Cực Phẩm Thiên Kiêu

Thấy Diệc Đồng một bộ không đạt được mục đích không bỏ qua, Dương Hiểu Đồng chỉ có thể bất đắc dĩ cười: “Được rồi, chị muốn hỏi điều gì, em cho chị biết.” Trước đây sao cô không biết Diệc Đồng là người thích bát quái như thế nhỉ.

“Trương Doãn Kiệt theo đuổi em bao lâu rồi?”

“Em cũng không biết.” Dương Hiểu Đồng khoát tay chặn lại, nhìn Diệc Đồng vẻ mặt không tin, cô bất đắc dĩ giải thích: “Em thực sự không biết, trước đó cho anh ấy cũng không nói với em, em vẫn coi anh ấy như bạn bè, tới tận ngày sinh nhật của em mới biết anh ấy luôn thích em.”

Diệc Đồng trừng lớn mắt hỏi: “Ý của em là, cho tới bây giờ cậu ta đều lấy thân phận bạn bè ở bên cạnh em? Ngay cả lúc em và Nghiêm Tuấn Trạch quen nhau cậu ta cũng như thế sao? Chưa từng không để ý tới em?”

Dương Hiểu Đồng lắc đầu nói: “Không có, mỗi lúc em cần giúp đỡ anh ấy lập tức xuất hiện, khi em và Tuấn Trạch quen nhau, anh ấy cũng xuất hiện, chỉ có điều ít hơn so với trước đây thôi.”

Nghe cô nói thế, Diệc Đồng vẻ mặt không thể tin tưởng nói: “Bây giờ vẫn tồn tại đàn ông tốt như vậy sao? Chị còn cho rằng đã tuyệt chủng rồi chứ, em gái, vận khí của em thật tốt, có thể chịu đựng được thời gian khảo nghiệm mới là tình yêu chân chính. Trương Doãn Kiệt vô luận tướng mạo, thân phận, năng lực đều không kém, nhưng lại vì em làm nhiều như vậy thực sự không dễ dàng. Em nói hiện tại đàn ông có năng lực người nào mà không lăng nhăng? Người nào chịu dành nhiều tâm tư và thời giờ như vậy theo đuổi một cô gái? Hơn nữa chị điều tra hắn chưa từng qua lại gần gũi với người phụ nữ nào, cô gái duy nhất tra được chính là em. Hiện tại chị thật sự càng lúc càng hài lòng hắn rồi, em cũng không nên phụ lòng hắn a.”

Thấy bộ dáng nghiêm túc của Diệc Đồng, Dương Hiểu Đồng cười khẽ: “Em biết, chị cứ yên tâm đi.” Chị ấy còn để tâm chuyện này hơn cả mẹ cô.

“Chị, em chuẩn bị đi quân đội, Ám Kim Mai Côi như bây giờ cũng không phải biện pháp, cho nên em chuẩn bị tăng nhanh tốc độ phát triển của Ám Kim Mai Côi, nhưng em thiếu rất nhiều người có thể tin tưởng, chị nói em phải làm gì mới tốt?” Vấn đề nhân lực khiến cô cảm thấy rất phiền phức.

Buông tha Ám Kim Mai Côi là chuyện không thể nào nhưng sau khi cô đi quân đội, công ty phải làm sao mới được đây? Cô cũng không muốn để Ám Kim Mai Côi vẫn dừng lại ở trạng thái hiện tại, trì trệ không tiến không phải điều cô muốn.

Diệc Đồng nhíu mày, một lát sau cô gõ đầu mình cười nói: “Trời ạ, sao đột nhiên chị lại ngốc vậy chứ, bây giờ em cũng không chỉ có một người, em có gia tộc, phía sau em có toàn bộ Diệc gia thì sợ gì?”

“Ý của chị là từ chỗ Diệc gia gọi người tới giúp em quản lý Ám Kim Mai Côi?” Vừa nghe lời Diệc Đồng, Dương Hiểu Đồng lập tức hiểu ý của cô.

“Đúng vậy, ở phương diện thương nghiệp Diệc gia cũng có không ít nhân tài, hơn nữa bọn họ cũng không dám làm ra hành động độc chiếm, như vậy cho dù em vào quân đội, chị vẫn có thể giúp em xem qua, gia gia bọn họ sao có thể làm hại em chứ? Em cũng không cần lo lắng.” Diệc Đồng cười hì hì nói. Hiện tại địa vị của Dương Hiểu Đồng ở Diệc gia rất cao, bởi vì nhiều năm qua cô vẫn ở bên ngoài, người trong nhà đối với cô càng thêm yêu thương.

Thái gia gia lại càng cưng chiều cô, huống hồ quản lý Ám Kim Mai Côi đối Diệc gia cũng có chỗ tốt không nhỏ, người trong nhà tất nhiên không có khả năng phản đối.

“Như vậy cũng là một ý kiến hay, nhưng Ám Kim Mai Côi ở Thụy Thành em chuẩn bị giao cho em trai em Dương Hiểu Thần. Nó cũng sắp tốt nghiệp đại học, sau khi em đi rồi, nhiệm vụ chiếu cố ba mẹ sẽ rơi vào trên người thằng bé, huống hồ lấy năng lực của thằng bé, giao Ám Kim Mai Côi cho nó em cũng yên tâm.” Ông bà Dương nuôi cô nhiều năm như vậy, cô đã sớm coi bọn họ là cha mẹ ruột của mình, bản thân cô vẫn luôn luôn bảo vệ Hiểu Thần, cô ít nhất phải lưu lại mấy thứ cho cậu.

Sau này cô không thể giống như trước thường xuyên ở bên cạnh bọn họ nhưng tình cảm của cô sẽ không thay đổi.

Đối với cách làm của Dương Hiểu Đồng, tất nhiên Diệc Đồng có thể hiểu, đổi lại là cô cũng sẽ làm như vậy: “Việc này không có vấn đề gì, nói với người trong nhà một tiếng thì tốt rồi, không có vấn đề gì.”

“Vâng, vấn đề còn lại cũng không có gì to tát, em chuẩn bị đi Pháp một chuyến, bởi vì trước đó cũng định mở một chi nhánh công ty Ám Kim Mai Côi ở Pháp. Mấy quốc gia khác tạm thời chưa cần, trước bước ra một bước, sau này tính tiếp.”

Nghe thấy hai chữ nước Pháp, Diệc Đồng không lí do sửng sốt, chợt cười nói: “Tốt, Ám Kim Mai Côi phát triển ở nước ngoài tất nhiên càng tốt, huống chi sau khi em vào quân đội cũng không thể ra ngoài, Trương Doãn Kiệt cũng là sĩ quan trong quân đội nhưng hiện tại cũng không thể thường xuyên ra ngoài sao?”

“Vâng, đúng vậy.” Mặc dù cùng Diệc Đồng thời gian rất ngắn, thế nhưng Dương Hiểu Đồng lại để ý tới, hiện tại trong lòng của cô càng xác định khi Diệc Đồng ở Pháp nhất định có một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt, chỉ là cuối cùng cô bị tổn thương về nước, sau đó không trở lại đó.

Rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ người chị ấy thích là người ngoại quốc? Cô nhớ gia quy Diệc gia là không thể kết hôn cùng người ngoại quốc? Trong lòng Dương Hiểu Đồng có rất nhiều phỏng đoán, cuối cùng quyết định lần này đi Pháp nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này.

“Tối hôm nay em hẹn ba mẹ cùng đi ăn cơm? Em đã nói với bọn họ rồi, đến lúc đó em trai em cũng sẽ tới.” Dương Hiểu Đồng vẻ mặt xán lạn cười nói, nghĩ đến người nhà của mình cô rất vui vẻ, dù sao nhiều năm như vậy đều trôi qua rất ấm áp.

Nhìn nụ cười hạnh phúc của Dương Hiểu Đồng, Diệc Đồng xấu xa cười nói: “Không gọi Trương Doãn Kiệt cùng đi sao? Để ba mẹ em trông thấy con rể tương lai!”

“Thôi nha, đừng có trêu em nữa mà!”



Sau đó, Diệc Đồng tự mình đi dạo phố, mà Dương Hiểu Đồng thì đi xử lý một vài chuyện, chuyện bang Hải Diễm còn chưa xử lý tốt, lúc trước dưới áp lực của Nghiêm gia và Diệc gia, cô trở thành bang chủ bang Hải Diễm, chỉ có điều bây giờ cô lại không có dư thời gian để ý tới tất cả.

Hôm nay vừa lúc xử lí chuyện này ổn thỏa, đợi khi mình đi quân đội, bang Hải Diễm vẫn có thể tự phát triển.

Lúc tới bang Hải Diễm, rất nhiều huynh đệ bang Hải Diễm đều đang luyện tập. Bởi vì Dương Hiểu Đồng quy định chế độ, bọn họ đối với việc tập luyện cực kì chăm chỉ, quả thực chỉ cần có thời gian thì đều toàn lực luyện tập, hi vọng khảo hạch mỗi tháng một lần có thể trổ hết tài năng.

Khảo hạch tháng trước một tên côn đồ trổ hết tài năng, bây giờ lại có thể quản lý bọn họ, bọn họ mới thực sự hiểu xét duyệt đó thật sự có hiệu quả, cho nên mỗi một người đều ngày càng nghiêm túc.

Khi Dương Hiểu Đồng xuất hiện thì nhìn thấy màn này, mà mọi người đang luyện tập nhìn thấy Dương Hiểu Đồng tới, vẻ mặt kích động hô: “Đại đương gia!”

Giọng nói vang dội tràn đầy kích tình, hiển nhiên Dương Hiểu Đồng vị đại đương gia thực sự để cho bọn họ chịu phục thậm chí còn kính yêu.

Nghe thấy tiếng hô của mọi người, Dương Hiểu Đồng cười nói: “Mọi người tiếp tục!” Nhìn thấy bang Hải Diễm dưới chế độ của mình càng ngày càng tốt cô cũng rất hài lòng, dù sao đây cũng là một thành tựu của cô.

Đi tới phòng nghỉ, nhìn thấy Trần Vĩ đang xử lý công việc, bộ dáng rất nghiêm túc, khóe miệng Dương Hiểu Đồng không khỏi khẽ cong, mà ba anh em cô cứu lúc trước cũng đang ở bên trong giúp đỡ Trần Vĩ xử lý công việc.

Bốn người nhìn thấy Dương Hiểu Đồng tới vội vàng đứng lên cúi người chào: “Đại đương gia!”

Dương Hiểu Đồng gật đầu: “Mấy ngày nay tôi không có ở đây mọi người phải làm việc vất vả rồi.”

Trần Vĩ cho rằng Dương Hiểu Đồng nói như vậy là đang trách hắn vượt quyền, lập tức khẩn trương giải thích: “Đại đương gia, mấy ngày nay ngài không ở đây, trong bang phái có rất nhiều vấn đề sổ sách cần phải xử lý, tôi đã giúp ngài xử lý một chút, chuyện quan trọng vẫn chờ ngài trở về làm.” Bộ dáng nôn nóng thực sự rất sợ hãi Dương Hiểu Đồng hiểu lầm hắn.

Mà ba anh em kia cũng có chút lo lắng nhìn Dương Hiểu Đồng, thấy tình trạng đó Dương Hiểu Đồng bật cười: “Các ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta cũng đâu có ý trách cứ các ngươi.”

Trần Vĩ nhìn nụ cười phát ra từ nội tâm của Dương Hiểu Đồng thì lo lắng trong lòng cũng giảm đi không ít. “Trong khoảng thời gian tôi không có ở đây mọi người đã làm rất tốt, sau này tôi giao bang Hải Diễm cho bốn người các anh, cũng hi vọng các anh có thể mang theo bang Hải Diễm càng ngày càng tốt.”

Trần Vĩ và ba anh em kia thấy tình trạng đó thì kinh hãi: “Đại đương gia ngài đây là có ý gì? Chúng tôi cũng không có ý vượt quyền.”

“Đúng vậy, chúng ta tuyệt đối không có ý nghĩ đó.”

“Nếu như chúng ta có ý nghĩ đó thì trời giáng ngũ lôi ầm ầm.”

“Đại đương gia, ngài phải tin tưởng chúng ta.”

Bốn người đều được Dương Hiểu Đồng đã cứu mạng, trong lòng đều coi Dương Hiểu Đồng như ân nhân cứu mạng bọn họ, chuyện đại nghịch bất đạo như vậy bọn họ không thể nào làm.

Vì biểu hiện thành ý của mình, bốn người bọn họ đều đồng loạt quỳ xuống.

Nhìn hành động của bốn người, trong lòng Dương Hiểu Đồng cũng rất an ủi, ít nhất điều này chứng minh cô không nhìn lầm người. Đỡ bốn người lên, trên mặt của cô mang theo nụ cười nhu hòa: “Tôi biết mấy người cũng không có ý tứ đó, lời vừa rồi của tôi cũng không phải vì thăm dò các ngươi, mà là thật.”

“Đại đương gia, việc này không được đâu.”

“Bang Hải Diễm không thể không có ngài.” Mấy người sốt ruột vội vàng nói.

Dương Hiểu Đồng khoát tay, ý bảo mọi người ngồi xuống nói: “Mấy người các ngươi đều là huynh đệ của ta, giao bang Hải Diễm cho các ngươi ta cũng yên tâm, tiếp theo ta muốn đi một nơi trong khoảng thời gian ngắn không thể trở về, cho nên ta giao bang Hải Diễm cho các ngươi, chỉ có điều chuyện các ngươi là huynh đệ ta, điểm này tuyệt đối sẽ không thay đổi.”

“Đại đương gia, ngài đi cũng không có việc gì a, chúng ta giúp đỡ ngài quản lí, chờ ngài trở về là được.” Trần Vĩ vội vàng nói.

Dương Hiểu Đồng cũng biết mình nếu không nói rõ bọn họ sẽ không tiếp nhận: “Được rồi, ta thành thật nói với các ngươi, ta muốn đi làm quân nhân, đoạn thời gian trước ta đã tìm được cha mẹ ruột của ta, sau đó có quyết định này. Các ngươi cũng không thể để một quân nhân để ý tới hắc bang chứ? Nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp không phải sao? Các ngươi đều là huynh đệ tốt của ta, ta cũng tin các ngươi có thể lãnh đạo tốt bang Hải Diễm, sau này ta trở về, mọi người vẫn là huynh đệ.”

Nghe cô nói, bốn người mới hiểu được nguyên nhân, nhìn Dương Hiểu Đồng tươi cười, Trần Vĩ nhớ lại lúc trước Dương Hiểu Đồng không cầu hồi báo cứu thân nhân duy nhất mình thì cảm động nói: “Đại đương gia, chúng tôi nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng, chúng ta sẽ thay ngài quản lí tốt bang Hải Diễm, nhưng ngài vẫn là đại đương gia của bang Hải Diễm, có cái gì chỉ cần nói một câu, chúng ta vào nơi nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ!”

“Không chối từ!” Ba huynh đệ cũng trăm miệng một lời nói.

Thấy tình trạng đó, Dương Hiểu Đồng rất vui mừng: “Vậy cám ơn mọi người, mặc dù thời gian sinh hoạt trong hắc đạo không dài nhưng có thể quen biết các ngươi ta cảm thấy rất may mắn!”

Một câu nói lại khiến bốn người rất cảm động.

Mặc dù Dương Hiểu Đồng nhỏ tuổi hơn so với bọn hắn nhưng tư tưởng của cô lại thành thục hơn, năng lực cũng rất mạnh, cho nên bọn họ cũng không thể xem cô như một vãn bối mà đối đãi.

Dương Hiểu Đồng cũng không có cùng bọn họ cùng nhau nói rõ với các vị huynh đệ chuyện này, mà rời đi trước, chuyện còn lại giao cho bốn người bọn họ toàn quyền xử lý. Hiện tại cô đã không còn liên quan tới hắc đạo, chỉ là cô còn có một đám huynh đệ hắc đạo, một đám huynh đệ nguyện ý vì cô vào nơi nước sôi lửa bỏng.

Quên đi, Dương Hiểu Đồng cảm thấy cũng chỉ có ở Dương gia mới cảm thấy yên tĩnh, để Hiểu Thần tiếp nhận Thụy Thành Ám Kim Mai Côi, sau đó đi Pháp xử lý tốt chuyện của công ty là có thể đi quân đội.

Nhưng mà Dương Hiểu Đồng mới vừa đi tới cửa lớn bang Hải Diễm đã nhìn thấy Trương Doãn Kiệt đứng ở cửa chờ cô.

“Xử lý tốt?” Tươi cười nhàn nhạt lại khiến Dương Hiểu Đồng cảm hết sức ấm áp. Cô biết lúc này Trương Doãn Kiệt xuất hiện ở đây chính là muốn an ủi cô, không để cô cảm thấy cô đơn.

Dù sao giao hắc bang chính mình quản lý lâu như vậy cho người khác, trong lòng cuối cùng vẫn sẽ có chút ít thương cảm, nhưng sự xuất hiện của Trương Doãn Kiệt quả thật khiến cô không có thời gian thương cảm.

“Chị em nói với anh đêm nay đi nhà em ăn cơm?”

Nghe anh nói, trong lòng Dương Hiểu Đồng thầm than, quả nhiên Diệc Đồng vẫn nhịn không được ra chiêu, như vậy cũng rất tốt, cô cười nói: “Đúng vậy, tối hôm nay, chị của em còn có Hiểu Thần bọn họ đều sẽ đi ăn cơm, anh cũng cùng đi chứ.”

Trương Doãn Kiệt nhún nhún vai nói: “Em đã hi vọng anh đi như thế, anh sẽ cố mà đáp ứng.”

“Này, em cũng không phải rất hi vọng nha!” Dương Hiểu Đồng giải thích.

“Phải không? Em không hi vọng sao?”

Trương Doãn Kiệt mở miệng đùa giỡn khiến Dương Hiểu Đồng cười mãi, cô đơn hoàn toàn biến mất.

Kéo tay Trương Doãn Kiệt, hai người không e ngại ánh mắt của mọi người, ở trên đường cái đi lại, hưởng thụ ngọt ngào của hai người bọn họ, trong lúc mơ hồ Dương Hiểu Đồng cảm giác đây chính là điều mình cần nhất.

“Anh trở về với em gặp trưởng bối, lúc nào em mới cùng anh trở về gặp trưởng bối đây?” Trương Doãn Kiệt nhìn Dương Hiểu Đồng bên cạnh như chim nhỏ nép vào người ôn nhu hỏi, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sủng nịch.

“Gặp trưởng bối? Em chưa chuẩn bị sẵn sàng.” Dương Hiểu Đồng thật sự chưa nghĩ đến chuyện này, nghĩ đến cha mẹ Doãn Kiệt, anh chị của anh ấy, cô lập tức cảm giác mình muốn được bọn họ thích là một chuyện rất quan trọng.

“Vậy em muốn lúc nào mới có thể chuẩn bị sẵn sàng?”

“Chờ một thời gian, đến lúc đó lại nói, còn không biết ba mẹ em có hài lòng anh hay không đâu, tới lúc đó lại nói đi!” Dương Hiểu Đồng làm một mặt quỷ cười đắc ý.

Trương Doãn Kiệt tùy ý cô bắt nạt, Trương Doãn Kiệt vào cửa hàng chọn lựa lễ vật nửa ngày mới cùng Dương Hiểu Đồng về Dương gia, mà hai người vừa tới, Diệc Đồng cũng tới, còn có hai người Hiểu Thần và Linh Hi.

Bởi vì trước đây Doãn Kiệt cũng thường xuất hiện ở Dương gia, cho nên ông bà Dương tương đối quen thuộc, nhất là khi bọn họ nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Dương Hiểu Đồng, trong lòng càng dễ chịu không ít. Chuyện lúc trước của Nghiêm Tuấn Trạch khiến hai người bọn họ rất lo lắng, hiện tại thấy không có việc gì bọn họ tự nhiên vui vẻ nhất.

Dương Hiểu Đồng bị bà Dương gọi vào trong phòng, mà Diệc Đồng thì ngồi trò chuyện với Trương Doãn Kiệt.

“Hiểu Đồng a, bây giờ con và Doãn Kiệt ở cùng một chỗ?” Bà Dương tò mò hỏi, bộ dáng vừa rồi của Hiểu Đồng và Doãn Kiệt rõ ràng không phải bằng hữu bình thường, thân là người từng trải bà biết hai người tất nhiên có phát triển mang tính đột phá.

Dương Hiểu Đồng có chút ngại ngùng gật đầu: “Vâng, hôm qua chính thức xác nhận quan hệ.”

Bà Dương yên lòng cười nói: “Doãn Kiệt là người rất tốt, những ngày qua cậu ấy giúp chúng ta không ít, mẹ biết cậu ấy thích con, nhưng nó có thể nhịn được lâu như vậy không nói, chỉ yên lặng đối tốt với con, mẹ thực sự cảm thấy nó không tệ, mẹ nghĩ nó sẽ không giống như Nghiêm Tuấn Trạch, mẹ cũng hi vọng con có thể nắm chặt hạnh phúc của mình.”

Dương Hiểu Đồng không ngờ bà Dương sẽ nói ra như thế: “Mẹ, sao mẹ lại biết?” Cô cho rằng bà Dương không biết chuyện.

“Mẹ có cái gì mà không biết, mẹ cũng biết sau này con sắp đi ra ngoài, không có nhiều thời gian về nhà nhưng không sao, con chỉ cần nhớ con còn có một gia ở đây là đủ rồi, con vĩnh viễn đều là con gái của mẹ.”

Nói đến đây, mắt bà Dương đã hơi ươn ướt, dù sao cũng là mẹ con nhiều năm như vậy, bà trả giá cảm tình tuyệt đối không hề ít hơn mẹ ruột của cô.

“Mẹ, đừng khóc.” Dương Hiểu Đồng vừa nói khóe mắt mình cũng không nhịn được ươn ướt. “Từ nhỏ đến lớn con đều sống cùng mọi người, trong thời gian trưởng thành, mẹ của con là mẹ, lúc sinh bệnh người chăm sóc con cũng là mẹ, người vĩnh viễn là mẹ của con, bất luận con ở bên ngoài thế nào cũng sẽ không quên nhà mình.”

Chuyện cũ giống như một cuốn phim quay chậm dần hiện lên trước mắt Dương Hiểu Đồng, cảm thấy đó là những kỉ niệm rất khó quên.

“Nói một chút với mẹ, tiếp theo con có tính toán gì không.”

“Con chuẩn bị đi quân đội, ở quân đội phát triển, ba con ông ấy là tư lệnh, hơn nữa dòng chính Diệc gia không có ai phát triển ở phương diện quân đội, đây vẫn là một điều tiếc nuối của ông ấy, mà con lại cảm thấy hứng thú với phương diện này cho nên chuẩn bị tới đó, vừa lúc Doãn Kiệt cũng trở về quân đội, con sẽ cùng đi với anh ấy, thời gian ở quân đội chắc sẽ không ngắn, đến lúc đó số lần trở về cũng ít hơn, mẹ có thể hiểu cho con được chứ?”

Nghe cô nói, bà Dương hiểu ý nói: “Mẹ đương nhiên có thể hiểu được, ở quân đội con phải chăm sóc tốt cho mình, mẹ nghe nói cuộc sống trong đó rất khổ, nhưng mẹ cũng biết con không phải người bình thường, tóm lại, bảo trọng chính mình, biết không?”

“Con biết, mọi người cũng phải bảo trọng chính mình. Thời gian Hiểu Thần tốt nghiệp cũng không xa, con muốn giao Ám Kim Mai Côi ở Thụy Thành cho nó, đến lúc đó nếu thằng bé có ý kiến gì muốn làm gì cũng có thể lại gây dựng sự nghiệp, dù sao có chút tiền vốn gây dựng sự nghiệp cũng tiện, con đi quân đội, Ám Kim Mai Côi cũng không có người giúp xử lý, con tin Hiểu Thần có thể làm tốt.”

Bà Dương biết Dương Hiểu Đồng làm như vậy đều vì bọn họ, Ám Kim Mai Côi là tâm huyết của Hiểu Đồng, cứ như vậy giao cho bọn họ, bọn họ thực sự có chút áy náy.

Nhìn biểu tình khó xử của bà Dương, Dương Hiểu Đồng biết ý của bà: “Mẹ, chúng ta là người một nhà, của con chính là của mọi người, không phải sao? Giao cho Hiểu Thần con mới yên tâm, huống hồ lúc trước con cũng tính sau khi Hiểu Thần tốt nghiệp sẽ tới giúp con.”

“Vậy chuyện này con nói với Hiểu Thần, mẹ cũng không biết.”

“Mẹ có việc gì muốn làm hay không? Hiện tại nói cho con một chút.” Dương Hiểu Đồng kéo tay bà Dương làm nũng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui