Sở Qua từng đi qua rất nhiều khách sạn năm sao cũng hiểu rõ ràng, thái độ phục vụ của nhân viên khách sạn năm sao vốn không kém, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện điên rồ làm khó dễ khách nhân như vậy.
Theo hắn xem ra, quản lý khách sạn sở dĩ làm như vậy, nhất định là bởi vì sự làm khó của Cố Mỹ Mỹ.
Nguyên bản hắn tính toán giáo huấn xong quản lý khách sạn sẽ tìm tới Cố Mỹ Mỹ, lúc này nghe được Cố Mỹ Mỹ nói như vậy, cười lạnh buông cổ áo của quản lý khách sạn, nheo mắt nhìn Cố Mỹ Mỹ, nói:
- Cô nói cái gì?
- Nơi này là khách sạn nổi tiếng, ở trong này dùng cơm phải có tố chất nên có, biết chưa? Loại người la hét thô tục như mày tới nơi này ăn cơm chẳng những không tạo được tác dụng khoe khoang, còn dọa người!
Cố Mỹ Mỹ bởi vì bị Trần Phi đuổi ra ngoài, có thể nói tâm tình không xong tới cực điểm, lúc này thấy Sở Qua "không biết phân biệt", tiếp tục cười lạnh nói:
- Đương nhiên...mày chỉ là đánh mặt sưng mập mạp, lừa một đứa con gái tới nơi này giả vờ già vịt, cũng có thể hiểu được. Nhà giàu mới nổi, không phải đều như vậy sao?
Nói xong, Cố Mỹ Mỹ lại đưa mắt nhìn gương mặt ủy khuất của Lưu Oánh Oánh, trào phúng nói:
- Nha đầu, tìm người bao nuôi cũng phải tìm đúng người a, đừng như hiện tại bị một cái đồng hồ giả lừa tới đầu óc choáng váng, cuối cùng rơi vào hoàn cảnh cả người lẫn của đều không cánh mà bay.
Nghe được lời nói này của Cố Mỹ Mỹ, Sở Qua nổi giận, hoàn toàn nổi giận!
Lấy thân phận của hắn, đừng nói là đến khách sạn Cửu Châu dùng cơm, cho dù mua đứt luôn cái khách sạn này cũng chẳng phải là chuyện gì quá mức khó khăn.
Hiện giờ, Cố Mỹ Mỹ lại nói hắn không có tiền thì đừng tới đây khoe khoang?
Nhưng chuyện này cũng không phải vấn đề!
Vấn đề chính là Cố Mỹ Mỹ buông lời nhục mạ Lưu Oánh Oánh!
Trước kia, hắn đã buông lời cam đoan son sắt ở trước mặt Trần Phàm, là sẽ đem Lưu Oánh Oánh coi trở thành tâm can bảo bối, không để bất luận kẻ nào gây tổn thương cho Lưu Oánh Oánh, hiện giờ không quá mười phút, thì đã gặp ngay phải cái loại chuyện này.
Điều này bảo hắn làm sao không tức giận đây?
- Con điếm này, đừng tỏ vẻ là mình thông minh nữa đi!
Sở Qua cười lạnh nói:
- Người nghèo ư? Con điếm này, mày cũng có tư cách chê bai người khác như vậy sao? Con chó cái này, chiếc đồng hồ trên tay Oánh Oánh, đem cả người mày bán đi mười lần cũng chưa mua nổi đâu!
- Một chút tố chất cũng không có, mày nghĩ rằng không ai nhìn ra đó là đồ giả ư?
Cố Mỹ Mỹ tự nhiên sẽ không tin tưởng vào lời nói của Sở Qua, toàn thân trên dưới nàng tổng cộng lại cũng đến mấy chục vạn đồng. Nếu chiếc đồng hồ trên tay Lưu Oánh Oánh trị giá mấy trăm vạn đồng, vậy thì làm sao sẽ ăn mặc bủn xỉn như thế?
Nàng đâu biết rằng, Sở Qua vì tặng cho Lưu Oánh Oánh chiếc đồng hồ này, mà đã hao phí tâm tư, nói rằng đó chỉ là hàng trang sức mua ở bên đường mà thôi.
- Loại gái điếm vô tri, lòng tham hư vinh như cô, có bản lĩnh nhìn ra mới là chuyện lạ.
Sở Qua buông lời cay nghiệt, muốn đánh tan cái vẻ kiêu ngạo hơn người của Cố Mỹ Mỹ.
- Mày mắng ai đó?
Nghe vậy, Cố Mỹ Mỹ không khỏi nổi giận đùng đùng, giày cao gót giẫm xuống thảm sàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
- Tao mắng con điếm mày đó. Nếu sư phụ tao không cho phép tao đánh nhau với phụ nữ, thì lão tử đã tát vỡ alo của mày trước rồi!
(alo?)
- Sở Qua, thôi đi...
Lưu Oánh Oánh ở sau lưng kéo tay Sở Qua nhắc nhở.
Thông thường, có hạng người, mình cường ngạnh với nó, nó liền sẽ mềm nhũn. Nhưng chỉ cần mình nhẫn nhịn, thì nó sẽ càng lấn tới.
Cố Mỹ Mỹ hiển nhiên là thuộc loại người này!
Nguyên bản nàng đang bị Sở Qua chọc giận, lúc này nghe thấy Lưu Oánh Oánh nói, thì càng thêm khẳng định Sở Qua là thuộc cái hạng người không có tiền, không có địa vị gì, hoàn toàn là khoe mẽ, ngụy trang thành phú nhị đại mà thôi.
Sau khi hiểu rõ điểm này, nàng lập tức bước đến trước mặt Sở Qua, giơ tay lên muốn giáng cho hắn một cái tát:
- Dám mắng tao, còn muốn đi sao? Không có cửa đâu!
- Nếu ông muốn đánh mày thì sao?
Nhìn thấy Cố Mỹ Mỹ giơ tay, Sở Qua không tránh cũng không thèm né. Mà cười híp mắt hỏi, trong giọng nói tràn đầy hàn khí.
- Bốp!
Vừa nói xong, Sở Qua không chờ Cố Mỹ Mỹ trả lời, mà túm lấy cánh tay của Cố Mỹ Mỹ, đồng thời còn vung tay ra, giáng thẳng xuống khuôn mặt mà bấy lâu nay Cố Mỹ Mỹ tự cho là xinh đẹp, một cái tát vang dội.
Mười thành lực lượng!
Cái tát này Sở Qua đã dùng hết khí lực toàn thân, trực tiếp làm cho Cố Mỹ Mỹ ngã sục xuống dưới sàn nhà, năm dấu ngón tay rõ ràng hiện ra ở trên khuôn mặt của Cố Mỹ Mỹ, khóe miệng đầm đìa máu tươi.
Hành động bất thình lình này, làm cho Lưu Oánh Oánh đứng phía sau Sở Qua, cùng gã quản lí khách sạn đều trợn trừng hai mắt lên!
- Mày dám đánh tao...mày cũng dám đánh tao?
Sau khi ngã xuống sàn nhà, Cố Mỹ Mỹ nội tâm đã tràn ngập khiếp sợ. Dường như...nằm mơ nàng cũng không ngờ Sở Qua sẽ dám đánh nàng. Lúc này vừa kịp phản ứng, lập tức giãy đành đạch đứng lên, dùng thanh âm tê tâm liệt phế kinh hô. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Con điếm này, ông cho mày ba giây đồng hồ, mau chóng cút cho khuất mắt ông!
Sở Qua cũng hoàn toàn nổi giận, tác phong hoàn khố bị hắn che giấu sau khi gặp được Trần Phàm, lúc này đã bạo xuất ra, biến hắn trở thành hỗn thế ma vương không sợ trời không sợ đất:
- Nếu không, ông mày không chỉ đơn giản tát một cái như vậy thôi đâu, ông còn muốn kêu một trăm thằng đến đây pháo dàn chết mày!
Vừa nghe thấy Sở Qua nói câu này, gã quản lí khách sạn sợ đến mức hai tròng mắt thiếu chút nữa đã rớt xuống!
Ở hắn xem ra, Cố Mỹ Mỹ đã có tư cách cùng Trần Phi đến đây ăn cơm, nếu không chuẩn thì cũng là chim hoàng yến do Trần Phi bao nuôi ah!
Hiện giờ Sở Qua nói là muốn tìm một trăm người đến đây cưỡng bức chim hoàng yến do Trần Phi bao nuôi?
Phải biết rằng, Trần Phi chính là cán bộ cấp Phó tỉnh ah!
Giờ khắc này, gã quản lí khách sạn chỉ cảm thấy thế giới sắp hỏng mất rồi!
Gã quản lí khách sạn sợ đến mức toàn thân run rẩy, còn Cố Mỹ Mỹ thì bị những lời nói này của Sở Qua, làm cho giận quá hóa thành cười, nói:
- Nếu hôm nay bà không cho mày một bài học giáo huấn suốt đời khó quên, thì bà chính là con mày!
- Ông mà có đứa con gái như thế này, thì ông tuyệt đối sẽ gông cô nó vào, tránh để nó chạy đi ra ngoài làm mất mặt tổ tiên!
Luận độc ác, sợ là Cố Mỹ Mỹ không thể so sánh bằng hỗn thế tiểu ma vương ở trường trung học Tử Kim Sơn.
Quả nhiên, Sở Qua vừa nói ra những lời này, Cố Mỹ Mỹ tức giận muốn bể phổi. Nàng thở dồn dập ba ngụm dưỡng khí, sau đó cố gắng xoay người đi vào trong ghế lô, tìm Trần Phi ra hung hăng giáo huấn cho Sở Qua một bài học.
Két...!
Không chờ Cố Mỹ Mỹ bước vào trong, cửa phòng ghế lô đã bị đẩy ra, Quách sở trưởng đầu hói bụng bự theo bên trong phòng bước ra. Rất nhanh sau đó, hắn đã nhìn thấy Cố Mỹ Mỹ khuôn mặt sưng đỏ, diễn cảm phẫn nộ, thì Quách sở trưởng không khỏi biến sắc nói:
- Làm sao vậy?
- Quách sở trưởng, tên du côn này chẳng những đánh tôi, mà hắn còn đe dọa rằng sẽ thuê một trăm người luân phiên cưỡng bức tôi!
Vừa nhìn thấy Quách sở trưởng, Cố Mỹ Mỹ khóc tang thương trình bày, bộ dáng phi thường ủy khuất.
- Cái gì?
Giờ khắc này, Quách sở trưởng đang hoài nghi có phải lỗ tai của mình đã xảy ra vấn đề rồi hay không nữa.
Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi, Quách sở trưởng đảo mắt nhìn xung quanh, vội vàng nhắc nhở:
- Cô không nên đi quấy rầy Trần phó chủ tịch, chuyện này tôi sẽ giúp cô xử lý.
Hiển nhiên, Quách sở trưởng muốn nương theo cơ hội lần này để nịnh bợ Trần Phi!
Cố Mỹ Mỹ mặc dù không đoán ra tâm tư của Quách sở trưởng, nhưng theo bản năng cũng cảm thấy nếu Trần Phi biết chuyện này, thì chưa hẳn đã tốt. Vì thế liền gật đầu, hung hăng nói:
- Quách sở trưởng, tôi muốn ngài bắt tên du côn mắt không có vương pháp này giam vào trong ngục!
Quách sở trưởng khẽ nheo mắt liếc nhìn về phía Sở Qua, sau đó cười lạnh nói:
- Tiểu tử, mày thực ngông cuồng à!
- Tôi ngông cuồng đã nhiều năm qua, giờ ông mới biết sao?
Hôm nay, Sở Qua bất chấp giá nào cũng phải giúp Lưu Oánh Oánh thở ra một ngụm ác khí, đừng nói là Quách sở trưởng, chỉ sợ ngay cả Trần Phi bước ra đây, hắn cũng sẽ không thèm nể nang gì.
Quách sở trưởng ở Đông Hải coi như cũng là quan lớn nhất phương, thường ngày đi tới đâu cũng tiền hô hậu ủng, hắn chỉ cần nói một câu, có người nào không dám vâng lời. Nào có vô pháp vô thiên giống như Sở Qua!
Lúc này, nghe thấy Sở Qua nói lời cuồng vọng, Quách sở trưởng cũng nổi giận đùng đùng. Chỉ nghe hắn cười lạnh nói:
- Được, giỏi lắm!
Nói dứt lời, hắn quay đầu nhìn thoáng qua gã quản lí khách sạn đang đứng ngây ra như phỗng, lạnh lùng quát:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau thông báo cho bảo vệ trong khách sạn, đem bất trói cái tên du côn không có mắt này vào cho tôi. Sau đó áp giải đến cơ quan công an!
Gã quản lí khách sạn hiểu rõ, dạng người thân đứng trên địa vị cao như Quách sở trưởng, căn bản là không cần động thủ đánh nhau như đám du côn ngoài đường. Đối với bọn hắn mà nói, chỉ cần động mồm mép là có thể quyết định sinh tử của người khác rồi. Lúc này vừa nghe thấy Quách sở trưởng phân phó, gã quản lí khách sạn liền vội vàng khom lưng cúi đầu nồi:
- Dạ...dạ...!
Dứt lời, hắn nhanh chóng dùng máy bộ đàm thông báo cho bộ phận bảo vệ của khách sạn. Hơn nữa còn nhủ thầm trong lòng rằng: Sở Qua khẳng định là xong rồi!