- Người này tên thật là Lưu Hoành, là cô nhi, được lão đại Hồng Trúc bang là Sở Vấn Thiên thu nhận và bồi dưỡng, là Ám Đường đệ nhất cao thủ Hồng Trúc bang, nói đơn giản một chút, là một nhân vật tương tự như sát thủ.
Khổng Khê giải thích, trong lòng âm thầm khiếp sợ thủ đoạn của Trần Phàm thật ngoan độc, lại có thể làm cho Độc Nhất Đao ra mặt.
- Sát thủ?
Tưởng Cương ngây ra, theo sau hàn ý trong con ngươi càng đậm:
- Điều tra được điểm dừng chân hiện tại của hắn hay không?
- Tạm thời còn không có!
Khổng Khê chi tiết đáp.
Tưởng Cương nheo mắt lại:
- Nói vậy chỗ của anh có ảnh chụp cùng tư liệu của hắn, hiện tại anh lập tức phái người đưa ảnh cùng tư liệu của hắn tới chỗ Kiều sở trưởng.
- Được!
Khổng Khê tựa hồ hiểu được Tưởng Cương muốn làm gì, trả lời rất kiên quyết.
Tưởng Cương cũng không nói thêm lời vô ích, trực tiếp cúp điện thoại, lại bấm điện thoại Kiều sở trưởng, ra lệnh:
- Một lát sẽ có người đem ảnh của hung thủ đưa tới chỗ ông. Hung thủ là một sát thủ, ông tìm người của trung đoàn võ cảnh cùng nhau thương nghị kế hoạch tróc nã.
- Hiểu được!
Kiều sở trưởng lập tức đáp.
- Nhớ kỹ, nhất định phải bắt được hắn, hơn nữa cần hắn còn sống!
Tưởng Cương khàn khàn nói.
Nhận thấy được vẻ sát ý khắc cốt minh tâm trong giọng nói của Tưởng Cương, trong lòng Kiều cục trưởng run lên, lại cấp ra khẳng định, rõ ràng trả lời, sau đó yên lặng chờ đợi Tưởng Cương cúp điện thoại.
- Lúc trước. Yên Kinh Phạm gia bởi vì thuê nhân vật hắc đạo đối phó với mày, phá hủy quy tắc, lão thái gia nhà mày nổi trận lôi đình làm cho Phạm gia đi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Cúp điện thoại, Tưởng Cương híp mắt, gương mặt dữ tợn giống như ma quỷ:
- Hiện giờ lão thái gia nhà mày nằm vào quan tài, mày bị đuổi ra khỏi Trần gia. Mày mướn sát thủ giết con của Tưởng Cương tao, đồng dạng phá hủy quy củ!
- Bản thân tao muốn nhìn, không có Trần gia làm chỗ dựa cho mày, ai có thể bảo trụ được mạng chó của mày!
Vừa nói xong, bộ dáng Tưởng Cương đằng đằng sát khí, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức đem Trần Phàm bầm thây vạn đoạn...
Mười giờ sáng, khi ánh mặt trời chói chang tán lạc khắp các ngõ ngách trên đường phố Hàng Châu, căn cứ theo chỉ thị của Tưởng Cương, cảnh sát truyền ra một cái lệnh truy nã, người truy nã là Lưu Hoành, mang ngoại hiệu Độc Nhất Đao.
Lệnh truy nã vừa truyền ra, đồng thời thành phố Hàng Châu cũng bảo trì trạng thái phong tỏa, sân bay, nhà ga, đường cao tốc, những con đường lớn nhỏ đều tùy ý có thể trông thấy cảnh sát võ trang đầy đủ đứng canh gác.
Động tĩnh lớn như vậy, cũng gây xôn xao dư luận, khắp mọi nơi, ký túc xá cơ quan, trong phân xưởng nhà máy, các văn phòng xí nghiệp tư nhân, tùy ý đều nghe thấy người dân thành phố đang thảo luận chuyện này.
Trong lúc nhất thời, cả thành phố Hàng Châu đều trở nên huyên náo.
Cùng lúc đó, trong phòng hội nghị trên sở công an thành phố Hàng Châu, mười mấy quan chức lãnh đạo ngành công an cùng mấy vị lão đại trong trung đoàn Võ Cảnh đang ngồi thảo luận cùng nhau.
- Các vị, vụ án này tôi không muốn nói nhiều thêm nữa, bây giờ tôi sẽ giới thiệu sơ qua về hung thủ.
Kiều sở trưởng thần sắc mặt mỏi, nhưng lại không thể không đả khởi tinh thần. gằn từng chữ nói:
- Hung thủ tên là Lưu Hoành, hai mươi tám tuổi, ngoại hiệu Độc Nhất Đao. Từ nhỏ hung thủ đã mất cha mẹ, ngày trước được Sở Vấn Thiên đại ca xã hội đen nhận nuôi, sau đó tiến hành các loại huấn luyện không thua kém gì bộ đội đặc chủng, năng lực tác chiến đơn lẻ cực cao, là một người phi thường khó đối phó.
Theo Kiều sở trưởng giới thiệu, màn hình trên vách tường không ngừng hiện ra ảnh chụp của Độc Nhất Đao. Trong ảnh. Độc Nhất Đao bị cụt một tay, diễn cảm lạnh lùng, ánh mắt ngạo thị thiên hạ.
- Tối hôm qua phát lệnh truy nã xong, chúng tôi đã phong tỏa sân bay, nhà ga, các lộ tuyến đường cao tốc, nhưng chưa phát hiện ra tung tích của hung thủ, hẳn là hung thủ vẫn còn đang ẩn náu ở Hàng Châu...
Kiều sở trưởng tiếp tục nói:
- Trước mắt còn đang duy trì lệnh phong tỏa, trừ chuyện này ra, chúng tôi đã liên hệ với cảnh sát Đông Hải tìm thấy mẹ của cô gái trẻ, người quen biết với hung thủ rồi. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, người của chúng ta sẽ đưa mẹ của Điền Thảo đến Hàng Châu, sau đó lợi dụng bà ta, bức bách hung thủ xuất hiện...
Nghe Kiều sở trưởng nói những lời này, các quan chức lãnh đạo ngành cảnh sát và các vị lão đại trung đoàn Võ Cảnh, biểu tình đều có chút mất tự nhiên, ở bọn họ xem ra, nếu như dùng phương thức hạ đẳng này để câu mồi hung thủ, thì đúng là sẽ mất mặt cảnh sát.
Kiều sở trưởng cũng biết rõ điềm này, nhưng e ngại mệnh lệnh của Tưởng Cương, cho nên hắn đành phải kiên trì chấp hành mệnh lệnh. Kiều sở trưởng tiếp tục nói:
- Hiện giờ, chúng ta sẽ thảo luận kế hoạch vây bắt hung thủ, hung thủ mang thân phận đặc thù, là loại tội phạm hiểm nhất, cho nên không thể dựa theo phương pháp vây bắt bình thường. Cá nhân tôi đề nghị, sẽ xuất lĩnh đại đội đặc công ra mặt, thực hiện hành động vây bắt lần này...!
Kiều sở trưởng nói dứt lời, liền đem ánh mắt quẳng ném về phía một vị lãnh đạo trong trung đoàn Võ Cảnh. Bạn đang đọc truyện được tại
Vị lãnh đạo trung đoàn Võ Cảnh này, trước khi đến đây cũng tìm hiểu qua nội dung của vụ án. Đối với những điều mờ ám trong chuyện này, đã nắm rõ như trong lòng bàn tay. Lúc này vừa nghe thấy Kiều sở trưởng nói như thế, liền trầm ngâm nhắc nhở:
- Kiều sở trưởng, vì đây là án kiện hành hung người, ở dưới tình huống chưa rõ ràng mà đã gây chiến, liệu có thỏa đáng hay không?
Liệu có thỏa đáng hay không?
Chỉ sợ không người nào sẽ có đáp án chuẩn xác.
Người nắm rõ tin tức trong lòng đều phức tạp, bọn hắn hiểu rõ ràng, sau lưng án kiện hành hung này là những bí mật có bao nhiêu kinh người. Còn những người không nắm rõ tin tức, thì theo bản năng nghĩ rằng, mệnh lệnh của lãnh đạo lớn hơn hết thảy, dựa theo chỉ thị đi làm cũng không hề sai.
- Đây là ý của Chu bí thư sao?
Vị lãnh đạo trung đoàn Võ Cảnh lúc trước, tiếp tục mở miệng hỏi.
Kiều sở trưởng sắc mặt khó coi:
- Tính đến trước mắt, Chu bí thư còn chưa có chỉ thị gì...
Nghe Kiều sở trưởng nói như thế, mọi người ở trong phòng họp đều dâng lên biểu tình quỷ dị. Mà ngay cả Kiều sở trưởng cũng cảm thấy khó hiểu, ở mọi người xem ra, sự tình đã đến nước này, Chu Bình Xuyên hẳn là phải có chỉ thị rồi mới đúng?
Nhưng cố tình, Chu Bình Xuyên lại chưa ra mặt...
Két...!
Ngay khi, bầu không khí trong phòng họp trở nên quỷ dị, thì cánh cửa phòng họp bỗng nhiên bị người khác đẩy ra.
Ngay cả Kiều sở trưởng ở bên trong, tất cả mọi người đều đem ánh mắt quẳng ném ra phía ngoài. Trong đó, các vị lãnh đạo ngành cảnh sát đều nhíu mày, thầm mắng kẻ nào không hiểu quy củ như vậy, thế nhưng lại dám trực tiếp xông vào.
- Kiều sở trưởng, không hay rồi, trên mạng bỗng dưng xuất hiện những bài báo không hay về Tưởng chủ tịch tỉnh.
Người mở cửa bước vào trong phòng họp không xin phép, nhìn thấy ánh mắt trách cứ của đông đào chư vị lãnh đạo, thì khẩn trương bẩm báo.
Hả?
Mọi người trong phòng họp nghe được tin báo, thì sắc mặt đều biến đổi. Lấy chỉ số thông minh của bọn họ, tự nhiên có thể đoán ra, chuyện đưa lên mặt báo, sẽ không phải là cái sự tích gì chói lọi.
Nửa phút đồng hồ sau, trên màn hình lớn trong phòng họp đã xuất hiện một cái tiêu đề: Chuyện về cuộc đời của Tưởng Cương!
Tuy rằng tiêu đề bài báo không có gì nổi bật, nhưng nội dung bên trong thì phải dùng chốn chữ "đọc mà ghê người" để hình dung.
Nguyên nhân gì, làm cho hắn suốt hai mươi năm lăm thời gian qua, sử dụng quy tắc ngầm mà không bị tố giác?
Nguyên nhân gì, làm cho hắn khi ở hai mươi tám tuổi, đã trở thành phó chủ nhiệm ủy ban phát triển & cải cách kinh tế thành phố A?
Nguyên nhân gì, mà với mức lương công nhân viên chức nhà nước như hắn, lại đang sở hữu hơn mười căn hộ trong khu nhà cao cấp, có giá trị mấy trăm triệu đồng?
Phía sau tất cả những chuyện này, rốt cuộc là đang ẩn giấu tin tức kinh người như thế nào?
Đây chỉ là một phần giải thích về cuộc đời của một nhân viên quan chức nhà nước mà thôi.
Tên của hắn kêu là Tưởng Cương.
Vị lãnh đạo chưởng quản nền kinh tế của tinh.
Nhìn thấy những dòng chữ mạnh mẽ dứt khoát ở trên màn hình, dù là đoàn người Kiều sở trưởng thân đang ở trên địa vị cao, tố chất tâm lý vững chắc, cũng bị hù dọa không nhỏ.
Cả gian phòng họp nháy mắt rơi vào bầu không khí chết lặng, chết lặng đến mức có thể nghe thấy rõ ràng nhịp hô hấp nặng nề của mỗi người.
- Phát hiện ra bài báo này từ lúc nào?
Khiếp sợ qua đi, Kiều sở trưởng lo lắng không yên, thu hồi ánh mắt, hỏi:
- Sao còn không cất bỏ ngay đi?
- Báo cáo Kiều sở trưởng, bài báo này đột nhiên xuất hiện ở trên mạng. Bây giờ các trang web lớn, các diễn đàn lớn chỉ đăng tải lại mà thôi.
Người hồi báo vẻ mặt kinh hồn táng đảm nói:
- Tôi đã phân phó cảnh sát an ninh mạng cắt bỏ bài báo này, nhưng tốc độ cắt bó căn bản là không theo kịp tốc độ truyền bá. Mặt khác, hình thức bài báo này xuất hiện thực quỷ dị như phong cách của hacker chuyên nghiệp, hơn nữa cũng không chỉ một người...
- Lập tức điều xuất toàn bộ cảnh sát an ninh mạng! Ngoài ra, yêu cầu cấp trên, nhờ cấp trên ra mặt hỗ trợ, cần phải xóa bỏ bài báo này trong khoảng thời gian ngắn nhất!
Kiều sở trưởng cảm giác nội tâm mình đang không ngừng run rẩy. Hắn hiểu rõ, bài báo này sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền kinh khủng tới mức nào.
Và những người khác trong phòng họp, trong lòng mỗi người cũng hiểu rõ ràng.
Giờ khắc này, những quan chức lãnh đạo hiểu rõ nội tình, thì đang cảm thấy sợ hãi thủ đoạn của người đứng sau màn xúi giục này!