Qua buổi trưa ánh nắng vô cùng rực rỡ, chiếu xạ khắp nơi làm cho người ta có một loại cảm giác thật ấm áp.
Bên trong tòa thành Kerner Er, thật hiếm hoi mới thấy thánh nữ rời khỏi phòng.
Nàng đứng dưới ánh mặt trời, bày ra tư thế cầu nguyện, sau đó dưới sự bảo hộ của mười hai kỵ sĩ, đi đến tòa kiến trúc cổ xưa nhất trong thành bảo.
Nàng muốn rời khỏi tòa thành gia tộc Kerner Er.
Bởi vì...nàng nghe thấy tin tức Trần Phàm đã đến London!
Ước chừng mười phút sau, thánh nữ đi vào trong đại sảnh tòa kiến trúc cổ xưa nhất.
Trong đại sảnh, tộc trưởng gia tộc Kerner Er, lão Edward sớm chờ đã lâu, nhìn thấy thánh nữ tiến vào đại sảnh, liền vội vàng đứng dậy mỉm cười hành lễ:
- Thánh nữ tôn quý, nhìn thấy cô, tôi thật cao hứng.
- Chào ngài. Edward tiên sinh.
Thánh nữ cũng hoàn lễ.
Sau đó hai người lần lượt ngồi xuống, lão Edward mở miệng trước, hỏi:
- Thánh nữ tôn quý, cô thật sự không có ý định ở lại đây thêm vài ngày nữa sao?
- Phải, tôi muốn đến giáo đình một chuyến.
Thánh nữ thản nhiên nói.
- Một khi đã như vậy, tôi sẽ không tiếp tục giữ cô ở lại nữa.
Lão Edward cười nói.
- Edward tiên sinh, vì sao hôm nay không gặp Dai Fu tiểu thư vậy?
Trong hai ngày qua, mỗi ngày sau bữa cơm trưa. Dai Fu đều đến tìm nàng nói chuyện phiếm, nhưng hôm nay không thấy đến, điều này không khỏi làm cho thánh nữ cảm thấy tò mò.
Nghe thấy nàng hỏi, trong lòng lão Edward chợt động, nghĩ nghĩ nói:
- Thánh nữ tôn quý, sáng nay tộc trưởng gia tộc Michelle mang theo cháu của hắn là Grimm đến cầu hôn, tôi đã đáp ứng đem Dai Fu gả cho Grimm. Nghi thức đính hôn cử hành trong ba ngày sau, cho nên Dai Fu cần làm một ít chuẩn bị, hôm nay không có mặt ở trong thành bảo.
- Dai Fu sẽ gả cho Grimm ư?
Nghe được lời này của lão Edward, khuôn mặt thánh nữ nhất thời đại biến!
Ở chung mấy ngày với Dai Fu, thánh nữ tự nhiên rõ ràng, Dai Fu cũng là nữ nhân của Trần Phàm, nếu không lúc trước Trần Phàm sẽ không ở lại tòa biệt thự trong nội thành London của Dai Fu thời gian lâu như vậy.
Nhận thấy được biểu tình biến hóa của thánh nữ, trong lòng lão Edward nhiều ít có chút nghi hoặc.
- Edward tiên sinh, nhưng Dai Fu tiểu thư có đồng ý không?
Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, thánh nữ nghi hoặc hói.
Lão Edward che giấu lương tâm, gật đầu nói dối:
- Grim Michelle là một thanh niên không tệ, bản thân Dai Fu cũng thích hắn, cho nên nàng cũng đồng ý.
Thánh nữ nhíu mày không nói.
- Thánh nữ tôn quý, thoạt nhìn tựa hồ cô chơi rất thân với Dai Fu thì phải?
Lão Edward thăm dò.
Thánh nữ thật thẳng thắn trả lời:
- Phải, chúng tôi là bạn.
Bạn?
Nghe được chữ này, gương mặt lão Edward hơi đổi.
Hiển nhiên hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, Dai Fu lại trở thành bạn của thánh nữ!
Dù sao thân phận thánh nữ cực kỳ cao quý, theo giáo đình, ngoại trừ giáo hoàng, còn cao hơn tổng giám mục, là nữ thần trong lòng của toàn bộ tín đồ Thiên Chúa giáo trên thế giới!
Theo ý nào đó mà nói, thánh nữ có thể đại biểu cho tòa thánh Khổng lồ!
Hiện giờ, thánh nữ chính miệng thừa nhận mình là bạn của Dai Fu, điều này làm sao không khiến lão Edward khiếp sợ đây?
- Thánh nữ tôn quý, nếu cô là bạn của Dai Fu, như vậy ba ngày sau, Dai Fu đính hôn cùng Grimm, cô có thể ban vinh hạnh đến tham gia được không?
Sau thoáng khiếp sợ, trong con ngươi lão Edward lóe ra ánh sáng tinh minh.
Theo hắn xem ra, nếu trong nghi thức đính hôn ba ngày sau, thánh nữ cũng tới tham dự, vậy thì thanh danh của gia tộc Kerner Er ở tại Châu Âu cùng toàn cầu đều bay lên một nấc thang mới!
Thánh nữ nghĩ nghĩ, nói:
- Tôi sẽ tới.
- Thánh nữ tôn quý có thể tự mình đến dự, chúc phúc cho Dai Fu chính là vinh hạnh cho nàng, và cũng là điều vinh hạnh cho gia tộc Kerner Er!
Trong lòng lão Edward vui vẻ, cười nói:
- Tôi đại biểu gia tộc Kerner Er xin cảm ơn cô.
Lúc này thánh nữ không đáp lời, mà khẽ nhăn đôi mày thanh tú, suy nghĩ xem vì sao Dai Fu lại đáp ứng gả cho Grimm!
Mười phút sau, lão Edward đích thân dẫn theo các thành viên gia tộc Kerner Er đưa tiễn thánh nữ mang theo mười hai kỵ sĩ rời khỏi tòa thành Kerner Er.
Dai Fu cũng không xuất hiện ở trong đội ngũ tiễn đưa.
Đưa tiễn thánh nữ xong, lão Edward lập tức chạy tới gian phòng giam lõng Dai Fu, để bảo tiêu mở ra cửa phòng.
Trong phòng, Dai Fu ngồi bên cửa sổ, ánh sáng rực rỡ chiếu vào trong phòng, chiếu lên mặt của nàng, nhưng không hề giúp cho trái tim băng sương của nàng trở nên ấm áp thêm được một chút nào.
Trên chiếc bàn trước mặt nàng, có bày một bình hoa mạ vàng, trong bình chỉ cắm một đóa hoa tuylip màu vàng.
Có lẽ do lâu ngày không được tắm nắng mặt trời, mà đóa hoa tuylip thoạt nhìn tựa hồ như tùy thời đều sẽ điêu linh.
Dát chi!
Cửa phòng mở ra, lão Edward xuất hiện ngay cửa phòng.
Nghe được thanh âm mở cửa. Dai Fu cũng không ngẩng đầu, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng không hề phát sinh một chút biến hóa. Bạn đang đọc truyện được tại
- Ai...
Nhìn thấy biểu tình chuyên chú của Dai Fu, cảm nhận được trong con ngươi xanh thẳm toát ra nỗi bi thương, lão Edward khe khẽ thở dài, trong nội tâm hiện lên một tia không đành lòng.
Bất quá rất nhanh vẻ mặt của hắn đã khôi phục lại bình tĩnh, trong con ngươi lóe ra ánh mắt sắc bén mà cường thế!
Hắn bước vào phòng.
- Cháu gái.
Lão Edward vừa bước đến vừa gọi Dai Fu đang ngồi bên giường.
Dai Fu nghe tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn lão Edward nhưng không đứng dậy hành lễ.
Đối với hành động vô lễ của Dai Fu, lão Edward cũng không tức giận mà lập tức đi tới bên cạnh Dai Fu, vươn tay khoát lên đầu vai nàng, trầm giọng nói:
- Cháu gái, ông biết cháu không muốn gả cho Grimm, nhưng đây là sứ mạng mà gia tộc giao cho cháu, cháu nhất định phải phục tùng!
Sứ mạng gia tộc!
Bên tai vang lên bốn chữ này, cả người Dai Fu chấn động.
- Thân là một thành viên của gia tộc Kerner Er, cháu phải tùy thời chuẩn bị vì gia tộc mà kính dâng hết thảy!
Thanh âm của lão Edward giống như sấm rền vang lên bên tai Dai Fu, khiến cho gương mặt nàng biến thành một mảnh trắng bệch:
- Cháu hẳn phải rõ ràng, đây là tổ huấn của gia tộc!
Chậm rãi, chậm rãi. Dai Fu nhắm hai mắt lại.
Chỉ là một động tác đơn giản nhưng khi nàng hành động thì lại có vẻ như đang cố gắng hết sức.
Vài giây sau, nàng ngẩng đầu, gương mặt đã hoàn toàn khôi phục vẻ bình tĩnh:
- Ông nội, hoàn thành sứ mạng của gia tộc, vì gia tộc kính dâng, đây là nghĩa vụ mà cháu phải làm! Nhưng cháu không rõ, vì sao ngài lại đáp ứng lời cầu hôn của gia tộc Michelle. Cháu không tin, ngài cho rằng gia tộc Michelle cam tâm tình nguyện thần phục chúng ta!
- Ông đương nhiên biết.
Lão Edward nghiêm túc nói:
- Mendelsohn Michelle là một lão hồ ly, nhưng bổn sự xem người của hắn còn kém lắm. Tên Grimm kia tuy rằng có chút tài mọn, thậm chí còn đứng lên sau cơn đả kích, nhưng điều này cũng không đủ cho hắn có tư cách làm người thừa kế của một gia tộc!
Dai Fu không hé răng.
- Lấy năng lực của Grimm, cho dù sau này tiếp quản gia tộc Michelle, cũng không thế làm cho gia tộc phát dương quang đại. Có thể bảo trì được như bây giờ cũng đã là không dễ dàng rồi.
Lão Edward lãnh tĩnh phân tích.
- Vậy nên ông muốn gà cháu cho Grimm, mục đích là vì muốn cháu tiến vào bên trong gia tộc Michelle, vì tương lai cắn nuốt gia tộc Michelle làm chuẩn bị trước?
Dai Fu ngữ khí bình tĩnh:
- Ngoài ra, gia tộc Michelle đã đưa ra điều kiện gì đó, cũng làm cho ông động tâm.
Không biết vì sao, giọng nói bình tĩnh của Dai Fu làm cho nội tâm của lão Edward lại có chút không được thoải mái.
- Cháu gái, cháu có thể đoán được điểm này đã đủ chứng minh cháu rất thông minh, rất tài giỏi.
Lão Edward vui mừng cười cười:
- Gia tộc Michelle muốn tạm thời ủy khuất thần phục để đổi lấy thời gian và cơ hội phát triển, ông tự nhiên sẽ không cho bọn chúng được như mong muốn. Cháu gái, ông tin tưởng lấy năng lực của cháu, là thừa đủ đàm nhận nhiệm vụ này.
- Ông nội, ông có điều không biết, cháu từng nói thẳng trước mặt tên Grimm, cháu là nữ nhân của Trần Phàm.
Giọng nói Dai Fu quỷ dị.
Trần Phàm?
Nghe được hai chữ này, đôi mày lão Edward trong nháy mắt cau chặt lại!
- Cho nên Grimm lấy cháu chỉ là vì trả thù cháu mà thôi. Hắn sẽ không chân chính tín nhiệm cháu.
Dai Fu cố gắng thuyết phục lão Edward.
Lão Edward có thể nghe ra dụng ý của Dai Fu, vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng tới cực điểm:
- Cháu gái, đây cũng không phải nguyên nhân, chỉ cần cháu nguyện ý, cháu hoàn toàn có thể đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay, không phải sao?
Dai Fu lại trầm mặc, đúng như lời lão Edward, nếu nàng nguyện ý, nàng quả thật có thể đem Grimm chơi đùa trong lòng bàn tay của mình.
Nhưng là, nàng không muốn!
- Cháu gái, cháu cũng biết ông nội luôn luôn tuân thủ hứa hẹn, ông đã đáp ứng lão hồ ly Mendelsohn, hơn nữa đã phát thiệp mời khách.
Lão Edward trầm giọng nói:
- Cho nên chuyện này không còn đường thương lượng!
Dai Fu cắn chặt môi, diễn cảm ủy khuất.
- Cháu gái, rốt cục cháu có quan hệ gì với thánh nữ? Vì sao nàng lại đích thân đến tòa thành tìm cháu, hơn nữa còn nói ngay trước mặt của ông, hai người là bạn bè?
Lão Edward nhớ tới lời thánh nữ nói với hắn trước đó, nhịn không được hỏi.
Thánh nữ.
Nghe được hai chữ này, đôi con ngươi nguyên bản ảm đạm của Dai Fu bỗng nhiên phát ra quang mang cực nóng.
Trên khuôn mặt ủy khuất của nàng cũng hiện lên cảm xúc kích động!
Giờ khắc này nàng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Nhận thấy được biểu tình biến hóa của Dai Fu, vẻ mặt lão Edward tràn đầy nghi hoặc.
Sau thoáng kích động ngắn ngủi, Dai Fu đã yên tĩnh trở lại, gương mặt tĩnh lặng như nước, thậm chí còn lộ ra một tia tươi cười thản nhiên:
- Phải rồi, ông nội, thánh nữ là bạn của cháu.
Nhìn thấy dáng tươi cười trên mặt Dai Fu, bên tai vang lên lời nói của nàng, trong nội tâm của lão Edward thoáng dao động!
Giờ khắc này hắn không có suy nghĩ vì sao Dai Fu lại cười, mà vội vàng nói:
- Cháu gái, thân phận của thánh nữ không bình thường, năng lực tòa thánh so với trong tưởng tượng của chúng ta cường đại hơn rất nhiều. Cho nên sau này cháu nhất định phải xử lý tốt quan hệ với nàng, điều này có vô số tác dụng đối với việc phát triển của gia tộc trong tương lai.
- Ân.
Dai Fu nhẹ gật đầu nói:
- Ông nội, cháu hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.
- Tốt, ông không quấy rầy cháu nữa.
Lão Edward thấy cảm xúc phản kháng của Dai Fu đã biến mất, trong lòng có chút vui mừng, gật đầu mỉm cười xoay người rời đi.
Dát chi!
Cửa phòng đóng lại nhưng không tiếp tục khóa trái.
Trong phòng lại rơi vào sự im lặng giống như một cõi chết.
Phía trước cửa sổ, Dai Fu đưa bàn tay trắng noãn nhẹ nhàng cầm lấy đóa hoa tuylip sắp héo tàn.
- Honey, em tin tưởng, ở Châu Âu, ngoại trừ thánh nữ tòa thánh là nữ nhân của anh ra, khẳng định anh còn che giấu mạng lưới quan hệ không nói cho em biết.
Dưới ánh mặt trời. Dai Fu đưa đóa hoa tuylip lên mũi, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngửi một chút lại thì thào lẩm bẩm:
- Lúc trước anh nói em giống như một đóa hoa tuylip đang tỏa hương, anh mê luyến hương thơm tuylip trên người em. Cho nên anh sẽ không đê đóa hoa tuylip này điêu tàn, đúng không?
- Honey, đóa hoa tuylip này sẽ vĩnh viễn chỉ nỡ rộ vì anh.
Dai Fu nhẹ nhàng cắm đóa hoa tuylip vào trong bình hoa, khóe miệng hiện lên một nụ cười mê người:
- Cho nên em sẽ chờ anh, chờ anh giống như một chiến thần bảo hộ ngay trước thân thể em, đem những tên cố ý làm đóa hoa tuylip này điêu tàn oanh giết thành tro bụi.