Không riêng gì cô giáo Hạ, đám học sinh hư hỏng đứng phía sau Khổng Thu cũng ngây ngẩn cả người.
- Tiểu Thu, đứng sau lưng mẹ, bản thân mẹ muốn nhìn xem, hôm nay ai dám động tới con dù là một đầu ngón tay!
Đối mặt Nạp Lan Hương Hương đang hùng hổ vọt tới, vẻ mặt Lý Quế Dần cười lạnh, theo nàng xem, cha của Khổng Thu là Khổng Khê đang ở bên ngoài, với thân phận của Khổng Khê ở tại Chiết Giang, người có thể khi dễ lên đầu hai mẹ con bà ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
- Bảo Nhi!
Nạp Lan Hương Hương đỏ mắt, vừa chạy vừa kêu Bảo Nhi.
Tuy rằng Bảo Nhi bị Lý Quế Dần tát một bạt tai ngã xuống đất, nhưng cô bé cũng không khóc, cũng không lộ ra biểu tình ủy khuất, ngược lại thần tình có vẻ thập phần bình tĩnh.
- Cô giáo Hạ, đó là dì út của em.
Lúc này nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương đang chạy tới chỗ mình. Bảo Nhi đứng lên chạy qua.
- Bảo Nhi, con làm sao vậy?
Nạp Lan Hương Hương chạy tới bên cạnh Bảo Nhi, thở hồng hộc ngồi xổm người xuống, nắm hai bàn tay núc ních của cô bé, hỏi.
Bảo Nhi nhìn thoáng qua Nạp Lan Hương Hương đang thở hồng hộc, gương mặt ngập trời lửa giận, khóe mắt nhìn thấy Cổ Bình An bị sáu gã đại hán áo đen vây quanh xa xa, cô bé nhẹ nhàng xoa xoa vết máu nơi khóe miệng, mỉm cười lắc lắc đầu:
- Tiểu di. Bảo Nhi không có việc gì.
Nghe được lời nói thoải mái của Bảo Nhi, nhìn gương mặt phấn nộn của cô bé còn lưu lại dấu vết năm ngón tay cùng vết máu nơi khóe miệng, trong lòng Nạp Lan Hương Hương không khỏi đau xót.
Ở trong trí nhớ của Nạp Lan Hương Hương, Bảo Nhi cũng không phải là một cô bé thích khóc. Ngược lại trong những năm qua, mỗi lần Bảo Nhi bị ác mộng làm hoảng sợ tỉnh giấc mới ngơ ngác ngồi khóc, chỉ có lần đó nhìn thấy Trần Phàm xuất hiện trên ti vi mới khóc.
- Bảo Nhi, ngoan, đứng sau lưng dì út.
Nạp Lan Hương Hương đỏ mắt, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Bảo Nhi, sau đó đứng lên, lạnh lùng nhìn Lý Quế Dần, hỏi:
- Vừa rồi là bà tát Bảo Nhi, đúng không?
- Đúng thì thế nào? Lông cũng còn chưa mọc hết, cũng dám hô to gọi nhỏ với bà, đây không phải là tự tìm đánh sao?
Lý Quế Dần hung hăng nói, bản chất ác phụ biểu lộ hoàn toàn ra ngoài.
- Bà tát Bảo Nhi một cái, tôi sẽ trả lại cho bà mười bạt tai!
Nạp Lan Hương Hương lạnh lùng nói một câu, sau đó giống như mãnh hổ xuống núi, xông thẳng tới chỗ Lý Quế Dần.
Đối mặt tư thế liều mạng của Nạp Lan Hương Hương, trong lòng Lý Quế Dần chợt chấn động.
Ngay sau đó, không đợi khi Lý Quế Dần kịp lấy lại tinh thần, Nạp Lan Hương Hương đã vọt tới trước mặt bà ta, không nói một lời, chụp lấy tóc bà ta, giương cánh tay lên.
- Tiện nhân, buông mẹ tao ra!
Khổng Thu nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương nắm được tóc Lý Quế Dần, lập tức xông tới.
- Ba!
Nạp Lan Hương Hương một tát trực tiếp tát thẳng vào mặt Lý Quế Dần, mà Khổng Thu nhân cơ hội đạp lên chân Nạp Lan Hương Hương một cước, để lại một dấu chân trên chiếc váy dài màu hồng phấn.
- Tiện nhân!
Lý Quế Dần bởi vì phản ứng chậm nửa nhịp nên bị Nạp Lan Hương Hương nắm tóc, giống như phát điên, quơ hai tay cố gắng dùng móng tay dài nhỏ phản kích.
- Phanh!
Nạp Lan Hương Hương vừa xoắn tóc Lý Quế Dần, vừa đá mạnh Khổng Thu một cước, giày cao gót trực tiếp đá trúng bụng Khổng Thu, một cước đá nó văng xuống đất.
Lý Quế Dần nhân cơ hội này nắm trúng cổ áo nàng, dùng sức kéo một cái.
- Tê...
Một tiếng vang nhỏ, cổ áo của Nạp Lan Hương Hương bị xé ra một lỗ hổng, lộ ra làn da trắng nõn cùng khe rãnh mơ hồ ẩn hiện.
Móng tay sắc bén của Lý Quế Dần để lại vết máu trên xương quai xanh của Nạp Lan Hương Hương, đồng thời bởi vì bà ta dùng sức quá mạnh, nên hụt tay buông xuống.
Cảm thụ được ngay xương quai xanh truyền tới cảm giác đau đớn rát bông, Nạp Lan Hương Hương vung chân đá mạnh một cước vào giữa hai đùi Lý Quế Dần.
Ngay sau đó, chiếc giày cao gót của Nạp Lan Hương Hương cùng hai đùi Lý Quế Dần liền có một lần tiếp xúc vô cùng thân mật.
- A!
Giữa hai đùi bị chiếc giày cao gót đạp trúng, Lý Quế Dần nhất thời phát ra tiếng thét chói tai thảm thiết còn hơn tiếng lợn bị chọc tiết, khí lực cả người giống như bị rút hết, theo bản năng muốn ngã ngồi xuống đất.
- Cái thứ hai.
Nạp Lan Hương Hương ánh mắt lạnh lùng lại tát ra một cái.
- Ba!
Tiếng vang thanh thúy, khuôn mặt đầy phấn của Lý Quế Dần nhất thời để lại dấu bàn tay, khóe miệng cũng bị đánh rách như Bảo Nhi.
- Cái thứ ba.
Nạp Lan Hương Hương rèn sắt khi còn nóng, lại tát mạnh một cái.
Hai chân bị đạp một cước, lại liên tục bị tát vào mặt, Lý Quế Dần đầu hoa mắt choáng.
Khổng Thu thấy thế, theo bản năng muốn đứng dậy giúp Lý Quế Dần, kết quả lại bị Nạp Lan Hương Hương đá thêm một cước ngã dài xuống đất.
- Ba!
Một cước đá ngã Khổng Thu, Nạp Lan Hương Hương cũng không dừng lại, nắm chặt tóc Lý Quế Dần, lại tát một cái, quả thật dũng mãnh đến cực điểm - đối với nàng mà nói, sức chiến đấu của Lý Quế Dần cùng Khổng Thu chỉ là rác rưởi!
Nạp Lan Hương Hương còn đang bão nổi, sáu gã đại hán cùng Cổ Bình An cũng đang chú ý tới thế cục bên này.
Nhìn thấy Lý Quế Dần bị Nạp Lan Hương Hương đánh cho không còn lực đánh trả, gương mặt sáu gã đại hán đều biến đổi.
- Mẹ nó, hai người đi qua đó, hung hăng giáo huấn tiện nhân Nạp Lan Hương Hương kia cho tao!
Ngay sau đó, trong tai sáu gã đại hán vang lên thanh âm căm tức của Khổng Khê.
Nghe được lời nói của Khổng Khê, đại hán cầm đầu trầm giọng nói với hai gã bên cạnh:
- Hai người tụi mày qua đó!
Cổ Bình An nghe được tên đại hán cầm đầu nói như thế, thần tình biến đổi, trợn mắt cười lạnh nói:
- Đàn bà đánh nhau, thân là đàn ông lại xen vào, con mẹ đó là cái thứ cặn bã gì?
- Cổ Bình An, là chính mày muốn chết, không trách được tụi tao!
Tên đại hán cầm đầu âm sâm nói một câu, sau đó vung tay lên, hai gã đại hán liền chạy sang bên kia.
Cổ Bình An không nói một lời, muốn bước tới ngăn trở.
Nhưng...
Hắn mới vừa động, liền nhận thấy được tên đầu lĩnh mang theo ba gã còn lại chạy tới.
Bốn tên hẳn đều nhận được huấn luyện chuyên môn, rất có kinh nghiệm liền lựa chọn vây quanh Cổ Bình An.
- Cút!
Cổ Bình An quát lớn một tiếng, dưới chân đột nhiên phát lực, đạp mạnh lên mặt đất, sau đó bắn ra tại chỗ, cả người bay tới, chân phải đột nhiên đá ra, mu bàn chân căng cứng, bàn chân đá thẳng tới ngay mặt một tên đại hán.
- Hô! Hô!
Một cước này của Cổ Bình An thế đi mạnh mẽ trầm xuống, một cước vừa ra, không khí chung quanh giống như bị xé rách, truyền ra tiếng vang vù vù.
Tên đại hán xông lên trước nhất thật không ngờ Cổ Bình An chủ động phóng ra, muốn tránh né đã không còn kịp, chỉ đành theo bản năng dùng cánh tay hộ trước người.
- Răng rắc!
Nương một tiếng vang giòn, cánh tay tên đại hán bị đá gãy, lực lượng thật lớn trực tiếp đánh bay gã ra ngoài.
Một cước đá bay một gã đại hán, Cổ Bình An nhìn thấy hai tên kia đã phóng về hướng Nạp Lan Hương Hương, trong lòng khẩn trương cũng không hiếu chiến, cố gắng đuổi theo.
- Chạy đi đâu?
Tên đầu lĩnh hét lớn một tiếng, cả người nương theo lực lượng chạy lấy đà, tay phải đột nhiên chém ra thành hình trảo chụp tới.
- Bá!
Tên đầu lĩnh trào tới, trực tiếp chụp lấy cổ áo Cổ Bình An, thậm chí còn xé rách da thịt hắn, máu tươi trong nháy mắt rỉ ra.
- Cút!
Cổ Bình An giận quát một tiếng, vặn eo, xoay người đánh tới.
Tên đầu lĩnh thấy một quyền của Cổ Bình An quyền thế uy mãnh, không dám đón đỡ, cấp tốc buông áo Cổ Bình An, lui ra phía sau một bước.
- Hô...
Nương theo tiếng rít gió, nắm tay Cổ Bình An lướt sát đầu mũi tên đầu lĩnh, quyền phong sắc bén trực tiếp đánh vỡ mũi hắn, máu mũi nhất thời bừng lên.
- Phanh!
Cùng lúc đó, một gã đại hán nhân cơ hội đá một cước vào chân Cổ Bình An.
Cổ Bình An luyện võ từ nhỏ, bộ tấn thật ổn, bị trúng một cước cũng không bị ngã xuống đất, mà lại chém ra một quyền.
Tên đại hán kia thấy một cước cũng không đá ngã được Cổ Bình An, âm thầm khiếp sợ thực lực khủng bố của hắn, đột nhiên thu chân, nghiêng người tránh thoát một chiêu phản kích của hắn.
Gã đại hán cuối cùng nhìn thấy Cổ Bình An quá mức uy mãnh, cũng bỏ quên cả công kích.
- Cổ Bình An, đừng phí sức lực, người của tao đã qua đó.
Tên đầu lĩnh lau máu mũi, gương mặt dữ tợn nói.
Lộp bộp!
Cổ Bình An vừa nghe, nhìn qua, rõ ràng nhìn thấy hai gã kia còn cách Nạp Lan Hương Hương không bao xa.
- Cái thứ mười!
Xa xa, Nạp Lan Hương Hương lại giơ tay lên lần cuối cùng. Bạn đang đọc truyện được tại
- Ba!
Tiếng vang lại truyền ra, Lý Quế Dần bị một cái tát đánh ngã xuống đất, khuôn mặt sưng tấy, hai bên mặt đều là dấu tay đỏ rực, khóe miệng hoàn toàn bị nhuộm đỏ máu tươi.
- Lý tiểu thư!
Cùng lúc đó, hai gã đại hán rốt cục chạy tới trước người Nạp Lan Hương Hương.
- Đánh, đánh tiện nhân này cho tao!
Lý Quế Dần hoa mắt choáng đầu, ánh mắt oán độc nhìn Nạp Lan Hương Hương, thần tình dữ tợn nói.
- Dạ!
Hai gã đại hán vội vàng gật đầu, sau đó xoay người vây tói hướng Nạp Lan Hương Hương.
- Biết điều thì cút xa cho tao!
Đối diện hai gã đại hán. Nạp Lan Hương Hương không hề cảm thấy sợ hãi.
- Hắc, Nạp Lan kỹ nữ, Khổng gia lên tiếng, mày biết điều thì đứng yên cho Lý tiểu thư trút giận, nếu không đừng trách tụi tao lòng dạ độc ác!
- Nơi này học sinh không ít, nếu mày bị lột sạch quần áo cũng không hay đâu!
Hai tên đại hán âm dương quái khí nói.
Nạp Lan Hương Hương nheo mắt lại, giống như rắn độc nhìn chằm chằm hai gã đại hán, cười lạnh nói:
- Tụi mày nói cho Khổng Khê, chỉ bằng hết thảy những gì hắn làm hôm nay, hắn chết chắc rồi, không ai có thể bảo trụ được hắn!
- Hắc, Nạp Lan kỹ nữ, mày dọa nạt ai đó? Mày cho nơi này là Đông Bắc?
Một gã đại hán khinh thường nói.
- Có lẽ Nạp Lan gia ở Hàng Châu không lấy được mạng của Khổng Khê.
Nạp Lan Hương Hương lạnh lùng nhìn chằm chằm tên đại hán kia, gằn từng tiếng hỏi:
- Nhưng...Trần gia Trần Phàm có thể bóp chết hắn như bóp chết một con kiến, tụi mày tin không?