Cực Phẩm Thiên Vương

- Những kẻ cố gắng giết tôi, đều sẽ phải chết. Nhưng ông sẽ là một cái ngoại lệ duy nhất!
 
Bên tai vang lên những lời này của Trần Phàm, cả người Hoàng Chí Văn ngây ra!
 
Dưới ánh đèn, toàn thân hắn không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, diễn cảm trên mặt cũng không hề nhìn thấy một chút khí chất nào của phó chủ tịch thành phố. Có chăng chỉ là nỗi sợ hãi tràn ngập ở trong đôi mắt!
 
- Hoàng Chí Văn, tuy rằng lúc trước tôi đánh con ông tàn phế. Nhưng đều là con trai ông quá mức ngông cuồng, tự mình tìm khổ. Sau đó, vợ ông còn nhờ vào mối quan hệ với Cổ Thanh Hải, trưởng phòng Sở giáo dục thành phố, muốn làm tôi thân bại danh liệt. Còn tôi cũng chỉ gọi điện, cấp cho bà ấy một cái giáo huấn nho nhỏ mà thôi.
 
 Trần Phàm nhìn Hoàng Chí Văn đang quỳ rạp dưới sàn nhà, trầm giọng nói:
 
- Sau đó, ông còn lợi dụng Tiết Cường tính kế hãm hại tôi, muốn đưa tôi vào chỗ chết...
 
- Trần thiếu...
 
 Nghe thấy những lời này, Hoàng Chí Văn khom lưng sâu hơn.
 
- Giờ đây, nếu như ông ngoan ngoãn trung thành, tôi sẽ không tính sổ những chuyện tình ngày trước thêm nữa.
 
 Trần Phàm châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng rít mấy khói, bình thản nói:
 
- Ngoài ra, tuy rằng hiện giờ tôi chưa thể giúp ông thăng tiến giống như Yến gia. Nhưng chỉ cần ông giành được tín nhiệm từ phía tôi. Tôi cam đoan, con đường thăng quan phát tài của ông trong tương lai, tuyệt đối so với sự ủng hộ của Yến gia, còn muốn thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều.
 
Đột nhiên, thân hình của Hoàng Chí Văn khẽ run rẩy, thoáng ngẩng đầu lên, trợn mắt há mồm ra nhìn chằm chằm vào Trần Phàm.
 
- Như thế nào, ông không tin ư?
 
 Trần Phàm giống như cười mà không phải cười, nói.
 
Tin không?
 
Quả thật, trong nội tâm của Hoàng Chí Văn vẫn chưa yên lòng.
 
- Ưm, hạng người thông minh giống như ông, không tin cũng là bình thường.
 
 Trần Phàm thoáng trầm ngâm:
 
- Đã nói đến mức này, ông tin hay không là chuyện riêng của ông. Nhưng tôi mong ông hiểu rõ, thứ tôi cần là những người trung thành. Nếu ông muốn chơi hoa dạng hai mặt, tôi cam đoan ông sẽ phải hối hận suốt đời!
 
- Tôi không dám!
 
 Hoàng Chí Văn vội vàng khẳng định nói.
 
- Yến Thanh Đế kéo ông vào phe cánh Yến gia, chủ yếu chính là muốn dùng ông đối phó Trần Phi, đúng không?
 
 Trần Phàm thản nhiên hỏi.
 
Hoàng Chí Văn gật đầu:
 
- Đúng thế. Trần thiếu.
 
- Tôi nghĩ, trừ bỏ muốn ông đối phó với Trần Phi, hắn còn nhìn ra tiềm lực phát triển của ông, muốn bồi dưỡng ông trở thành mắt xích trong phe cánh Yến gia. Giúp cho Yến gia ngày sau thuận lợi báo thù.
 
 Trần Phàm trầm ngâm suy tư nói.
 
Nghe vậy, Hoàng Chí Văn trong lòng kinh hoàng, nhưng vẫn không dám phản bác.
 
- Được rồi, ông đứng lên đi, sau khi rửa ráy mặt mũi xong, thì hãy trực tiếp rời khỏi khách sạn.
 
