Cực Phẩm Thiên Vương

- Đô đô...
 
Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm, thân thể Tiết Cường trong nháy mắt trở nên vô cùng cứng ngắc.
 
Cau chặt mày, Tiết Cường đốt điếu thuốc lá, nhẹ nhàng hút. Dưới ánh đèn, cảm xúc nổi giận trên mặt hắn đã dần dần thối lui, chỉ còn lại biểu tình âm trầm.
 
Ngay từ đầu, Tiết Cường theo bản năng cho rằng Triệu Thiên Bá đang ăn nói lung tung, nhưng sau lại nghe được Trần Phàm cho hai anh em Triệu Thiên Bá tự giết lẫn nhau, hơn nữa còn dùng thủ đoạn lôi đình giết chết Triệu Thiên Bá, hắn hiểu được, chính mình gặp phải một người tàn độc, hơn nữa còn không hề tầm thường.
 
Thân là đứa con của chưởng môn nhân Thanh bang quốc nội, từ nhỏ Tiết Cường cũng đã biết nhiều thứ, tự nhiên cũng biết trên thế giới này có một đám người như vậy, đặc biệt lấy việc giết chóc làm nghề nghiệp, giết người không hề nháy mắt.
 
Trực giác nói cho hắn biết, Trần Phàm chính là loại người này.
 
Lẳng lặng hút hết một điếu thuốc lá, Tiết Cường cầm lấy di động, bấm một dãy số, trầm giọng nói:
 
- Tra cho tôi một người tên là Trần Phàm học tại hệ quản trị kinh doanh tại đại học Đông Hải.
 
Dứt lời, Tiết Cường không đợi đối phương trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
 
Cùng lúc đó, một gã đại hán đầu trọc từ ngoài cửa đi vào.
 
Đại hán có thân hình khôi ngô như người Nga, làn da trắng, vạm vỡ, cơ ngực căng cứng, toàn thân tràn ngập cảm giác lực lượng, nhất là khi hắn đi đường, nện bước trầm ổn, mỗi bước đi khoảng cách đều giống nhau, hiển nhiên đã hình thành thói quen nào đó.
 
Hắn gọi là Korff, người Nga, ngoại hiệu Hắc Hùng (gấu chó), từng đi lính cho tổ chức đặc công bí mật nhất của nước Nga, sau bị trục xuất, gia nhập dong binh đoàn (lính đánh thuê), trước mắt là một trong những cận vệ của Tiết Cường.
 
- Korff, có việc gì thế?
 
Nhìn thân hình khôi ngô như ngọn núi của Korff đang đứng ngay trước người mình, Tiết Cường trầm giọng hỏi.
 
Hắc Hùng gật gật đầu:
 

- Ông chủ, có mấy chiếc xe bất minh xuất hiện cách nơi này 5km, tôi hoài nghi là người do Hồng Trúc bang phái tới, đã cho người đi điều tra. Vừa rồi nghe anh em phía trước truyền đến tin tức, đích thật là người của Hồng Trúc bang, hơn nữa rất có thể là người của Ám Đường, trong bọn họ có thư kích thủ (tay súng bắn tỉa).
 
- Xem ra là tôi đã xem nhẹ Hoàng Phủ Hồng Trúc, cô ta đã dùng tín hiệu truy tung đến nơi này.
 
Tiết Cường liếm liếm môi, trên khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu dị lộ ra hương vị dữ tợn:
 
- Thông tri xuống, lập tức rút lui. Hành động đã thất bại, tiếp tục kéo dài cũng không có ý nghĩa gì.
 
- Dạ, ông chủ.
 
Hắc Hùng gật đầu, lập tức rời đi.
 
Một giờ sau, Tiết Cường giống như chó nhà tang được sự bảo vệ của bốn cận vệ như Hắc Hùng, chật vật rời đi Thượng Hải.
 
Lần này hắn tổng cộng dẫn theo mười hai tên bảo tiêu đi vào Đông Hải, ngoại trừ bốn người Hắc Hùng là siêu cấp bảo tiêu đến từ nước Nga, mặt khác tám gã bảo tiêu quốc nội toàn bộ đều chết trong tay Ám Đường của Hồng Trúc bang.
 
Hơn nữa thiếu chút nữa làm Tiết Cường hỏng mất chính là Hoàng Phủ Hồng Trúc lúc phái người đi ám sát hắn đồng thời còn phái ra một bộ phận người của Ám Đường, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai giết chết người phụ trách Thanh bang tại Đông Hải, cùng hơn mười thành viên trung tâm.
 
Tiền mất tật mang.
 
Đây là sự hình dung chân thật nhất về Tiết Cường - hắn chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ do Tiết Hồ giao cho, ngốn sạch Hồng Trúc bang, ngược lại còn để cho Hồng Trúc bang nhân cơ hội diệt trừ phản đồ, đánh một đòn nghiêm trọng cho phân bộ Thanh bang tại Đông Hải.
 
Dưới điều kiện tiên quyết này, Hồng Trúc bang chỉ cần một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đá Thanh bang ra Đông Hải, đều không phải là việc khó.
 
- Mày nhúng chàm nữ nhân của tao, tàn sát phân bộ tại Hàng Châu, còn phá hư đại sự của tao, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày, tuyệt đối từ trên trời cho tới dưới đất, không ai có thể cứu được mày.
 
Ngồi trong xe, nhìn cảnh đêm dần dần rời xa của Đông Hải, gương mặt Tiết Cường hoàn toàn vặn vẹo, trong con ngươi lóe ra sát ý không thể che giấu.
 
Theo hắn xem ra, sự tình đêm nay sở dĩ phát triển tới loại tình trang này, hoàn toàn là bởi vì Trần Phàm, nếu không phải Trần Phàm ở Hàng Châu đại sát tứ phương, cứu đi Sở Qua, kết cục sẽ là một loại kết quả khác.

 
Trong mắt hắn, Trần Phàm đã là một người chết.
 
Ngay lúc Tiết Cường giống như chó nhà tang rời đi Đông Hải, Sở Qua mang theo Tô San đã sớm tỉnh lại đến tụ họp với nhóm người Dai Fu, cùng ở lại trong một khách sạn năm sao tại Hàng Châu.
 
Trong khách sạn, những hộ vệ của Dai Fu cùng nhau từ Đông Hải chạy tới, thủ vệ chung quanh khách sạn cực kỳ chặt chẽ, nói khoa trương một chút, độ phòng vệ quả thực không thua gì căn cứ quân sự bí mật.
 
Trước khi Trần Phàm bắt đi Triệu Hoành từng nhắn tin cho Dai Fu, Dai Fu đã biết Trần Phàm bình yên vô sự, đồng thời Sở Qua dựa theo lời Trần Phàm dặn nói cho Tô San cùng mọi người, bọn họ sở dĩ có thể trốn ra, hoàn toàn là bởi vì hộ vệ của hắn âm thầm ra tay.
 
Nghe xong lời giải thích của Sở Qua, ngoại trừ Dai Fu, mọi người đều không hẹn cùng hỏi ra chung một vấn để:
 
- Trần Phàm đâu?
 
- Bởi vì đám người kia đuổi quá sát, một bảo tiêu của tôi đã phân tán ra đi cùng Trần ca, nói là gặp lại ở khách sạn.
 
Đây là câu trả lời Sở Qua nói cho mọi người.
 
Nghe câu trả lời này, ngoại trừ Dai Fu tất cả mọi người âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
 
Về phần Dai Fu, nàng tự nhiên biết những lời của Sở Qua đều là nói dối, nàng cũng biết Trần Phàm sẽ không bỏ qua đoàn người Triệu Thiên Bá, đối với chuyện này, nàng biết rõ thực lực của Trần Phàm, cũng không lo lắng, nàng chỉ lo lắng duy nhất chính là lần này Trần Phàm đại khai sát giới, bệnh tình vừa mới chuyển biến tốt đẹp có thể chuyển biến xấu trở lại hay không?
 
Theo nàng xem, nếu bệnh tình Trần Phàm lần này lại chuyển biến xấu, như vậy hết thảy những cố gắng trước kia đều trôi theo dòng nước, sau này xác suất khỏi hẳn sẽ là con số không.
 
Đối với sự lo lắng của Dai Fu, Trần Phàm cũng không hay biết, hai giờ sau hắn đã quay trở về Hàng Châu.
 
Trên một con đường khá phồn hoa trong Hàng Châu, Trần Phàm mặc một bộ âu phục của thủ hạ Triệu Thiên Bá, vết máu trên người đã rửa sạch sẽ, nhưng vẫn dày đặc mùi máu tanh trên người.
 
Hơn nữa đúng như Dai Fu lo lắng, lệ khí trong con ngươi hắn vẫn chưa thối lui, chỉ bị hắn kiệt lực ẩn giấu đi.

 
Nhìn đám người qua lại xuyên toa trên đường phố, gương mặt lạnh lùng của Trần Phàm dần dần dịu đi, gương mặt cũng dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
 
Theo sau, hắn đi vào một dịch vụ internet tên là Tinh Không Thiên Địạ, thuê một căn phòng.
 
Thuần thục mở ra máy vi tính, khử virus, xác định trong máy tính không có bất kỳ siêu virus nào, Trần Phàm đem đoạn phim quay chụp trong di động phát vào một hòm thư thần bí, đồng thời để lại một đoạn tin nhắn: mặc kệ dùng phương pháp gì, trước tiên đem đoạn video này gieo rắc ra ngoài. Mặt khác, cho tôi một phần nguyên liệu về Thanh bang, nhất là Tiết gia, càng chi tiết càng tốt.
 
Sau khi gởi đi, Trần Phàm lại rửa sạch dấu vết thao tác, sau đó rời đi internet.
 
Vùng ngoại thành Yên Kinh, ở trụ sở dưới lòng đất ẩn giấu trong một sơn cốc, một nữ nhân có mái tóc ngắn đang ngồi trướtruyenfull.vnputer.
 
Nương ngọn đèn, có thể rõ ràng nhìn thấy gương mặt nữ nhân...làn da của nàng không phải làn da màu trắng mà các nữ nhân vẫn yêu tha thiết, mà là màu lúa mạch, vả lại bởi vì quanh năm phơi nắng gió, hơi có vẻ khô ráo, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác cực kỳ khỏe mạnh. Gương mặt nàng không thể nói là tinh xảo, nhưng tổ hợp cùng một chỗ lại cực kỳ nhịp nhàng, nhất là cặp mắt sáng ngời hữu thần, toát ra vẻ kiên nghị cùng tháo vát mà nữ nhân ít có.
 
Trên người nàng mặc một chiếc áo thun ba lỗ màu đen bó sát, bên dưới mặc chiếc quần da màu đen cũng bó sát, dưới chân mang đôi giày đặc chế. Khác với giày của nữ nhân khác, mặt ngoài lại bao lấy một tầng sắt mỏng, đầu giày làm bằng thép tấm, dị thường cứng rắn, còn có ba lỗ. Ngoài ra, phía trên cổ chân còn có hai móc cúp, giống như dùng để cài dao găm.
 
Tóc ngắn, làn da màu lúa mạch, ánh mắt kiên nghị, cách ăn mặc gọn gàng thiết huyết...
 
Cả người nàng tạo cho người ta cảm giác hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng.
 
Bỗng nhiên...
 
Nàng nhìn thấy được bưu kiện mới thu tới, nguyên bản trên gương mặt bình tĩnh chợt xuất hiện cảm xúc dao động kịch liệt, cùng dao động, hô hấp của nàng cũng có chút dồn dập, thế cho nên lồng ngực không ngừng phập phồng, đem bộ ngực căng tròn phồng lên, độ phập phồng càng thêm kinh người.
 
Mang theo hai phần nghi hoặc, ba phần tò mò, năm phần kích động, nàng nhanh chóng mở bưu kiện, rõ ràng thấy được nội dung trong bưu kiện.
 
Nhanh chóng đem nội dung bưu kiện quét một lần, con ngươi của nàng thoáng thu nhỏ lại, sau đó điểm mở video.
 
Video không ngắn, nội dung đối với nàng mà nói cũng không có gì kinh thế hãi tục, sau khi xem xong, vẻ mặt nàng cũng không có bao nhiêu biến hóa, bất quá trong đôi mắt lại mang theo một tia nghi hoặc.
 
Nhẹ nhàng cắn môi, nàng cẩn thận suy tư ẩn ý bên trong, nàng tựa hồ hiểu được điều gì, lập tức tiến vào một trang web nhìn qua cực kỳ bình thường mà đơn điệu.
 
Đưa vào tài khoản, thông qua một loạt kiểm tra thử nghiệm, nữ nhân thuận lợi tiến nhập vào một vài dữ liệu trong trang web, đem một phần tư liệu phim âm bản xuống, lưu lại trong một file mới.
 
Làm xong tất cả những chuyện này, nàng tắt trang web, đem file đưa vào trong email, theo bản năng định nhấn send.

 
Nhưng...trong nháy mắt nàng định gởi đi, động tác của nàng bỗng nhiên dừng lại, trong lòng tuôn ra một ý niệm xúc động.
 
Ý niệm vừa trào ra trong đầu, nàng cố gắng dùng lý trí khủng bố áp chế, nhưng nhìn qua cũng không dễ dàng, sắc mặt của nàng âm tình bất định.
 
- Hô...
 
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng nàng cũng không lưu lại lời nhắn gì, mà là trực tiếp nhấn gởi đi.
 
Mắt thấy bưu kiện đã gởi thành công, nàng tắt bưu kiện, đồng thời đôi mày nhíu chặt lại, gương mặt cũng không còn bình tĩnh so với trước đó.
 
Theo sau, nàng giống như lâm vào trong hồi ức, thân mình vẫn không nhúc nhích, khóe miệng thường thường phát ra vẻ tươi cười tận sâu trong nội tâm.
 
- Long Nữ, tập hợp tại đại sảnh.
 
Không biết qua bao lâu, trong bộ đàm trên bàn truyền lên một tiếng kêu gọi.
 
- Thu được.
 
Trước tiên trả lời, Long Nữ chậm rãi nhắm mắt lại, ở trong lòng nhẹ nhàng nói:
 
- Long Nha, anh vẫn khỏe chứ?
 
Hít sâu một hơi, nàng chậm rãi phun ra, khi mở to mắt thì vẻ mặt nàng đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.
 
Đứng dậy, nàng cầm một chiếc áo màu đỏ khoác lên người, từng bước trầm ổn đi ra cửa lớn làm bằng hợp kim.
 
Dưới ánh đèn, không ai chứng kiến, trong nháy mắt nàng bước ra cửa, bả vai của nàng nhẹ nhàng run rẩy. Bạn đang đọc truyện được tại
 
Chỉ thoáng qua.
 
Rất nhẹ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận