“Hơn nữa mấy ngày này chúng ta nước giếng không phạm
nước sông, ta cũng không cần phải làm như vậy, trở về cũng là chuyện rất bình thường.” Dương Hiểu Đồng biểu tình rất tùy ý, một chút cũng không có nói sai.
Du Du nghe Dương Hiểu Đồng nói, không khỏi cười lên, đây thật là nói dối không cần viết nháp, công lực này cũng không phải người bình thường có
thể có. Hiểu Đồng gần đây da mặt càng ngày càng dày a!
Ngô Chí Thiên kiên định không nghi ngờ nhìn Dương Hiểu Đồng. Mà tương ứng, Dương Hiểu Đồng cũng đang đánh giá Ngô Chí Thiên.
Ngô Chí Thiên thực lực nếu so với Ngô Đại Hải tuyệt đối cường đại hơn
một cấp bậc, hơn nữa ở trên người Ngô Chí Thiên cô như có như không cảm
thấy nội lực khí tức, hắn hô hấp xa mà lại lâu dài. Nghĩ đến, thực lực
tất nhiên không nhỏ.
Về phần cô cùng Ngô Chí Thiên nói nhiều như vậy, kỳ thực chủ yếu chính
là tìm cơ hội suy nghĩ được thực lực Ngô Chí Thiên. Dù sao, hắc bang đệ
nhất lão đại tuyệt đối không phải là hạng người thường thường.
Dương Hiểu Đồng thấy, nếu như thực lực Ngô Chí Thiên rất mạnh , như vậy
mình trước lừa hắn, nếu như thực lực của hắn không như mình nghĩ, vậy
còn nói cái gì?
Trực tiếp động thủ!
Đây cũng là theo Forlani thượng tá học được, theo nhận thức sâu sắc,
Dương Hiểu Đồng mới phát hiện nguyên lai Forlani cũng là bất đắc dĩ, tới thủ đoạn hèn hạ cô cũng có thể sử dụng, lấy đại lừa tiểu là sở trường
đặc biệt của cô.
Thân là đệ tử, Dương Hiểu Đồng tự nhiên cũng nhất định bị nhiễm, Dương
Hiểu Đồng bởi vì phương thức tu luyện cùng nội lực của bọn họ không đồng nhất, cho nên bọn họ vô pháp cảm giác được tu vi Dương Hiểu Đồng, Dương Hiểu Đồng mặc dù có thể cảm giác bọn họ là người tu chân, thế nhưng đối với thực lực của bọn hắn dường như khó cảm giác.
Ngô Chí Thiên suy tư thời gian, Dương Hiểu Đồng cảm giác mình có thể
liều mạng, cô còn có một mục đích, nếu như mình diệt Ngô Chí Thiên, nếu
như có thể tiếp thâu Hải Diễm bang, như vậy thế lực của mình liền giải
quyết hơn phân nửa.
Có một thế lực như hắc bang này trong tay, rất nhiều chuyện bên ngoài không thể làm, cũng có thể đối phó đơn giản.
Ngô Chí Thiên trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn thở dài nói “Hi vọng cô không có gạt ta, nếu không vô luận cô cảnh giác thế nào, ta đều sẽ không bỏ qua cô!“
Dương Hiểu Đồng nhún vai, cũng không nói lời nào.
Ngô Chí Thiên xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm thấy không hợp,
Dương Hiểu Đồng lại công kích trước. Bởi vì trong thời gian này, cô đã
đại thể hiểu biết thực lực Ngô Chí Thiên, mà Du Du cũng đã xác nhận, cô
tuyệt đối cùng Ngô Chí Thiên liều mạng, hơn nữa tỷ số thắng tương đối
cao.
Ngô Chí Thiên mặc dù đã chừng bốn mươi tuổi, nhưng bọn hắn tu luyện công pháp cũng không tu luyện tốt như Dương Hiểu Đồng, thường xuyên cắm ở cổ bình (bình chương để đột phá), cho nên cho dù tuổi của hắn so với Dương Hiểu Đồng muốn lớn hơn phân nữa, thế nhưng thực lực cùng Dương Hiểu
Đồng không chênh lệch lắm.
Điểm này theo trên người Tống Dục Chính là có thể biết.
Ngô Chí Thiên phản ứng cũng tuyệt đối không chậm, Dương Hiểu Đồng một
quyền bên tai hắn đánh qua, quyền phong kịch liệt mang theo tiếng vang,
không khí phảng phất bị nghiền nát.
Tránh thoát một quyền này, Ngô Chí Thiên lòng còn sợ hãi nhìn Dương Hiểu Đồng, quyền này lực lượng quá cường hãn, cho dù không có trúng người
của hắn, thế nhưng lấy kinh nghiệm nhiều năm xem, một quyền này nếu như
đánh vào người bình thường, sợ là phế đi.
“Cô giết Đại Hải đúng hay không?” Ngô Chí Thiên trước tin lời
Dương Hiểu Đồng là vì hắn cho rằng Dương Hiểu Đồng không có khả năng có
thực lực cao thâm như vậy, nhưng từ quyền vừa rồi cũng có thể thấy được
Dương Hiểu Đồng thực lực tuyệt đối không thấp.
Quét mắt liếc Ngô Chí Thiên một cái, “Đại đương gia, hiện tại hỏi
vấn đề này ngươi không cảm thấy rất không hợp thời sao? Không bằng,
trước nên suy nghĩ một chút chính ngươi nên làm cái gì bây giờ.”
Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, Ngô Chí Thiên không giận mà cười, cười cực kỳ khoa trương “Ta thừa nhận cô có chút thực lực, nhưng muốn đánh bại ta, có phần quá
không biết tự lượng sức mình! Người tuổi trẻ bây giờ luôn luôn không
biết trời cao đất dày.” Hắn đối với thực lực của chính mình tuyệt đối tự tin.
Ít nhất qua nhiều năm như vậy hắn còn chưa có đụng tới địch thủ, mà hắn ở hắc bang lăn lộn nhiều năm như vậy, chỉ là phần này kinh nghiệm, Dương
Hiểu Đồng sẽ phải thua không chỉ một bậc.
Đối với lời Ngô Chí Thiên, Dương Hiểu Đồng không biểu tình, mà trong
lòng của cô lại là ý chí chiến đấu sục sôi. Từ sau trận chiến lần trước, cô mới cảm nhận được chỗ tốt của rèn luyện quyền pháp.
“Vậy hạ thủ đi!” Cô không cần Ngô Chí Thiên tán thành thực lực, cô hy vọng nhất chính là Ngô Chí Thiên khinh địch, như vậy chính mình
phần thắng liền cao hơn.
Ngô Chí Thiên cũng không dong dài, sự tình đã rất rõ ràng, Đại Hải hẳn
là chết ở trong tay của cô, khả năng sống hiện tại trên cơ bản sẽ không
có.
Thân thể cấp tốc hướng về phía trước, vô pháp đạt tới tốc độ nhanh nhất
vọt tới trước mặt Dương Hiểu Đồng, đôi tay hắn trong quá trình vận công
lấy mắt thường có thể thấy tốc độ cấp tốc biến thành đen, thậm chí Dương Hiểu Đồng có thể nhìn thấy trong lòng bàn tay toát ra hắc khí.
“Tử khí.” Dương Hiểu Đồng lập tức liền nghĩ đến khả năng này,
dù sao trong hiểu biết của cô, có thể tản mát ra hắc khí nguyên tố trừ
kịch độc chính là tử khí, mà kịch độc là màu đen đồng thời còn mang một
chút màu tím, tử khí thì tất cả đều là màu đen.
“Không ngờ cô còn có chút kiến thức.” Đối với Dương Hiểu Đồng
nhận ra mình tu luyện tử khí, Ngô Chí Thiên không có chút nào kỳ quái.
Dương Hiểu Đồng còn nhỏ tuổi có thể có được tu vi như thế, nghĩ đến nhất định có bối cảnh.
Thấy Ngô Chí Thiên thừa nhận, Dương Hiểu Đồng cũng kinh ngạc vạn phần, mặc dù trước nghe nói qua, nhưng thật ra chưa từng gặp.
Tu luyện tử khí so với người tu chân thực lực mạnh hơn không ít, bởi vì
tử khí này nếu tiến vào trong cơ thể đối phương, sẽ cho đối phương tạo
thành cực đại quấy nhiễu, nếu như ở trong khoảng thời gian ngắn không
đem khí bài trừ ra, như vậy người này liền sẽ biến thành một người chết.
Cho nên khi đánh nhau, tận lực không để hai tay của đối phương đụng chạm đến thân thể của mình.
Dương Hiểu Đồng nhíu mày, Ngô Chí Thiên tu luyện tử khí thực sự ngoài dự đoán của cô, rất có thể là đêm nay xảy ra chuyện xấu, sau một khắc, ánh mắt Dương Hiểu Đồng lại càng kiên định, tử khí thì thế nào?
Thấy Dương Hiểu Đồng không có chút nào kinh hoảng, Ngô Chí Thiên cũng âm thầm bội phục một phen, dưới tình huống này vẫn có thể không hốt hoảng
chút nào, đáng tiếc đối phương là địch nhân của mình, càng ưu tú lại
càng phải chết!
Giữa hai người sống mái với nhau hết sức căng thẳng, Ngô Chí Thiên tay
hướng phía hai vai Dương Hiểu Đồng đánh, thoạt nhìn bình thản không có
gì lạ, Dương Hiểu Đồng lại cảm nhận được có nhiều năng lượng liền bay
nhanh về phía sau lao đi, Dương Hiểu Đồng học khinh công lúc này liền có tác dụng.
Bất luận hôm nay tình hình thế nào, cô tuyệt đối tự tin chính mình không có việc gì, bởi vì bằng vào tốc độ của mình Ngô Chí Thiên tuyệt đối
đuổi không kịp!
Ngô Chí Thiên nhìn thấy Dương Hiểu Đồng lại có thể nhanh như vậy né tránh mình một chưởng, “Đây chẳng lẽ là khinh công?”
Dương Hiểu Đồng thì lại mặc kệ hắn, lợi dụng khinh công bay về phía trên Ngô Chí Thiên đánh xuống, đem lực lượng tập trung ở song chưởng, hướng
phía đầu của hắn vỗ xuống, nếu như chụp trúng, Ngô Chí Thiên có thể đầu
óc vỡ toang.
Ngô Chí Thiên phát hiện Dương Hiểu Đồng từ trên trời giáng xuống, hai
tay chống ở tại đỉnh đầu của mình, khóe miệng lộ ra một tươi cười, hiện
tại Dương Hiểu Đồng là từ trên xuống dưới, vô pháp thay đổi phương
hướng, mà cô như thế nhất định sẽ cùng bàn tay của mình đối nhau, như
vậy dù cho không thể thương tổn được Dương Hiểu Đồng, thực lực của cô
cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định.
Ngô Chí Thiên tràn đầy tự tin chống lại một chưởng Dương Hiểu Đồng, đột
nhiên sắc mặt hắn xảy ra biến hóa lớn, bởi vì Dương Hiểu Đồng việc gì
cũng không có, mà chưởng của hắn thì lại rơi vào không trung, lần này
khinh địch hắn trả giá không nhỏ.
Thật vất vả bình phục một trận khí huyết dâng lên, nhưng sắc mặt hắn vẫn đỏ , lúc này hắn mới phát hiện không biết lúc nào, Dương Hiểu Đồng
không có chưởng trúng vào tay hắn rất nhanh tách ra.
Thừa dịp đối phương bị thương, con dao sắc bén không lưu tình chút nào
hướng phía cổ của hắn mà đi, đồng thời chân của cô hung hăng hướng phía
bụng dưới hắn đá vào.
Ngô Chí Thiên không có tu luyện khinh công, cho nên hắn tránh được mặt
trên, trốn không được phía dưới, nhưng Ngô Chí Thiên cũng tuyệt đối kinh nghiệm đầy người, kinh nghiệm của hắn so với Dương Hiểu Đồng sâu hiểm
hơn nhiều.
Cổ không để Dương Hiểu Đồng cầm dao đánh trúng, đồng thời hai tay chắn
hạ thân, Dương Hiểu Đồng một cước hung hăng quét song chưởng của hắn,
hai người không khỏi đồng thời lui về phía sau mấy bước, mà Ngô Chí
Thiên lui về phía sau hơn nửa bước so với Dương Hiểu Đồng.
Ở lực lượng so đấu hai người tương xứng, thế nhưng Ngô Chí Thiên thua ở
phòng ngự, bởi vậy lui về phía sau nửa bước. Lúc này Ngô Chí Thiên mặt
đã biến thành huyết lợn, không ngờ cô gái ở cái tuổi này vậy mà có thể
có thực lực như vậy.
Hắn không khỏi cảm thấy hậu sinh khả úy, đắc tội một địch nhân như vậy
tuyệt đối là không sáng suốt, không biết làm sao Đại Hải cùng cô kết thù hận, chính mình hôm nay toàn lực liều mạng, hắn bây giờ đối với thực
lực của chính mình đã không còn tự tin.
Một kích thất thủ, Dương Hiểu Đồng cũng không có gì. Mà Ngô Chí Thiên
mắt đỏ, vì huynh đệ chết thảm, gầm thét hung hăng đâm vào Dương Hiểu
Đồng.
Dương Hiểu Đồng nghiêng người, đạp chân, “Phanh” Ngô Chí Thiên
bị Dương Hiểu Đồng đạp liền lùi lại ba bước. Không ngăn được đau đớn
kịch liệt trên đùi, Dương Hiểu Đồng rất nhanh truy kích, song quyền như
sấm, kết chắc thực địa đánh vào trong ngực Ngô Chí Thiên cứng như sắt
thép.
Dương Hiểu Đồng biết một quyền này đối Ngô Chí Thiên không thể có nhiều
thương tổn, thế là song quyền không ngừng, tưa như đánh bao cát liên
tiếp cuồng ẩu liên tục quay Ngô Chí Thiên hơn mười quyền, tính toán có
thể sử dụng bão tố công kích đưa hắnđánh bại.
Ai biết, hơn mười quyền, Ngô Chí Thiên lại nổi cơn điên, rống lớn một
tiếng, hai tay hợp lại, hai tử khí màu đen, hai tay ôm hai vai Dương
Hiểu Đồng.
Ngô Chí Thiên hưng phấn như dã thú gào thét, Dương Hiểu Đồng bị giơ vào
giữa không trung. Dương Hiểu Đồng cảm giác hai vai mình khó có thể nói
rõ, lực lượng xâm lấn, thấu xương lạnh lẽo theo linh hồn của cô ở chỗ
sâu bên trong toát ra.
Ngô Chí Thiên đem Dương Hiểu Đồng hung hăng quăng ra, Dương Hiểu Đồng
đụng ngã lăn bàn trà, sô pha, đụng phải góc tường mới ngừng lại. Khí
huyết cũng dâng lên mấy phần, cánh tay bị miểng thủy tinh đâm trúng, một tay nhanh nhẹn đem miểng thủy tinh rút ra, lập tức máu tươi như suối,
mà sắc mặt Dương Hiểu Đồng lại không có chút nào biến hóa, dường như bị
thương không phải cô.
Chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Ngô Chí Thiên trong mắt tràn đầy âm
lãnh, khinh công lại lần nữa động, hướng phía Ngô Chí Thiên lao nhanh
đi, đem tất cả nội lực dồn vào đôi chân, lập tức đôi chân cứng rắn như
sắt, đồng thời tốc độ Dương Hiểu Đồng cũng phát huy tới cực hạn.
Bay đến, Ngô Chí Thiên căn bản vô pháp né tránh, đôi chân lại lần nữa đá vào trước ngực Ngô Chí Thiên, hai chân không ngừng đá vào trong ngực
hắn, dùng hết khí lực của mình, Ngô Chí Thiên liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng tựa ở trên tường không đường thối lui.
Một lúc liền nhận hơn mười quyền của Dương Hiểu Đồng, lồng ngực lại nhận hơn mười cước đá, dù là sắt thép chỉ sợ cũng kiên trì không được, quả
nhiên, Ngô Chí Thiên lồng ngực lõm, đồng thời một búng máu hỗn loạn phun ra.
Nghĩ đến là sống không được bao lâu, Dương Hiểu Đồng cũng hít sâu một
hơi, một phen so đấu, cô cũng tiêu đại khí lực, chính mình nội lực lúc
này còn lại không có bao nhiêu, bất quá lần này hiệu quả, cô còn có chút hài lòng.
Ngô Chí Thiên hiểu rõ thân thể của mình vô cùng, thế nhưng hắn lại không có thống khổ chút nào, ngược lại cười to “Dù cho cô đánh bại ta thì thế nào? Thân thể của cô đã bị tử khí xâm lấn,
sống không được bao lâu. Ha ha ha, chết cũng có cô đệm lưng, Đại Hải,
đại ca giúp ngươi báo thù!“
Dương Hiểu Đồng nhìn Ngô Chí Thiên cười điên cuồng, không nói gì, hiển
nhiên hắn bây giờ bị đả kích không nhỏ, cô cũng có thể cảm giác được tử
khí Ngô Chí Thiên đang ở trong cơ thể của mình một chút ăn mòn thân thể
mình.
Loại cảm giác này xác thực khủng bố, chỉ cảm thấy thân thể của mình một phút đánh mất sức sống, trở nên cứng ngắc.
“Cô có cảm thấy sức sống chính cô đang biến mất cấp tốc? Ha ha,
không bao lâu cô cũng sẽ bị nó ăn mòn thành một người chết, trên thế
giới này trừ người tu luyện tử khí, người ngoài không thể nào cứu cô.”
Nghe thấy lời Ngô Chí Thiên, Dương Hiểu Đồng khóe miệng gợi lên một mạt cười, hỏi ngược lại “Thật là như vậy sao?”
“Đương nhiên, ta tu luyện tử khí nhiều năm như vậy, đối với tử khí hiểu biết đương nhiên so với cô nhiều hơn nhiều!”
Nhưng mà, Dương Hiểu Đồng lại một lần nữa phá vỡ tự tin của hắn, bởi vì
Dương Hiểu Đồng lấy ra một quả đan dược màu trắng, tản ra nồng nặc mùi
thuốc.
Thuốc này người bình thường ngửi thấy được nhất định sẽ cảm thấy tinh
thần sảng khoái, thế nhưng Ngô Chí Thiên ngửi thấy lại cảm thấy kiềm chế phi thường, vì trong cơ thể cô tử khí lúc này dường như bị áp chế, yên
lặng rút xuống, cho dù hắn cực lực muốn, nhưng nó vẫn không có động tĩnh gì.
“Đây là cái gì?” Ngô Chí Thiên kinh khủng hỏi.