 Nhìn thấy Hoàng Chí Văn không nói lời nào, Trần Phàm tựa hồ đã mất đi hứng thú tán gẫu. Lúc này ngữ khí liền trở nên trầm thấp nói:
 
- Sau này, nếu tôi cần ông làm chuyện tình gì, thì sẽ chủ động liên lạc với ông. Trừ bao nhiêu đó ra, ông không cần tìm cách liên lạc với tôi. Nhớ kĩ, đừng đế người nào biết mối quan hệ giữa chúng ta, nếu không, hậu quả ông cũng hiểu rõ rồi đó.
 
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế, trong lòng của Hoàng Chí Văn không khỏi căng thẳng lên!
 
Hắn hiểu rõ, Trần Phàm và Yến Thanh Đế khác nhau, Yến Thanh Đế muốn dùng hắn để kiềm chế Trần Phi, còn Trần Phàm muốn dùng hắn làm một quả bom nổ chậm, đợi tới khi thời cơ chín muồi, liền sẽ cấp cho Yến gia một cái kinh hỉ.
 
Tuy rằng, Hoàng Chí Văn biết, rất có thể mình sẽ trở thành vật hy sinh, nhưng bản thân hắn đều không có lựa chọn nào khác.
 
Vài phút sau, Hoàng Chí Văn đến phòng vệ sinh rửa ráy qua mặt mũi một chút, sau đó liền cáo từ Trần Phàm, trực tiếp rời khỏi khách sạn.
 
Chờ Hoàng Chí Văn đi khuất bóng xong, Trần Phàm mới rút di động ra, bấm một dãy số.
 
- Hoàng Chí Văn đang rời khỏi khách sạn, phỏng đoán khoảng nửa tiếng sau sẽ quay về nhà. Tình huống bên đó như thế nào rồi?
 
 Sau khi chuyển liên lạc, Trần Phàm không chờ Hoàng Phủ Hồng Trúc kịp lên tiếng, đã mở miệng trước.
 
Đầu máy bên kia. Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng trước khung cửa sổ trong thư phòng của tòa biệt thự nằm ở quận Golf, bình tĩnh đáp:
 
- Hết thảy đều giống như trong dự đoán của anh. Yến Thanh Đế đã phái người âm thầm giám thị Hoàng Chí Văn, hơn nữa còn động tay động chân trong nhà của Hoàng Chí Văn. Sau khi Cô Phi đột nhập vào trong nhà của hắn, đã phát hiện ra ba máy quay camera và thiết bị ghi âm loại siêu nhỏ, thủ pháp rất lão luyện, đều nằm ở những nơi bí mật. Đừng nói người bình thường, tựu ngay cả người chuyên nghiệp cũng sẽ không dễ dàng phát hiện ra được.
 
- Cô Phi có bị phát hiện không?
 
 Coi như Trần Phàm hiểu rõ thực lực của Đường chủ Ám Đường Cô Phi, nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, cho nên hắn vẫn không dám qua loa.
 
- Không có.
 
 Hoàng Phủ Hồng Trúc chinh sắc nói:
 
- Hắn làm đúng theo những gì anh nói, không hề động tới thứ gì. Sau đó trang bị thêm mười hai máy camera khác. Ngoài ra, ở trên những bộ âu phục Hoàng Chí Văn thường xuyên mặc, cũng đều trang bị máy ghi âm siêu nhỏ, là hàng tân tiến của nước Mỹ, có thể qua mắt được những thiết bị kiểm tra.
 
- Vậy thì tốt rồi.
 
 Nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc nói như thế. Trần Phàm đã an tâm hơn rất nhiều.
 
Lúc này, Hoàng Phủ Hồng Trúc không nóng lòng mở miệng nói chuyện, cũng không cúp máy, mà lựa chọn bảo trì trầm mặc.
 
- Có chuyện gì khác nữa sao?
 
 Trần Phàm đã nhận ra điều bất thường của Hoàng Phủ Hồng Trúc, nên tò mò hỏi.
 
- Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Qua, nhưng nó không còn giống như trước kia, cùng một đám bạn xấu đi chơi ở bên ngoài. Mà mua một chiếc bánh sinh nhật rất lớn, nó nhờ tôi báo cho anh biết, nó và tôi đang ở nhà chờ anh đến cắt bánh sinh nhật.
 
 Chần chừ một lúc, sau đó Hoàng Phủ Hồng Trúc mới cắn răng nói.
 
Bên tai vang lên thanh âm của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong lòng Trần Phàm không khỏi dâng lên một cỗ ấm áp, ôn nhu nói:
 
- Chờ tôi giải quyết xong chuyện bên này, sẽ chạy đến liền.
 
- Ân, chúng em chờ anh.
 
 Hoàng Phủ Hồng Trúc nói xong, thì trực tiếp cúp máy.
 
Cúp máy xong, Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng ở trước khung cửa sổ trầm ngâm suy nghĩ thêm mấy phút đồng hồ. Sau đó liền xoay người đi tới trước tấm bảng đen nằm trên vách tường trong thư phòng, chăm chú nhìn vào đó.
 
- Vấn Thiên, ngày trước ông luôn đối xử với tôi như một người em gái...
 
 Hoàng Phủ Hồng Trúc khẽ nhắm mắt vào, đôi môi mềm mại đó tươi nhẹ nhàng lẩm bẩm:
 
- ...Cho nên, ông sẽ không trách tôi, đúng không?
 
Khi nói xong, Hoàng Phủ Hồng Trúc cầm lấy miếng giẻ lau, nhẹ nhàng đem ba chữ "Sở Vấn Thiên" nằm trên bảng xóa đi. Làm xong tất cả những chuyện này, nàng lại cầm phấn lên, hành vãn gãy gọn viết ra hai chữ "Trần Phàm.
 
Cả trong quá trình, diễn cảm trên mặt nàng bình tĩnh như nước, bàn tay cầm phấn viết không hề run rẩy chút nào. Tựa như nàng muốn dùng phương thức này, chặt đứt một tia lưu luyến cuối cùng ở sâu bên trong nội tâm!
 
Trong hội trường, buổi dạ hội vẫn còn đang tiến hành, Hoàng Chí Văn rời đi không từ mà biệt, đã khiến cho bầu không khí náo động không nhỏ. Mấy người Mã Chí Cường, La chủ tịch đều trầm ngâm nhíu mày, còn đám quan chức Thành ủy Đông Hải thì có chút không biết phải làm sao.
 
Mấy phút đồng hồ sau, Dương Viễn quay về bàn, mời nhóm quan khách động đũa. Theo sau, kính mấy người La phó chủ tịch vài chén rượu xong, đang tán gẫu nói chuyện phiếm thì nhận được tin nhắn của Trần Phàm.
 
Hắn luồn máy di động xuống dưới bàn, nhanh chóng xem nội dung tin nhắn, sau đó đứng lên, bước gần đến phía La Vĩ, nhẹ giọng nói:
 
- La phó chủ tịch. Trần tiên sinh đang ở phòng tổng thống chờ ngài, hắn có chuyện quan trọng muốn trao đổi với ngài, mời ngài hãy qua bên đó một chút!
 
Bên tai vang lên thanh âm rất nhỏ của Dương Viễn, trong lòng La Vĩ khẽ động, giữ im lặng gật đầu. Sau đó mới đứng lên, nhìn Tần An cùng Mã Chí Cường, Hồ phó chủ tịch mỉm cười áy náy nói:
 
- Xin lỗi các vị, tôi có chuyện đi ra ngoài một lúc.
 
Vừa nghe thấy La Vĩ nói như vậy, Tần An cùng Hồ phó chủ tịch đều không quan tâm nhiều lắm. Nhưng Mã Chí Cường, thân là quân cờ mấu chốt của Tiết Hồ trong giới bạch đạo thì khẽ nhíu mày, nhìn theo bóng lưng La Vĩ rời đi, cũng không biết là trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
 
Sau khi rời đại sảnh, La Vĩ bước vào thang máy đi lên tầng lầu. Dọc theo đường đi, hắn luôn luôn nhíu mày, thẳng đên khi dừng ở trước cửa phòng tổng thống, hai hàng chân mày mới chậm rãi giãn ra. Thoáng hít sâu vào một hơi, sau đó hắn vươn tay gõ cửa phòng.
 
- Mời vào!
 
 Rất nhanh, bên trong đã truyền ra thanh âm trầm ổn của Trần Phàm.
 
Két!
 
La Vĩ mở cửa tiến vào.
 
Trong phòng, Trần Phàm vẫn đang ngồi trên ghế sa - lon, trong tay kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ khắp gian phòng tổng thống.
 
Cùng lúc trước ở bên dưới, tác phong đường hoàng nghênh đón khách nhân bất đồng. Lúc này Trần Phàm nhìn thấy La Vĩ tiến vào trong phòng, cũng không đứng dậy nghênh đón, mà thản nhiên vắt chân ngồi trên ghế, vươn tay ra mời:
 
- La phó chủ tịch, mời ngồi.
 
Chứng kiến thái độ biến hóa của Trần Phàm, hai hàng chân mày vừa mới giãn ra trên khuôn mặt La Vĩ khẽ nhíu vào, trong con ngươi toát ra một tia hờn giận. Hắn trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn bước tới ghế sa - lon ngồi xuống.
 
- Trần tiên sinh, tôi rất hiếu kỳ, vì sao ông lại hẹn một mình tôi ở trong này?
 
 Sau khi ngồi xuống ghế, La Vĩ liền dùng ngữ khí bất mãn nói.
 
Trần Phàm đã nhận ra tia bất mãn trong ngữ khí của La Vĩ, nhưng không bận tâm, mà cười dài nói:
 
- Nguyên nhân thì có hai. Thứ nhất tôi thấy La phó chủ tịch ngồi bên dưới uống rượu không thoải mái, cho nên đã lấy ra một bình Mao Đài ba mươi năm, muốn cùng La phó chủ tịch đối ẩm.
 
Nói xong, Trần Phàm mở bình rượu nằm trên bàn ra. Bình rượu này là do ngày trước. Trần lão thái gia phái người từ quân khu Yên Kinh mang về tặng hắn.
 
Nhìn thấy lớp giấy niêm trong trên bình rượu cũ kĩ, đôi con ngươi trong mắt La Vĩ cấp tốc phóng đại lên!
 
Tuy rằng hắn là một trong ba quan chức lãnh đạo tỉnh Chiết Giang, nhưng bình rượu Mao Đài hơn ba mươi năm tuổi, hắn cũng chưa từng được uống qua. Theo hắn biết, rượu Mao Đài nhiều năm tuổi như thế này, thì có tiền cũng chưa chắc đã mua được!
 
Không bận tâm đến nét biến hóa trên mặt La Vĩ, Trần Phàm chậm rãi rót hai chén rượu.
 
- La phó chủ tịch, trước hãy cạn chén, rồi sau đó nói chuyện, như thế nào?
 
 Trần Phàm buông bình rượu xuống, giơ một chén lên.
 
Nghe vậy, La Vĩ thoáng ngập ngừng, nhíu mày nói:
 
- Hay Trần tiên sinh đem chuyện nói rõ ràng trước đi. Nếu không, tôi uống chén rượu này vào trong bụng cũng không cảm thấy thoải mái.
 
- Trong lòng là không thoải mái, hay đang kiêng kị điều gì?
 
 Trần Phàm mỉm cười, nói một câu toạc móng heo ra.
 
Nghe vậy, trong lòng La Vĩ không khỏi chấn động, mày nhíu càng chặt hơn. Ánh mắt nhìn vào Trần Phàm cũng tràn ngập cảnh giác và tức giận.
 
Đối diện với La Vĩ đang tận lực kìm chế cơn lửa giận, Trần Phàm không mở miệng thêm nữa. Mà thản nhiên thưởng thức chén rượu Mao Đài ba mươi năm tuổi. Sau đó lại không chút hoang mang rót rượu cho mình.
 
Trong quá trình, La Vĩ luôn chăm chú quan sát Trần Phàm, mà Trần Phàm cũng đang dùng dư quang đánh giá La Vĩ.
 
Thấy mình rót thêm một chén rượu xong, mà La Vĩ còn chưa mở miệng nói chuyện. Trần Phàm hiểu, lòng kiên nhẫn của La Vĩ đã bị ăn mòn không sai biệt lắm rồi. Vì thế không giả thần giả quỷ nữa, mà buông bình rượu xuống. :
 
- La Vĩ, ông có muốn trở thành người nắm quyền chính giới thứ hai của tỉnh Chiết Giang hay không?
 
Dưới ánh đèn, trong ánh nhìn chăm chú của La Vĩ, Trần Phàm nhẹ nhàng phun ra một câu.
 
Những lời này, thanh âm tuy không lớn, nhưng khi rơi vào trong tai của La Vĩ, thì cũng như một tiếng sấm nổ giữa trời quang.
 
Thân hình và diễn cảm trên khuôn mặt La Vĩ, nháy mắt đã trở nên phi thường cứng nhắc.
 
Bầu không khí bên trong phòng khách, nhanh chóng rơi vào tràng cảnh im lặng...
 
¬¬¬¬
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui