Cực Phẩm Thiên Kiêu

Edit: Vô Tâm

Beta: Sally

Thời gian khai trương, Dương Hiểu Đồng cũng tự mình đứng ở đại sảnh chú ý các loại chi tiết. Bởi vì người đến quá nhiều, cho nên tất cả nhân viên cũng không phải đều là nhân viên chính thức, cô cũng tìm một số nhân viên tạm thời, chỉ hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Trong thời điểm này xảy ra một chút trở ngại đều sẽ khiến cho danh dự của Ám Kim Mai Côi bọn họ bị hao tổn. Cô muốn cho công ty của mình vô luận trong tình huống nào cũng có thể thản nhiên xử chí, vô luận tới bao nhiêu người, tất cả mỗi người đều có thể được hưởng thụ đãi ngộ quý khách.

Một ngày quan trọng như vậy, cô cũng nên ra mặt. Bởi vì thương phẩm hôm nay đại biểu cho Ám Kim Mai Côi không hề chỉ là sản phẩm trang sức làm đẹp, càng có thể làm cho mọi người khỏe mạnh.

Khiến Dương Hiểu Đồng cảm thấy buồn cười một điểm chính là bộ dáng không quen mặc âu phục đeo caravat kia các huynh đệ bang Hải Diễm, làm cho cô liên tiếp không nhịn được cười ra tiếng.

Cửa lớn Ám Kim Mai Côi phân hai con đường, một đường tất cả mọi người có thể tiến vào, một đường khác được trải thảm đỏ thì lại dành cho hội viên chuyên dụng.

Đây cũng không phải chế độ bất bình đẳng, chỉ là bản thân Dương Hiểu Đồng suy nghĩ. Tại đây dạng dưới tình huống như thế, ưu thế hội viên cũng được thể hiện ra, sau khi hội viên được hưởng thụ loại đãi ngộ này không thể nghi ngờ tâm tư liền hư vinh tăng vọt, đồng thời đối với thân phận hội viên cũng rất vui mừng. Đã là hội viên của Ám Kim Mai Côi, có loại cảm giác này cũng là bọn hắn thích được hưởng thụ.

Mà một ít người chưa phải hội viên, khi nhìn thấy một màn này, trong nội tâm cũng sinh ra ý nghĩ muốn trở thành hội viên, cứ như vậy, trong lúc vô tình, Ám Kim Mai Côi rất có thể sẽ nhiều ra một nhóm hội viên mới.

Tới tám giờ, mọi người đã nhao nhao chen chúc muốn đi vào hội trường.

Bình thường thông đạo bên này chen nửa ngày cũng không qua được, dù sao tất cả mọi người đều nghĩ mau một chút đi vào, như vậy chen đến chen đi, tốc độ càng ngày càng chậm, ngăn ở kia nửa ngày cũng không vào được, cho dù có người tới tổ chức trật tự, vẫn như trước không có hiệu quả lớn.

Mà đường đi chuyên dụng cho hội viên thì không giống vậy, hội viên tiến vào rất nhẹ nhàng, một chút cũng không chen chúc, hai bên quả thực chính là cách biệt một trời một vực. Rất nhiều hội viên tới sau cũng đã vào được mà người tới trước xếp hàng cũng chưa đi vào được.

Một màn này khiến cho bọn họ đồng thời vừa bất đắc dĩ và hâm mộ, trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm, mình cũng muốn trở thành hội viên của Ám Kim Mai Côi, cũng không cần chịu tội như bây giờ, hơn nữa còn có thể hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất.

Các nhân viên đều mặc quần áo đồng phục, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép, nhiệt tình mà lại ôn nhu dò hỏi mỗi vị khách hàng cần gì cũng như đưa ra ý kiến tư vấn cho bọn họ.

“Chào tiên sinh ngài, xin hỏi ngài cần phục vụ gì?” Khuôn mặt nhân viên mang nụ cười thân thiết ôn nhu hỏi.

Nhìn thấy nụ cười như vậy, coi như một số người tính tình không tốt lúc này cũng không thể tức giận, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười, tiếng nói cũng thấp mấy phần: “Ta muốn mua Thanh Phổi Đan, không biết có thể mua ở đâu?”

“Ngài đi tới khu độc quyền, theo lối này tiến vào, theo thứ tự mỗi một phòng bắt đầu tất cả quầy hàng đều bán Thanh Phổi Đan, chúc ngài mua sắm vui vẻ.”

“Cảm ơn.”



Bởi vì hôm nay sản phẩm chủ lực là Thanh Phổi Đan, Dương Hiểu Đồng bày quầy hàng Thanh Phổi Đan cũng đưa tới lầu một, như vậy sẽ tương đối dễ dàng. Dù sao nhiều người như vậy, nếu như bày ở trên lầu, như vậy thang máy khẳng định sẽ không đủ dùng.

Người tới trên cơ bản đều muốn vào khu độc quyền bán Thanh Phổi Đan, nếu như không phải vì Thanh Phổi Đan, các sản phẩm khác cũng không cần vội vã đến xếp hàng.

Trái phải hai bên lối đi, tròn năm mươi gian phòng, hai trăm quầy chuyên doanh đều bán Thanh Phổi Đan, mặc dù quầy chuyên doanh này không ít nhưng người tới càng nhiều, bởi vậy trước mặt mỗi quầy chuyên doanh đều có một đám người.

Đợi khi mọi người đi tới khu độc quyền bán Thanh Phổi Đan, vốn tâm tình vô cùng khẩn trương muốn giành trước để mua hàng cũng đột nhiên bình tĩnh lại, bởi vì ở hoàn cảnh như vậy, nếu vẫn còn bộ dáng nôn nóng thì thật sự có chút cảm giác như nhà quê ra thành phố.

Đó là một gian phòng cực kì rộng lớn, đèn thủy tinh thật lớn treo chính giữa gian phòng, long lanh tia sáng chói mắt, chiếu sáng toàn bộ gian phòng.

Tường dùng màu vàng nhạt kết hợp với ánh đèn chói mắt, phản xạ một chút màu vàng xinh đẹp, thoạt nhìn hết sức mỹ lệ. Bốn góc tường có hoa văn màu đen phong cách cổ xưa, những hoa văn kia thoạt nhìn tựa hồ không có kết cấu gì nhưng lại có thể hấp dẫn ánh mắt của người vẫn luôn phải nhìn kỹ hơn.

Trên mặt tường còn thiết kế một số ngọn đèn nhỏ, không có chỗ nào mà không tinh xảo tới cực điểm. Làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, ở hoàn cảnh như vậy tâm tình cũng không khỏi khoan khoái.

Tố chất cả người cũng trong lúc vô tình đề cao, ở trong hoàn cảnh trang nhã như vậy mà làm ra hành động bất nhã thật sự quá không thích hợp.

Ba mặt của gian phòng đều bày rất nhiều quầy chuyên doanh, trước mặt mỗi quầy chuyên doanh đều có một người là nhân viên nữ xinh đẹp hoặc nhân viên nam anh tuấn, càng làm cho người ta trước mắt sáng ngời.

Càng hấp dẫn mọi người chính là trong quầy thủy tinh chuyên doanh, từng hộp một được đóng gói tinh mỹ (tinh xảo và đẹp), hộp vẫn như trước dùng hai loại màu sắc màu vàng và màu đen, phối hợp cùng một chỗ lại có cảm giác cao nhã nói không nên lời, chính giữa hộp chân được thiếp vàng dùng chữ nhỏ viết ba chữ Thanh Phổi Đan.

Nắp hộp được mở ra, làm cho người ta có thể thấy rõ ràng bộ dáng Thanh Phổi Đan, ước chừng giống như một hạt ngọc hơi lớn, rất tròn mà lại no đủ, chính giữa viên dược có đường vân lam sắc gợn sóng, rất mỹ lệ. Nhất là từ trên Thanh Phổi Đan tỏa ra từng trận đan hương khiến tinh thần mỗi người thoải mái.

Chỉ có điều giá trị của Thanh Phổi Đan vẫn làm cho người ta đau lòng, bởi vì giá trị một viên Thanh Phổi Đan là năm trăm vạn!

Đối với kẻ có tiền, năm trăm vạn tuyệt đối không coi là nhiều, như vậy đổi lấy tính mạng của hắn, nhưng đối với người nghèo mà nói, giá như thế vẫn có vẻ quá mức khó khăn.

Quả nhiên, sau khi mọi người biết được giá tiền này, rất nhiều người đều cụt hứng thở dài, nhìn Thanh Phổi Đan kia trong mắt có sự bất đắc dĩ và không cam lòng, cuối cùng vẫn thần sắc buồn bã rời khỏi Ám Kim Mai Côi. Nhưng vẫn có rất nhiều người sau khi nhìn thấy giá tiền này, chân mày cũng không nháy mắt, đối với bọn họ mà nói, có thể đảm bảo tính mạng của bọn họ tiếp tục kéo dài, năm trăm vạn tuyệt đối không coi là nhiều.

Cho nên lượng tiêu thụ vẫn như trước rất khách quan.

Lúc Dương Hiểu Đồng thành lập Ám Kim Mai Côi tôn chỉ chính là nơi này là thiên đường người giàu có, điệu thấp xa hoa, hưởng thụ cao điệu, ở Ám Kim Mai Côi có thể được hưởng thụ mà bên ngoài không thể hưởng thụ được, hưởng thụ cao cấp nhất.

Ung thư phổi, hiện tại trên toàn thế giới đều còn chưa có biện pháp trị liệu, nhưng Ám Kim Mai Côi lại có, chỉ riêng điểm này cô cũng đã chiếm trước tiên cơ.

Thời gian một ngày chớp mắt đã trôi qua, hôm nay chỉ một ngày mà lượng người tới Ám Kim Mai Côi nói ra tuyệt đối có thể dọa ngã mọi người. Tới lúc tan việc, tất cả nhân viên đều thở phào nhẹ nhõm. Ngày hôm nay bọn họ đã đi sớm về muộn sẽ không có dừng lại, hơn nữa trên mặt vẫn luôn mang theo tươi cười khiến các cơ mặt của bọn họ đều cứng ngắc. Sinh ý của công ty tốt nhưng bọn hắn cũng rất mệt nha.

Ngày hôm nay Dương Hiểu Đồng vẫn luôn ở Ám Kim Mai Côi, không có đi bất kỳ chỗ nào khác.

Nhìn thấy sau khi mọi người tan tầm bộ dáng mệt mỏi, khóe mắt không khỏi hiện lên tiếu ý.

“Ba ba ba” Tiếng vỗ vỗ tay khiến cho mọi người chú ý, cô cười nói: “Hôm nay mọi người vất vả cả một ngày rồi, rất cảm ơn hôm nay mọi người đã nỗ lực như thế, tất cả hành động của mọi người ta đều thấy được. Hôm nay mỗi quầy chuyên doanh bán ra một viên đan dược, phát một nghìn đồng tiền tiền thưởng cộng thêm ta mời cơm!”

Nghe cô nói, mọi người không khỏi bụm miệng của mình để tránh bản thân kinh hô lên tiếng, hôm nay bán ra bao nhiêu viên đan dược a, một viên một nghìn đồng, vậy thu nhập một ngày hôm nay của bọn họ cũng có thể bằng thu nhập một năm của người bình thường! Đây là cái gì khái niệm ah!

Lập tức trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc, quả nhiên vẫn là chủ tịch của bọn họ đối với bọn họ tốt nhất a, đãi ngộ như vậy công ty nào có? Tất cả các bằng hữu đều hâm mộ bọn họ có phần công việc này.

Mặc dù mỗi khi ở trước mặt bằng hữu nói việc này không có gì đáng ngại, nhưng thực sự trong lòng của bọn họ cũng tồn tại cảm giác cực kì tự hào, một công việc như vậy, ai không muốn? Có một công việc như vậy, nói ra trên mặt cũng có vinh quang a!

“Cảm ơn chủ tịch!” Mọi người cùng nhau cười hô, thậm chí còn nhảy lên.

Tuổi Dương Hiểu Đồng vốn không lớn, cùng với bọn họ cũng có đề tài suy nghĩ giống nhau, đối với hành động của bọn họ cũng chỉ cười cho qua. Mục tiêu đầu tiên của cô là khiến tất cả nhân viên đều vì mình được làm việc ở Ám Kim Mai Côi mà tự hào, để cho Ám Kim Mai Côi vô luận nhìn vào góc độ nào mà nói cũng khiến mọi người cực kỳ hâm mộ công ty.

Sau khi công ty liên hoan, Dương Hiểu Đồng nhận được điện thoại mẹ Dương thì lập tức về nhà. Nhưng khi vào cửa lại nhìn thấy hai đôi giày chưa từng thấy qua, xem ra hẳn có những người khác tới. Sẽ là người thế nào? Thân thích Dương gia của cô ở Thụy Thành cũng không nhiều, cho nên có rất ít thân thích tới nhà thăm, sẽ là ai? Trong khoảng thời gian ngắn Dương Hiểu Đồng cũng không nghĩ ra.

Sau khi vào cửa lại nhìn thấy ba mẹ Dương ngồi trên sô pha, trên mặt mang nụ cười nhu hòa, mà bên kia rất rõ ràng một nhà ba người. Dương Hiểu Đồng vừa nhìn liền nhận ra người nọ không phải là anh rể và chị gái của mẹ mình sao? Mà cô gái bên cạnh bọn họ có niên kỷ xấp xỉ với mình là em họ của mình.

Nhíu mày, sao bọn họ có thể đến? Muốn biết trước đây bọn họ trên cơ bản cũng sẽ không tới, cậu và mợ Dương Hiểu Đồng thế nhưng nhớ rất rõ ràng, gia đình của họ so với nhà cô giàu có hơn một chút. Lúc đó trong nhà cô và Hiểu Thần còn đang đi học, không đủ tiền, ba còn thử mượn bọn họ một chút tiền tạm dùng, buôn bán có tiền lãi thì lập tức trả cho bọn họ. Nhưng bọn họ không những không cho mượn, còn nói chuyện rất cay nghiệt, khiến cho cha mẹ mất hết mặt mũi, điều này làm cho Dương Hiểu Đồng có ấn tượng rất không tốt đối với bọn họ. Người như vậy nhất định là vô sự không lên điện tam bảo, lúc trước sắc mặt cay nghiệt, so với hiện tại, trên mặt nụ cười khiêm tốn thì cực kì tương phản a.

Ngay lúc cậu của Dương Hiểu Đồng nhìn thấy Dương Hiểu Đồng, trên mặt mang theo nhiệt tình tươi cười mừng rỡ nói: “Đây là Hiểu Đồng à, trong thời gian ngắn không gặp vậy mà biến thành một đại mỹ nữ rồi, nếu như gặp ở bên ngoài cậu cũng không dám nhận đâu.”

Thấy cậu khen Hiểu Đồng như thế, mẹ Dương cười nói: “Đâu đâu, Tiểu Nhã nhìn cũng rất xinh đẹp a.”

Dương Hiểu Đồng ngoài cười nhưng trong không cười đi tới ngồi bên cạnh ba mẹ, nhìn một bộ lấy lòng này của họ, cô liền cảm thấy buồn nôn, nếu như không phải cha mẹ bận tâm quan hệ thân thích, cô cũng muốn đuổi ba người bọn họ ra ngoài.

Chỉ có điều nếu đối phương đã mặt dày mày dạn tới, ngoài mặt cô cũng muốn làm ra vẻ một chút, ít nhất không thể để cho cha mẹ cảm thấy xấu hổ, nghĩ tới đây, trên mặt Dương Hiểu Đồng lộ ra vẻ tươi cười nói: “Cậu, mợ, đã lâu không gặp, sao hôm nay lại rảnh rỗi qua đây?”

“Ha ha, đây không phải muốn gặp các ngươi sao, liền tới thăm ngươi một chút. Hiểu Đồng thật có bản lĩnh a, một căn nhà như thế tốn không ít tiền ah.” Vừa nói, mợ vừa quan sát phòng, mặc dù đã nhìn một lúc nhưng biệt thự xa hoa như thế thật sự là lần đầu tiên tiến vào.

Ánh mắt có chút đố kỵ nhìn mẹ Dương, dựa vào cái gì vận khí của bà ta lại tốt hơn so với mình nhiều như vậy chứ? Chính mình vô luận so với bà ta ở điểm nào cũng kém hơn, nhặt được một đứa nhỏ vậy mà để cho bọn họ hưởng thụ cuộc sống tốt như vậy.

Vừa nghe lời này, Dương Hiểu Đồng lập tức nghe ra sự đố kỵ trong lời nói, chỉ có điều cũng làm bộ không phát hiện, tiện đà nói: “Ha ha, cũng không bao nhiêu, ba mẹ ở tốt là được.”

Nghe cô nói, khuôn mặt của mợ lập tức cứng ngắc, trong lòng càng thêm đố kỵ. “Hiểu Đồng a, đây là Tiểu Nhã em họ của cháu, hồi bé các cháu còn cùng nhau chơi đùa, cháu nhớ không?”

“Nhớ, đương nhiên nhớ.” Nói thật, cô thật sự không nhớ.

“Nhớ là được a! Khi đó quan hệ của các cháu thế nhưng rất tốt.” Mợ thấy Dương Hiểu Đồng nói như vậy lập tức có vẻ rất cao hứng, vỗ vỗ tay Tiểu Nhã nói: “Tiểu Nhã, còn không mau chào hỏi với chị họ của con?”

Tiểu Nhã vội vàng chào: “Chị họ khỏe!”

“Xin chào.” Loại xa lánh đột nhiên muốn kéo gần quan hệ cảm giác thật sự làm cho cô có chút không thích ứng, nhìn lướt qua ba mẹ, phát hiện nét mặt của bọn họ cũng mất tự nhiên, chỉ là người một nhà đối diện thoạt nhìn lại không có chút mất tự nhiên nào a! Nếu như người ngoài nhìn thấy, đoán rằng thực sự sẽ tưởng quan hệ của bọn họ tốt bao nhiêu đâu.

Tuổi của Tiểu Nhã so với Dương Hiểu Đồng nhỏ hơn một tuổi, nhìn bộ dáng cũng không tệ lắm, có thể xem là thanh tú, chỉ là trên mặt kia bộ dáng trang điểm thoạt nhìn giống như tiểu thái muội, làm cho người ta cảm thấy có chút không thoải mái. Chỉ vừa nhìn như vậy, trong lòng cô cũng đã hiểu được phần nào cô em họ chưa từng chơi đùa cùng nhau là hạng người gì.

“Thế nào lại chưa pha trà, cậu, mợ các ngươi đợi một lát a, cháu đi pha chén trà.” Nói xong Dương Hiểu Đồng đứng dậy đi phòng bếp pha trà.

Bộ dáng bước đi thoạt nhìn rất ưu nhã, nhất là đường cong hoàn mỹ kia, mặc trang phục hàng hiệu xác thực sự là một đại tiểu thư, khí chất so với người bình thường không giống nhau.

Tiểu Nhã nhìn Dương Hiểu Đồng hoàn mỹ như vậy, trong mắt tràn đầy đố kỵ. Cho tới bây giờ mẹ đều nói Dương Hiểu Đồng này căn bản không được tốt lắm, không ngờ vừa nhìn vậy mà so với chính mình còn đẹp hơn nhiều như vậy, nữ nhân đều có một loại tâm lý so bì, trong lòng cô không thăng bằng cũng rất bình thường.

Rất nhanh, Dương Hiểu Đồng đã rót mấy chén trà qua, bộ dáng không chút hoang mang làm cho người ta thấy trước mắt sáng ngời, nhất cử nhất động đều giống tiểu thư khuê các, không tìm được chút tì vết nào.

“Mời uống trà.” Đưa nước trà tới trước mặt từng người, song lúc Dương Hiểu Đồng đưa trà cho Tiểu Nhã, dị biến lại nổi lên.

Thời điểm ‘bạn’ Tiểu Nhã lấy trà, tay nhất thời “không cẩn thận” hắt trà về phía bàn tay đẹp như bạch ngọc của Dương Hiểu Đồng, Dương Hiểu Đồng thân thủ thuộc hạng cực nhanh, trong mắt tinh quang chớp lóe, tay khẽ động liền nhẹ nhàng tiếp được ly trà, một giọt nước cũng không có vẩy ra!

Tiểu Nhã vội vàng hoang mang nói: “Chị họ, xin lỗi a, không phải em cố ý, chỉ là tay hơi run.”

Dương Hiểu Đồng lơ đễnh cười cười: “Không quan hệ. Em họ Tiểu Nhã phải cầm cho chắc ah, nếu không làm nóng đến mình vậy sẽ không tốt.“

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt ba mẹ Dương đều có chút khó coi, kia đều là nước trà nóng hổi, nếu vừa rồi Hiểu Đồng không đón được, hiện tại tay nhất định sẽ bị phỏng nước nóng rồi.

Cậu mợ vội nói: “Thực sự xin lỗi, Tiểu Nhã làm việc đều đông lỗi tây lỗi, Hiểu Đồng cháu đừng tính toán với nó nhé.”

Trên mặt Dương Hiểu Đồng là nụ cười đúng mực: “Sao có thể chứ, việc nhỏ mà thôi.”

“Khụ khụ.” Mợ ho nhẹ hai tiếng, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo cậu, sau khi cậu nhìn thấy, nuốt ngụm nước miếng rồi nói: “Hiểu Đồng a, lần này chúng ta đến thật ra là có chuyện hi vọng cháu giúp.”

Lông mày Dương Hiểu Đồng khẽ nhíu, rốt cuộc nói đến mục đích bọn họ tới. Cô liền biết bọn họ không phải đơn thuần đến thăm họ, nhất là có thể thấy bọn họ mang đến một đám đồ dưỡng phẩm giá trị xa xỉ cũng có thể thấy được, nếu như không phải có việc muốn nhờ, để cho bọn họ xuất huyết nhiều như vậy quả thực là điều không thể.

“Chuyện gì?”

Trong lòng Dương Hiểu Đồng đã đoán được bọn họ muốn nói chuyện gì, không thể nghi ngờ chính là nhìn thấy bây giờ Ám Kim Mai Côi phát triển, nổi lòng tham đến tìm cô muốn chiểm tiện nghi mấy viên đan dược, hoặc hi vọng chính mình để Tiểu Nhã vào công ty làm, nếu không nữa thì chính là vay tiền. Trừ ba loại khả năng, không còn khả năng khác, mà Tiểu Nhã cũng tới, hiển nhiên khả năng thứ hai lớn hơn một chút.

“Là như vậy, hiện tại tuổi Tiểu Mẫn cũng không còn nhỏ, nó không giống như cháu có tiền đồ như vậy, không thể thi lên đại học, hiện tại ta và mợ cháu đang đau đầu vì tìm làm việc cho nó, không biết cháu có thể để Tiểu Mẫn tới công ty của cháu làm việc hay không?”

Dương Hiểu Đồng không dấu vết bĩu môi, quả nhiên là vì chuyện này. Trên mặt lộ ra thần sắc khó xử.

Lời này vừa nói ra, mấy người toàn bộ đều nhìn về chính mình, nhưng sau khi nhìn thấy Dương Hiểu Đồng có thần sắc khó xử, trên mặt cũng không khỏi cứng đờ.

“Cậu, mặc dù cháu là chủ tịch của Ám Kim Mai Côi, nhưng cứ như vậy để Tiểu Nhã vào làm nhất định sẽ có rất nhiều người không vui, Tiểu Nhã cũng không thể phục chúng, đến lúc đó mọi người nói cháu làm việc không công tư sẽ không tốt.” Đối với điểm này cô vẫn rất chú ý, nói thật, nếu như Tiểu Nhã là một người làm đến nơi đến chốn, cô cũng sẽ không phải chú ý mà để cho cô ta vào.

Chỉ cần có lòng cầu tiến, cho dù vừa mới bắt đầu không theo kịp, cô tin qua một thời gian sau cũng có thể làm rất tốt, dù sao coi như là người trong nhà, nhưng Tiểu Nhã này vừa nhìn cũng không phải loại người làm đến nơi đến chốn, hóa trang quá lòe loẹt, loại con gái như thế cô thấy cũng không ít. Đến lúc đó vào công ty mang đến ảnh hưởng không tốt, vậy thật sự cái được không bù nổi cái mất.

“Không thể nào, Hiểu Đồng cháu là chủ tịch của Ám Kim Mai Côi, cho Tiểu Nhã vào làm không phải chỉ bằng một câu nói sao? Cháu nói có ai dám phản bác?” Mợ không tin nói, theo suy nghĩ của bà khẳng định chính là Hiểu Đồng không muốn giúp, toàn bộ công ty đều là của cô ta, để Tiểu Nhã vào làm không phải chỉ là một việc đơn giản sao?

Chợt ánh mắt chuyển về phía mẹ Dương: “Em gái, em nói có đúng hay không? Đừng nói hiện tại các ngươi địa vị cao thì khinh thường người làm chị này chứ? Một chuyện nhỏ như thế cũng không chịu giúp.”

Mẹ Dương vừa nghe vội nói: “Chị, sao có thể chứ, em cũng không có ý này a.”

Dương Hiểu Đồng âm thầm lắc đầu, ấn tượng đối với mợ lại lần nữa rơi xuống thấp một bậc, cũng chỉ có mẹ cô tâm địa tốt, đối mặt loại người cay nghiệt luôn bị bắt nạt.

“Mợ, chuyện này và mẹ cháu không có liên quan gì.” Nhìn qua chỗ mẹ lại nhìn thấy trong ánh mắt mẹ nhìn cô có thần sắc giúp đỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui