cực kỳ tốt, đã có thể xem như là pha lê rồi, hơn nữa món trang sức chứa nó cũng rất là xuất sắc, giá niêm yết là một triệu hai trăm ngàn. 

So với sản phẩm của toàn bộ cửa hàng châu báu mà nói thì đây cũng là hàng cực kì tốt rồi.

Người đàn ông này muốn nhằm vào chị Tuyết, không khiến hắn nôn ra một chút máu thì sao được?

Từ chỗ quầy hàng thủy tinh nhìn thấy Vương Phong hãm hại người khác như vậy, Bối Vân Tuyết cũng cảm thấy có chút buồn cười, chẳng qua là cô chỉ nén cười bởi vì một khi cô cười ra chẳng phải là bị lộ rồi sao? 

Hơn nữa người đàn ông này đã dây dưa với cô gần nửa tiếng đồng hồ rồi, người này từ lúc vào đến giờ cái gì cũng không mua mà cứ trò chuyện, lãng phí thời gian không nói, còn muốn giở trò làm bậy với cô nữa.

(1) Nhiệt kiểm thiếp lãnh thí cổ/ nhiệt kiểm thiếp liễu lãnh thí cổ: Mặt nóng dán lên mông lạnh. Lãnh thí cổ là chỉ người khác lạnh nhạt/hờ hững (như cái mông lạnh). Cả câu mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình không được đáp lại, như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui