Cực Phẩm Thiên Vương

Đối với người từng du đãng khắp nơi trên thế giới như Trần Phàm mà nói, hắn biết rõ rất nhiều khu biệt thự nhà giàu xa hoa, phần lớn đều do kẻ có tiền bao dưỡng chim hoàng yến chuẩn bị - những kẻ có tiền này cũng không thường xuyên ở trong biệt thự, chỉ khi nào có quá nhiều tiền dư thời gian mới đi an ủi tâm linh cô độc cùng thân thể mềm mại của những con chim hoàng yến kia.
 
Khu nhà giàu quận Golf cũng không ngoại lệ.
 
Trong lúc còn ngày tết, những người giàu có mua biệt thự tại đây cũng về nhà bồi lão bà cùng con cái, chim hoàng yến mà họ bao dưỡng cũng quay về nhà ăn tết.
 
Mỗi người đều tự quay về nhà mình, điều này làm khu nhà giàu cũng trở nên quạnh quẽ.
 
Hiện giờ kỳ nghỉ đông chấm dứt, nguyên bản khu nhà giàu quạnh quẽ lại trở nên náo nhiệt, trên những con đường đi xuyên qua khu vực này, tùy ý có thể nhìn thấy được những chiếc Limousine cùng xe thể thao nữ tính lướt qua, trên ban công các biệt thự thường thường có thể nhìn thấy những nữ tử xinh đẹp đang đứng.
 
Sau khi tiến vào khu vực này, gương mặt tài xế taxi từ ban đầu quái dị càng về sau càng ghen tỵ, nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp thì lại có bộ dáng khát khao.
 
Có người đang ngắm phong cảnh, có người đang chạy bộ, có người lại đang đi dạo chung quanh.
 
Ngồi bên trong xe taxi, nhìn khu nhà giàu đại biểu cho xã hội thu nhỏ, diễn cảm Trần Phàm bình tĩnh như nước.
 
Không biết qua bao lâu, xe taxi đi tới biệt thự chiếm diện tích lớn nhất giữa trung ương thì ngừng lại.
 
Ngay cửa biệt thự. Sở Qua trong bộ quần áo phong cách England sau khi biết được Trần Phàm sắp tới, đã đứng bên ngoài chờ gần nửa giờ.
 
Lúc này nhìn thấy xe taxi dừng lại. Trần Phàm từ trong xe đi ra. Sở Qua giống như con mèo ngửi được mùi cá, thần tình hưng phấn lao tới:
 
- Sư phụ.
 
Tài xế taxi đang chuẩn bị quay đầu xe rời đi, nhìn thấy Sở Qua trong bộ quần áo con nhà giàu thần tình hưng phấn gọi Trần Phàm là sư phụ, gương mặt lại trở nên phấn khích, theo sau giống như bị đả kích, nhanh chóng rời đi.
 
- Không phải đã bảo cậu ở trong biệt thự chờ tôi sao?
 
 Nhìn bộ dáng hưng phấn của Sở Qua. Trần Phàm dở khóc dở cười.
 
Sở Qua lộ ra vẻ đáng thương:
 
- Sư phụ a, chẳng lẽ thầy chưa từng nghe qua câu nhiều ngày không gặp, thập phần tưởng niệm hay sao? Thầy cũng không biết, nghe tiểu cô nói thầy sắp tới, em đứng ngồi không yên, hưng phấn như đánh máu gà, cạc cạc.
 
Nói xong lời cuối cùng, thần tình Sở Qua thật hưng phấn tươi cười.
 
Sở Qua biểu hiện khác thường khiến cho thành viên Ám Đường đang canh gác cười khổ không ngừng, theo bọn họ xem ra, trên thế giới này người có thể làm cho Sở đại thiếu gia trời không sợ đất không sợ hưng phấn như vậy chỉ có Trần Phàm.
 
- Sư phụ a, không phải em nói thầy, lấy thân phận của thầy cho dù không mua một phi cơ tư nhân, cũng phải mua một chiếc xe tốt. Thầy ngẫm lại xem, thầy làm sư phụ còn mãi ngồi xe taxi, thầy bảo người làm đồ đệ như em làm sao chịu nổi? Có phải bảo em đi chỗ nào mua con lừa về cưỡi sao?
 
 Sở Qua dứt lời, tựa hồ còn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục nói.
 
- Được rồi, tiểu tử ngươi đừng theo tôi lầm bầm, đi thôi, chúng ta đi vào.
 
Trần Phàm vỗ vỗ bả vai Sở Qua, cắt đứt ý niệm tiếp tục than vãn trong đầu hắn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy được lời đề nghị của Sở Qua không tệ, hiện giờ hắn cũng không phải giống như lúc mới đến Đông Hải, sự tình đã quá nhiều, nên mua chiếc xe sử dụng.
 
 
Khi Trần Phàm cùng Sở Qua đi vào đại sảnh biệt thự. Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không ở trong đại sảnh, cả đại sảnh trống rỗng.
 
- Này, sư phụ, cho thầy.
 
 Sở Qua cầm lấy hộp xì gà Cuba chính tông trên bàn đưa cho Trần Phàm, sau đó tự mình ngậm một điếu, nói:
 
- Tiểu cô biết thầy sắp tới, sáng sớm chạy tới siêu thị mua đồ ăn, hiện tại đang bận rộn trong bếp.
 
Nghe Sở Qua nói như thế, trong lòng Trần Phàm nhiều ít có chút cảm động.
 
Hắn biết rõ, lấy thân phận của Hoàng Phủ Hồng Trúc, đừng nói là đi siêu thị mua thức ăn về nấu cơm, có thể xuống bếp đã là chuyện rất khó được.
 
Mà trên thực tế quả thật như thế.
 
Từ sau khi Hoàng Phủ Hồng Trúc đi cùng Sở Vấn Thiên về Đông Hải, chỉ làm cơm cho hai nam nhân. Trần Phàm là người thứ hai.
 
Về phần tự mình chạy tới siêu thị mua thức ăn về nấu nướng, đây đối với nàng mà nói chính là hoàng hoa khuê nữ nhập động phòng - lần đầu tiên.
 
Có lẽ nghe được lời nói của Sở Qua, thân ảnh Hoàng Phủ Hồng Trúc xuất hiện trong tầm mắt hai người.
 
Nàng mặc một chiếc áo len màu đen thấp cổ, bên dưới là một chiếc quần hơi rộng rãi màu đỏ thẫm, buộc tạp dề, bới tóc, nhìn qua cực kỳ giống một bà chủ gia đình.
 
Nhìn thấy một gương mặt khác của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm thoáng ngẩn ngơ, Sở Qua cũng cố ý làm vẻ mặt nghiêm nghị, nói:
 
- Tiểu cô, cô cũng thật bất công, phía trước con rủ cô đi ra, cô chết sống không chịu, bảo là muốn chuẩn bị đồ ăn cho Trần ca, vậy mà Trần ca vừa đến, cô liền lòng nóng như lửa đốt chạy ra. Hừ, bảo con không nghĩ hai người không có JQ, ai tin a?
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc vốn đang định mở miệng chào hỏi Trần Phàm, ngạc nhiên nghe được lời của Sở Qua, thiếu chút nữa tức giận tới ngất xỉu.
 
- Chỉ có ba người chúng ta, cũng không ăn nhiều bao nhiêu, làm ít một chút là được.
 
 Trần Phàm cười khổ giải vây cho Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
- Ân.
 
 Nghe được mấy chữ "ba người chúng ta", trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc chợt nhộn nhạo lên cảm giác kỳ dị, nàng nhẹ gật đầu:
 
- Trước hết để cho tiểu Qua tâm sự với anh một chút, còn hai món là chúng ta có thể dọn cơm.
 
- Sư phụ a, lần này nghỉ đông thầy đã thật phong cách tới không chịu nổi.
 
 Chờ sau khi Hoàng Phủ Hồng Trúc trở vào bếp, Sở Qua ngồi trên sô pha châm xì gà, rít một hơi, phun ra một vòng khói, thần tình kích động nói:
 
- Danh chấn đế đô, rửa sạch Vân Nam, hai chuyện này thầy làm thật ngưu bức. Mụ nội nó, ngày sau có tên con cháu hồng sắc gia tộc hay quan nhị đại nào đó nói với em cha của hắn là gì gì, em sẽ dời lão nhân gia đi ra, tuyệt đối làm bọn hắn sợ tới mức tè ra quần.
 
- Đừng cho là tôi không biết, lấy tính tình của tiểu tử cậu, tuyệt đối là trước tiên đánh bọn họ quỳ xuống cầu xin tha thứ, sau đó chờ khi bọn hắn dời ra chỗ dựa vững chắc, lại tiếp tục đem tôi ra mặt đi?
 
 Trần Phàm cười trả lời, nhưng trong lòng cảm thấy vui mừng vì Sở Qua lại khôi phục bản sắc ăn chơi trác táng.
 
Hắn biết rõ, trong đoạn thời gian vừa qua, chỉ có Hoàng Phủ Hồng Trúc làm bạn bên cạnh Sở Qua trong những ngày tết, tâm tình khẳng định không tốt, khó chịu, dù sao nàng từng nói cho hắn biết, đêm ba mươi Sở Qua tự giam mình trong phòng nhìn ảnh Sở Vấn Thiên, khóc ròng uống rượu cả đêm.
 
So sánh với Sở Qua giống như một con sói cô độc trốn trong góc tối liếm vết thương mà nói. Trần Phàm càng ưa thích vẻ ăn chơi trác táng của Sở Qua nhiều hơn.
 
Bởi vì...hắn cũng từng vô số lần giống như vậy, biết nỗi đau kia tê tâm liệt phế như thế nào.
 
- Người hiểu em, chỉ có sư phụ.
 
 Sở Qua cười hắc hắc nói:
 
- Giẫm đạp người nha, đương nhiên cần phải đợi lúc đối phương nghĩ mình mạnh mẽ nhất, lại còn phải làm cho đối phương tâm phục khẩu phục, thậm chí tuyệt vọng.
 
Nửa giờ sau. Hoàng Phủ Hồng Trúc lại từ trong bếp đi ra, gọi Trần Phàm cùng Sở Qua đến dùng cơm.
 
Nàng bỏ ra một buổi sáng làm tám món ăn, hai món canh, có thể nói là hao hết tâm tư.
 
Bữa cơm ăn thật vui vẻ, ít nhất đối với Sở Qua là như thế, ở trên bàn cơm hắn không ngừng trêu chọc Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm cũng không có gì, nhưng lại làm cho Xà Mỹ Nữ mấy lần bị trêu chọc tới tim đập thình thịch, vài lần còn cố ý nghiêm mặt giáo huấn Sở Qua nhưng không có hiệu quả, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.
 
Sau khi bữa cơm kết thúc, Hoàng Phủ Hồng Trúc bảo Sở Qua về phòng thu dọn đồ đạc, buổi chiều còn phải đến trường học trình diện, mà nàng cùng Trần Phàm đi tới phòng sách.
 
Trong phòng sách, nàng rót một chén Đại Hồng Bào cực phẩm cho Trần Phàm, sau đó ngồi vào ghế mộc đằng, cười nói:
 
- Nếu tôi không đoán sai, hôm nay anh đến không chỉ là vì muốn cùng tôi và tiểu Qua ăn cơm, còn có chuyện khác đi?
 
- Vì sao lại nghĩ như vậy?
 
 Trần Phàm hơi có chút tò mò, tò mò vì sao nàng lại đoán được điều này.
 
- Trực giác đặc hữu của nữ nhân.
 
 Nàng thẳng thắn nói.
 
Trần Phàm dở khóc dở cười, sau đó trầm ngâm một chút, nghiêm mặt nói:
 
- Em đã đoán đúng, hôm nay tôi tới là vì có chuyện cần thương lượng với em.
 
- Không phải bởi vì chuyện của nha đầu Điền Thảo chứ?
 
 Hoàng Phủ Hồng Trúc như có suy nghĩ.
 
Trần Phàm khẽ lắc đầu.
 
- Vậy là cái gì? Chuyện của tập đoàn Cao Tường?
 
 Nàng lại hỏi.
 
- Tôi nghĩ cùng em thương lượng làm sao phát triển Hồng Trúc bang thật lớn mạnh.
 
 Trần Phàm nói rõ ý đồ đến.
 
Đem Hồng Trúc bang phát triển lớn mạnh?
 
Ngạc nhiên nghe được Trần Phàm nói như thế. Hoàng Phủ Hồng Trúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
 
Phải biết rằng, sau sự kiện Vân Sơn, nàng cố ý muốn giao Hồng Trúc bang cho Trần Phàm, kết quả bị hắn cự tuyệt, mà hiện giờ Trần Phàm lại nói muốn phát dương quang đại Hồng Trúc bang?
 
- Anh nguyện ý tiếp thu Hồng Trúc bang?
 
 Nàng hít sâu một hơi, cố nén nội tâm kích động kinh ngạc hỏi.
 
Trần Phàm nhẹ lắc đầu:
 
- Không phải tiếp nhận, chỉ là đảm đương quân sư, nghĩ kế giúp em mà thôi.
 
- Như vậy a. Nguồn: https://truyenfull.vn
 
 vẻ hưng phấn trong con ngươi nàng tiêu tán hơn phân nữa, sau đó lại có chút tò mò hỏi:
 
- Như thế nào đột nhiên lại nghĩ giúp tôi phát huy Hồng Trúc bang lớn mạnh? Điều này cũng không giống tính cách của anh.
 
- Tôi nghĩ muốn làm cho Thanh bang biến mất trong quốc nội.
 
Trần Phàm cũng không giấu diếm nguyên nhân, hắn rất sớm đã muốn thực hiện hành động trảm thủ đối với Tiết Cường, chẳng qua bởi một loạt nguyên nhân, chậm chạp không hành động, mà theo thời gian trôi qua, hắn và Tiết gia. Thanh bang ngày càng chất sâu cừu hận, đã đến nông nỗi không chết không ngừng, vì thế hắn cảm thấy được nếu phải ngồi chờ chết, bị động ra tay, không bằng chủ động bố cục sớm triển khai trận chiến này.
 
Tôi nghĩ muốn làm cho Thanh bang biến mất trong quốc nội?
 
Những lời này của Trần Phàm trong nháy mắt nổ vang bên tai Hoàng Phủ Hồng Trúc làm đầu óc của nàng trực tiếp giống như bị chập mạch, con ngươi của nàng trong nháy mắt trừng lớn, hoàn toàn bị sợ tới ngây người.
 
Nếu...nếu những lời này xuất ra từ miệng những người khác, nàng nhất định sẽ cho rằng người kia điên rồi.
 
Dù sao, Thanh bang cùng Mafia nước Mỹ nổi danh là tổ chức hắc bang quốc tế, năng lượng ẩn chứa tuyệt đối không phải người bình thường có thể tưởng tượng.
 
Nếu muốn diệt trừ một hắc bang như vậy, cơ bản là chuyện không thể nào.
 
Nếu không mặt trên cũng sẽ không nuôi hổ làm hoạn, trơ mắt nhìn Thanh bang ngày càng lớn mạnh mà thờ ơ.
 
Nhưng sau khi Trần Phàm nói ra những lời này, tuy rằng nàng cảm thấy kinh ngạc, nhưng nàng biết đầu óc Trần Phàm cũng không phải bốc đồng, ngược lại nàng nghe ra được khi Trần Phàm nói ra những lời này, giọng nói vẫn rất khẳng định.
 
Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, nàng dần dần lấy lại tinh thần, ngăn chặn nội tâm kích động cùng hưng phấn, khôngđi hỏi nguyên nhân Trần Phàm làm như vậy, mà trực tiếp hỏi:
 
- Anh muốn làm như thế nào?
 
Lời vừa nói ra, trong con ngươi nàng lóe ra ánh sáng hưng phấn không thể che giấu!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui