Người nọ do dự một lúc cuối cùng vẫn quyết tâm không rời đi. Có câu ‘kỳ ngộ luôn đi kèm với nguy hiểm’, nếu như lần này không gặp chuyện không may, như vậy bản thân có thể thu được kỳ ngộ cực lớn.
Chính mình đã tới bình cảnh tròn mười hai năm, nếu còn không đột phá, địa vị ở gia tộc sẽ càng ngày càng thấp, nghĩ tới đây, trong lòng của hắn càng thêm kiên định.
Trương Doãn Kiệt thấy người kia không có ý rời đi, sắc mặt lạnh xuống. Hiểu Đồng đang trong thời khắc đột phá quan trọng, bất cứ động tĩnh cỏ lay gió động nào cũng có thể làm ảnh hưởng tới cô, cho nên anh cần phải tốc chiến tốc thắng.
Nếu đã quyết định ở lại tìm hiểu, người kia lập tức đứng ra, cũng không tiếp tục trốn trong góc nữa, dù sao trốn hay không đều giống nhau, đối phương cũng đã sớm biết chỗ ẩn thân của mình.
Hắn hắc hắc cười nói: “Vị tiểu huynh đệ này, ta cũng không có địch ý với các ngươi, chỉ có điều đã có chỗ tốt, nói như thế nào cũng phải chia cho người khác một chút chứ?” Vừa nói, mắt của hắn lại nhìn về phía trong phòng. (Sally: Vì tu chân nên xưng hô đôi lúc không Hiện đại hóa nha mn).
Ở bên ngoài hắn căn bản thấy không rõ bên trong phòng có thứ gì.
Trương Doãn Kiệt không khỏi cười thành tiếng: “Đôi khi, cần phải tự mình hiểu lấy, nếu hiện tại ngươi rời đi, ta sẽ không truy cứu. Nếu không kết quả sẽ rất thảm, không cần vì một thứ không thuộc về mình mà đánh mất tính mạng tại đây.”
Nếu những người khác thấy Trương Doãn Kiệt lúc này, sợ là sẽ cho rằng đây là một Trương Doãn Kiệt khác, sẽ không coi đây là bản thân anh. Bởi vì Trương Doãn Kiệt cường thế như vậy so với bộ dáng bình thường tuyệt đối cách biệt một trời.
Người nọ hơi có chút do dự nhìn Trương Doãn Kiệt. Hắn không nhìn ra thực lực của đối phương, lúc đối phương nói chuyện khí thế cường đại, chẳng lẽ thực sự hắn mạnh hơn mình rất nhiều? Nhưng nhìn hắn ta còn trẻ tuổi như vậy, tu luyện chỉ hơn mười năm, chính mình đã tu luyện hơn hai mươi năm, chẳng lẽ còn có thể kém hơn so với hắn ta? Chắc hắn ta chỉ muốn mượn thế dọa dọa mình thôi.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn yên tâm hơn rất nhiều: “Hừ, tiểu tử, lúc ta tu luyện ngươi còn không biết ở đâu trong bụng mẹ ngây ngốc, bản thân có chút thực lực đã không biết trời cao đất rộng? Ta khuyên ngươi vẫn nên nhanh chóng giao bảo vật cho ta, nếu như ngươi không muốn xui xẻo.” Vẻ mặt của hắn có chút đắc ý, càng nhìn Trương Doãn Kiệt, hắn càng cảm thấy suy nghĩ của mình rất đúng.
Mà sau khi Trương Doãn Kiệt nghe thấy lời của hắn, khóe miệng lại hiện lên nụ cười. Thực lực của người này mặc dù không kém nhưng so với anh vẫn có chênh lệch không nhỏ. Nếu không phải không muốn xuất thủ đả thương người, anh sẽ không nói nhiều lời như thế. Hiện tại xem ra đối phương không biết tình hình như thế, chỉ có bày ra thực lực mới có thể khiến cho đối phương lui bước.
“Ngươi sẽ hối hận.” Đơn giản nói một câu, Trương Doãn Kiệt một quyền mang theo khí thế sắc bén quyền phong hướng phía đối phương oanh kích, một quyền này chứa lực lượng đủ để đánh ngã đại hán mấy trăm cân xuống đất, bò không đứng dậy dược.
Người nọ cảm nhận một quyền này chứa đầy lực lượng cũng không dám khinh thường, vội vàng trốn sang bên cạnh. Nếu người dính một quyền này dù là ai cũng sẽ tuyệt đối không dễ chịu, đồng thời quay lại hung hăng đá về phía cằm Trương Doãn Kiệt.
Nhưng sau một khắc hắn lại sửng sốt bởi vì đùi phải đá một đá chứa lực lượng mạnh mẽ của hắn lại bị tay Trương Doãn Kiệt nắm lấy, không sai, chính là dễ dàng nắm lấy như vậy.
Cố gắng rút chân mình về, lại phát hiện chân mình giống như bị sắt thép kẹp lấy, vô luận làm thế nào cũng không rút về được, trợn mắt đầy kinh ngạc, lực chân của hắn ra sao hắn rất rõ nhưng nhìn bộ dáng bình thản của người trẻ tuổi kia, dường như căn bản không coi là gì.
Lực lượng của hắn ta rốt cuộc có bao nhiêu, điều này khiến hắn bắt đầu ý thức được suy nghĩ lúc trước của mình rất sai lầm. Lầm, hơn nữa còn là sai lầm cực kì lớn, đối phương tuyệt đối là một người không thể lấy số tuổi để luận với thực lực biến thái của hắn ta.
Dù là mấy tên tiểu tử trẻ tuổi trong gia tộc có tiềm lực vô hạn cũng không thể bằng hắn ta. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau khi Trương Doãn Kiệt nắm lấy chân của hắn, tay hung hăng dùng lực khiến mắt cá chân đối phương gãy lìa.
“A…” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Trương Doãn Kiệt lại mặt không đổi sắc, trước đó anh đã bảo hắn ta nhanh chóng rời đi, lâu như vậy thật lãng phí thời gian.
Mượn đùi phải của hắn, kéo cả người lên sau đó xoay hai vòng mạnh mẽ quăng ra ngoài viện giống như ném rác, tên kia bị ném ra xa hơn một nghìn mét.
Động tác liền mạch lưu loát không hề dừng lại chút nào, còn đối với tiếng kêu thảm thiết đối phương vang lên ở tận mấy cây số anh không quan tâm, xem ra hắn ta hẳn không quay lại nữa, tên đó cũng không phải người đần như vậy.
Sau khi giải quyết xong một phiền phức, Trương Doãn Kiệt mặt không đỏ hơi thở không gấp, ai cũng không nhìn ra anh vừa đánh nhau với một người. Hiện giờ trong lòng anh lo lắng nhất chính là Hiểu Đồng, lập tức đi vào trong phòng.
Năng lượng trong cơn lốc vẫn như cũ không biến mất, anh biết Hiểu Đồng đang đột phá. Nhưng đã trôi qua lâu như vậy, chắc đã đột phá xong mới đúng a. Trong mắt Trương Doãn Kiệt lộ ra vẻ nghi hoặc, hiển nhiên lần này Hiểu Đồng đột phá không thể dùng lẽ thường để suy tính.
Sau một lát, vẻ nghi hoặc trong mắt anh đã hoàn toàn biến mất, mấy thứ này đối với anh mà nói cũng không quan trọng, chỉ cần biết rằng lần kỳ ngộ này có chỗ tốt cực lớn với Hiểu Đồng là đủ rồi, nghĩ tới lời nói của cô ấy trước đó, khóe miệng Trương Doãn Kiệt không khỏi hiện lên nụ cười.
Hiểu Đồng, anh hi vọng em cường đại lên. Nếu như vì chuyện như vậy mà em lại không thương tâm nữa thì anh cũng sẽ trở nên mạnh mẽ. Anh sẽ không cho phép bất luận kẻ nào lại thương tổn em. Anh sẽ không tiếp tục yên lặng đứng sau em mà anh sẽ đứng ở bên cạnh em, cùng em đứng trên đỉnh thế giới này.
Anh biết tốc độ trưởng thành của Hiểu Đồng rất nhanh. Mới ngắn ngủi một năm, Hiểu Đồng đã đạt tới cảnh giới như vậy. Sau khi Hiểu Đồng đột phá anh có thể cảm giác được thực lực Hiểu Đồng đã tăng lên toàn diện. Chênh lệch với anh đã không còn lớn nữa, anh muốn có lực lượng để bảo hộ Hiểu Đồng thì cần càng thêm nỗ lực.
Nếu không tương lai Hiểu Đồng vượt qua thực lực của anh, vậy anh còn bảo hộ cô thế nào đây?
Dương Hiểu Đồng hấp thu hai loại năng lượng đã đến giai đoạn quan trọng nhất, hai loại năng lượng đang không ngừng tràn ngập trong thân thể cô, có quá nhiều năng lượng nên nhất thời cô không thể tiếp thụ được. Tiếp theo cô lại phát hiện những năng lượng tạm thời không tiếp thụ được đang cải tạo thân thể cô, thân thể bắp thịt, gân mạch, tế bào đang không ngừng được cường hóa.
Mà tế bào kia thì như chiếm được thức ăn mỹ vị đang không ngừng hấp thu. Nhất là năng lượng hồng sắc quỷ dị kia, Dương Hiểu Đồng phát hiện nó so với năng lượng ước số cường hãn hơn nhiều, một phân tử năng lượng hồng sắc cần mười phân tử năng lượng ước số mới có thể trung hòa, phát hiện này khiến cô hết sức kinh ngạc.
Cô vẫn thấy rõ tất cả những chuyện phát sinh bên ngoài, biết chuyện Trương Doãn Kiệt vừa đánh nhau với người kia, trong lòng kinh ngạc vạn phần về thực lực Trương Doãn Kiệt. Mặc dù thật lâu trước đã biết anh là người tu chân, nhưng cũng không biết rõ thực lực của anh thế nào, hiện tại mới biết hóa ra thực lực của anh lại mạnh như vậy.
Chỉ có điều bây giờ cô không thể khống chế thân thể của mình, chỉ có thể ở lại đây, trong lòng có chút lo lắng, hi vọng tiếp theo sẽ không có thêm người chạy tới nữa. Nếu không, cô lo lắng…
Nửa giờ trôi qua, không có bất kỳ người nào tới, trong lòng Dương Hiểu Đồng cũng buông lỏng hơn, không có người chạy đến nữa a.
Thế nhưng, cũng không lâu lắm, mấy đạo tiếng vang truyền vào tai hai người. Sắc mặt Dương Hiểu Đồng lập tức trở nên khó coi, lần này tới không ít người a. Nhưng bây giờ cô vẫn không dừng lại được. Mắt nhìn về phía Trương Doãn Kiệt, lúc này cô có thể nhìn thấy Trương Doãn Kiệt, mà Trương Doãn Kiệt lại không thấy rõ cô.
Không biết Doãn Kiệt có thể có thể chống đỡ nổi không? Cô có thể cảm giác được người sắp tới thực lực rất cường hãn, nhưng bây giờ cô căn bản không thể động đậy.
Khi những người kia còn cách phòng hơn một nghìn mét Trương Doãn Kiệt đã phát hiện. Đối phương tới mười hai người, sắc mặt anh lập tức có chút ngưng trọng.
Thực lực đám người này so với người vừa rồi hiển nhiên tăng hơn một cấp. Nếu chỉ có bốn năm người thì anh cũng không e ngại nhưng đây lại là mười hai người thì có chút phiền phức. Anh liếc mắt nhìn cơn lốc năng lượng vẫn đang xoay tròn, năng lượng vẫn nồng đậm như trước, không có dấu hiệu giảm bớt chút nào. Anh thầm nghĩ: Bất luận như thế nào cũng không để cho bọn họ ảnh hưởng tới Hiểu Đồng đột phá.
Hai tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt vẫn đạm nhiên như trước đi ra ngoài.
Trong lòng Dương Hiểu Đồng lại càng căng thẳng. Cô biết Doãn Kiệt sẽ không bỏ lại mình nhưng anh có thể gặp nguy hiểm hay không? Lần đầu tiên Dương Hiểu Đồng cảm thấy đột phá cũng là một chuyện bi kịch.
Trương Doãn Kiệt đi tới cửa, mười hai người của đối phương cũng đã đứng trong sân, sắc mặt ngưng trọng nhìn Trương Doãn Kiệt.
Lần này bọn họ tới Trung Quốc là vì thi hành nhiệm vụ, vốn họ đang tu luyện trong phòng, đột nhiên phát hiện bên này truyền ra năng lượng nồng đậm tới cực hạn, rất hiển nhiên ở đó có bảo bối. Nếu không sao có thể tản ra năng lượng nồng đậm như vậy. Bọn họ đều là người sống mấy chục năm, chuyện như vậy lại lần đầu tiên nhìn thấy.
Bởi vậy mười hai người không hẹn mà cùng hướng về phía bên này, năng lượng kia ở phòng trước mặt nhưng thanh niên trước mặt này lại chắn trước bọn họ.
Thực lực của bọn họ không phải người lúc trước có thể sánh bằng, bọn họ cũng đã hơn năm mươi tuổi, có thể cảm nhận được thực lực thanh niên trước mắt so với tuổi của hắn cường đại hơn nhiều.
Ở đây với số tuổi như thế có thể tu luyện tới thực lực như vậy, thật sự là kỳ tài ngút trời. Căn cứ tình hình bọn họ tu luyện mà nói, bọn họ ít nhất tu luyện nhiều hơn ba mươi năm so với thanh niên này. Thực lực của đối phương lại không kém hơn so với mình, điều này không khỏi làm bọn họ sinh ra cảm xúc cảm khái.
Trương Doãn Kiệt lại cau mày nhìn mười hai người kia. Anh nhận ra đối phương cũng không phải người tu chân Trung Quốc, nhất là trang phục của bọn họ, bên hông đeo đao wushi.
“Các ngươi là Ninja Nhật Bản?” Trương gia là thế lực quân đội, người tu chân ở quốc gia cũng thường xuyên thi hành nhiệm vụ, đối với võ sĩ Nhật Bản anh cũng không xa lạ gì. Anh đã tiếp xúc qua nhiều lần, đối với nhẫn thuật của bọn hắn cũng có chút bội phục. Quan hệ Nhật Bản với quốc gia của mình luôn luôn không tốt, đối phương nhiều người như vậy thoạt nhìn đều là Ninja đẳng cấp không thấp, lúc này lại tụ tập ở đây.
Rất rõ ràng lần này bọn họ có nhiệm vụ phải chấp hành, mà tới đây chẳng qua là bị việc đột phá của Hiểu Đồng hấp dẫn đến.
Hai bên đều đang quan sát đối phương, một tên Ninja Nhật Bản giống như người dẫn đầu nói: “Thiếu niên, thực lực của ngươi rất không tồi, so với thực lực của chúng ta cũng cao hơn. Nhưng hiện tại chúng ta cũng không chỉ có một người, ngươi không phải đối thủ của chúng ta. Chúng ta cũng không muốn giết ngươi, chỉ cần ngươi mang bảo vật ra, chúng ta sẽ rời đi, thế nào?”
Nhiệm vụ của bọn họ còn chưa chấp hành xong, hiển nhiên không thích hợp phát sinh động tĩnh lớn.