Đang lúc Hoàng hôn, trời chiều đã hạ dần xuống phương Tây, ánh dư quang rơi trong trường trung học Tử Kim Sơn. ánh vàng một mảnh rực rỡ, làm cho cả vườn trường tràn ngập một cỗ khí tức yên lặng cùng tường hòa.
Trong phòng học lớp 11 nhất ban, hoàn toàn im lặng, kể cả Điền Thảo bên trong tuyệt đại đa số học sinh đều đang cần cù làm bài thi.
So sánh với những bạn học khác mà nói, tốc độ đáp đề bài thi của Điền Thảo rất nhanh, nàng rất ít tự hỏi, dùng từ bút xuống như bay để hình dung tuyệt không quá mức.
Đây là thói quen đáp đề thi của nàng.
Đã qua bao nhiêu năm, ngoại trừ cuộc thi trung học, Điền Thảo đều quy định cho bản thân trước giờ kết thúc làm bài thi, nàng phải hoàn thành bài thi trước nửa giờ.
Tốc độ nhanh, khó tránh khỏi sẽ có chỗ sơ sẩy, thành tích tự nhiên sẽ kém cõi hơn một ít, nhưng Điền Thảo lại không cần, nàng đế ý chính là hiệu suất, hơn nữa nàng tin tưởng cho dù mình yêu cầu bản thân như thế, vẫn có thể lấy được vị trí thứ nhất.
Đây là một loại tự tin sâu tận xương tủy.
Ngay lúc nhóm học sinh như Điền Thảo còn đang lo làm bài thi. Sở Qua cho tới nay luôn ngồi vững ở vị trí thứ hai trong lớp lại đang một tay chống cằm, nhìn ra trời chiều ngoài cửa sổ, trong đầu thoáng hiện một buổi tối điên cuồng cuối tuần trước.
Trần Phàm lái chiếc Bugatti Veyron đánh bại Grimm bài danh trước mười trong bảng bài danh đua xe ngầm, thanh danh hoàn toàn đại chấn, Ngay cả Hà Lão Lục bên trong những nhân sĩ thượng lưu đều lợi dụng đủ loại con đường tìm hiểu thân phận chân thật của Trần Phàm, nhưng lại không hề có chút rõ ràng.
Ngoài ra, cha mẹ của Tạ Lỗi cùng Trịnh Gia Hào bị Trần Phàm đánh trọng thương cũng âm thầm tiến hành điều tra về Trần Phàm, kết quả điều tra Giống như đám người Hà Lão Lục, chính là biết quan hệ của vị mãnh long quá giang uy chấn một phương trong đêm đó cùng Dai Fu vốn không tầm thưởng.
Tìm hiểu được tin tức này, Tạ gia cùng Trịnh gia lập tức dừng việc tìm hiểu, mà lựa chọn đem răng nanh bị đánh nát nuốt ngược vào trong bụng.
Theo người của hai nhà xem ra, người có quan hệ chặt chẽ với Dai Fu, cũng không phải người mà bọn hắn có thể khiêu chiến.
Trên thực tế, tất cả mọi người biết, nếu như từ chỗ Điền Thảo xuống tay, là có thể tìm hiểu ra lai lịch của Trần Phàm, nhưng chuyện ngày hôm đó đã cấp cho mọi người một hồi chuông cảnh tinh - trêu chọc Điền Thảo, chăng khác nào khiêu khích Trần Phàm!
Không người nào dám đi xúc phạm vào nghịch lân của Trần Phàm.
Sở Qua cũng không đi quấy rầy Điền Thảo, dù hắn là người muốn biết lai lịch đích thực của Trần Phàm hơn ai hết.
- Đinh linh linh...
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông tan học vang lên, nguyên vườn trường đang im lặng lập tức trở nên sôi trào lên.
Trong phòng học lớp 11 nhất ban, Điền Thảo trong ánh mắt hâm mộ của những bạn ngồi cùng bàn, thu hồi lại bài thi đã đáp xong, đứng dậy rời đi phòng học. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Điền Thảo, chậm đã.
Khi Điền Thảo đi tới cửa phòng học, phía sau vang lên thanh âm của Sở Qua.
Bước chân Điền Thảo khựng lại, chân mày khẽ nhíu.
Đúng như lời Điền Thảo đã nói với Trần Phàm đêm đó, từ sau chuyện xảy ra. Ngay cả Sở Qua, toàn bộ đám ăn chơi trác táng không còn ai đến gây rối Điền Thảo, đến nỗi những kẻ vì ghen tỵ đến đỏ mắt mà ăn nói bậy bạ sau lưng nàng. Điền Thảo cũng không để trong lòng.
Hiện giờ nghe được thanh âm của Sở Qua, cũng làm cho Điền Thảo có chút nghi hoặc, nàng vốn tưởng Sở Qua đã Bỏ đi.
- Có chuyện gì sao?
Điền Thảo quay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh hỏi.
Sở Qua hít sâu một hơi, hơi có chút kích động nói:
- Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô, chúng ta đi ra ngoài nói.
Nói xong, Sở Qua dẫn đầu đi ra phòng học, đi tới chỗ rẽ hành lang. Điền Thảo thoáng do dự rồi đi theo.
Học sinh chung quanh mặc dù rất hiếu kỳ hai người muốn nói chuyện gì, lại không dám đi tới gần mà là tự giác rời xa.
Qua một tuần nay, Điền Thảo có thể rõ ràng cảm nhận được, ánh mắt Sở Qua nhìn về phía nàng nhiều ít có chút biến hóa, nàng biết tất cả những chuyện này là bởi vì Trần Phàm.
Hiện giờ thấy biểu tình Sở Qua hơi có chút do dự, nàng nghĩ đoán được ẩn ỷ bên trong, thản nhiên hỏi:
- Anh là muốn hỏi tôi, ngày đó người giúp tôi ra mặt là ai, đúng không?
Sở Qua không nghĩ tới Điền Thảo lại chủ động đặt câu hỏi, vốn ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, vẻ mặt diễn cảm chờ mong.
Điền Thảo khẽ nhíu mày:
- Anh tìm hắn làm gì?
- Tôi nghĩ bái ông ta làm thầy.
vẻ mặt Sở Qua trịnh trọng nói.
Bái sư?
Ngạc nhiên nghe được hai chữ này, dù tố chất tâm lý của Điền Thảo vốn không tệ, CŨNG lắp bắp kinh hãi.
- Từ nhỏ tôi đã thích đua xe, luôn luôn mơ ước trở thành tay đua chức nghiệp.
Sở Qua lại không hiểu vẻ kinh ngạc của Điền Thảo, trầm giọng nói:
- Hắn là tay đua lợi hại nhất mà tôi từng thấy, cho nên tôi muốn bái ông ta làm thầy.
Nói tới đây, Sở Qua tựa hồ nhớ ra điều gì đó, vội vàng bổ sung:
- Điền Thảo, cô yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không tiếp tục đánh chủ ý gì với cô, chỉ hi vọng cô có thể giới thiệu hắn nhận thức cùng tôi.
Nhận thấy được Sở Qua biểu lộ chân tình, trong lòng Điền Thảo nhiều ít có chút kinh ngạc, ở trong trí nhớ của nàng, Sở Qua thuộc loại người không sợ trời không sợ đất, chưa từng phục ai, nói khoa trương một chút, thuộc loại người trời sinh có vương bá khí, chính là bây giờ hắn lại cầu nàng giới thiệu cho hắn nhận thức Trần Phàm.
- Tôi không quen hắn.
Thoáng suy tư, Điền Thảo nhẹ lắc đầu.
Ngạc nhiên nghe được câu nói của Điền Thảo, Sở Qua trợn tròn ánh mắt:
- Cái gì? Cô không quen hắn? Điều này sao có thể?
- Tôi quả thật không quen hắn.
Điền Thảo cười khổ nói:
- Trước ngày đó, tôi cũng chi cùng hắn từng gặp mặt một lần mà thôi...
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Điền Thảo hơi có chút dị thường, nhưng Sở Qua đang lâm vào khiếp sợ cùng không hề nhận thấy.
Sau đó, không đợi Sở Qua đáp lời, Điền Thảo ôm sách vở, lập tức rời đi.
Đi trong hành lang, trời chiều chiếu xuống gương mặt trắng nõn của Điền Thảo, làm cho người ta có loại cảm giác thật yên lặng.
Gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc đen nhánh của nàng, đôi mắt linh động, nhưng không cách nào che giấu một tia gợn sóng tận sâu trong con ngươi.
Nàng biết, chính mình cũng không quên nam nhân kia.
Nhưng nàng tự nói với mình, không thể đi.
Đối với những chuyện này Trần Phàm hoàn toàn không hay biết, hắn đang ngồi trên một chiếc taxi đi tới tổng bệnh viện võ cánh Đông Hải, ngậm một điếu thuốc lá, vừa thưởng thức cánh sắc bên ngoài cửa sổ, vừa cùng tài xế taxi nói chuyện phiếm.
Tài xế taxi là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt thật thà phúc hậu, nhưng thích đa sầu đa cảm, nhìn thấy những cô bé mặc váy ngắn đi trên đường, liền thổn thức những cô bé đó của ngày trước không biết từng có bao nhiêu thuần khiết cùng bảo thủ.
Đối với lời cảm thán của tài xế taxi. Trần Phàm chi cười phụ họa, cũng không phát biểu ý kiến.
- Ai, người tuổi trẻ bây giờ a, thật không được chút nào.
Tài xế taxi châm một điếu thuốc lá, nhớ lại:
- Nhớ rõ có một lần, tôi ở Ngay cửa của một rạp chiếu phim tối tại đường Nam Kinh, thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi, nam anh tuấn, nữ tịnh lệ, ăn mặc phong tao, nhưng trang điểm hơi đậm. Sau khi hai người lên xe, đem tôi xem như không khí. Ngay tại chỗ ôm nhau, hôn môi, còn xé rách quần áo đối phương. Làm cho tôi kỳ quái chính là tôi còn nghe được thanh âm "ông ông"...
Nói tới đây, tài xế taxi xuyên qua kính chiếu hậu, cười khổ một tiếng:
- Tiểu huynh đệ, cậu đoán đó là thanh âm gì?
- Không biết.
Thoáng suy tư. Trần Phàm lắc lắc đầu.
- Ngay từ đầu tôi cũng không biết đó là thanh âm gì, thậm chí tôi còn tường do xe của mình bị hỏng.
Tài xế taxi nói tới đây, có vẻ có chút hưng phấn, thanh âm cũng đề cao hơn rất nhiều:
- Kết quả khi tới nơi, hai người sửa sang lại quần áo, tôi phát hiện, thiếu nữ kia từ trong váy móc ra vật gì đó màu Hồng nhạt...
Vật màu Hồng nhạt?
Trần Phàm không khỏi nhớ tới có một ngày Chu Văn xem AV, đạo cụ trong phim, nhất thời bật cười.
Giống như thấy Trần Phàm có vẻ không quá hứng trí, tài xế taxi không tiếp tục nhớ lại chuyện cũ, mà chuyên tâm lái xe, Trần Phàm lại bắn tàn thuốc ra ngoài cửa số, hưởng thụ cơn gió lạnh thổi đến.
Nửa giờ sau, xe taxi đến tổng bệnh viện trung đoàn võ cảnh Đông Hải.
Ngay cửa bệnh viện trung đoàn võ cảnh Đông Hải. Ngu Huyền đã đợi từ lâu, mắt thấy Trần Phàm ngồi xe taxi đi vào, lập tức ra đón, cười ha hả nói:
- Con mẹ nó, ở mãi trong bệnh viện khiến cho tôi buồn đến đản đau, nếu không ra viện, phỏng chừng tôi sẽ nổi điên!
Nghe được Ngu Huyền oán hận. Trần Phàm mỉm cười lại không nói gì, hắn nghe Ngu Huyền nói qua. ông nội Ngu Huyền chẳng những là người luyện võ, hơn nữa còn có hiểu biết về y thuật, từ nhỏ đến lớn Ngu Huyền chưa từng đi qua bệnh viện, sinh bệnh đều là do ông nội của hắn ra tay trị liệu.
- Đúng rồi, tiểu Phàm, hôm nay là ngày chấm dứt huấn luyện quân sự. Chu Văn cùng Tiêu Phong hai người hẳn là trở lại vườn trường.
Ngu Huyền bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, nhanh miệng nói.
Trần Phàm lắc đầu:
- Còn ở trên đường, nhưng sắp về tới. Vừa rồi Tiêu Phong gọi điện thoại cho tôi, tối nay cùng nhau ăn cơm.
Nghe Trần Phàm nói như thế, Ngu Huyền cũng không nhiều lời vô ích, khỏe như vâm chui vào xe taxi, không có chút dấu hiệu từng bị thương.
Nha đầu Tô San hẳn cũng sắp trở lại, lấy cá tính của nàng hẳn là trực tiếp quay về nhà đi?
Nhận thấy được xe khởi động, trong đầu Trần Phàm dần hiện ra bộ dáng thanh xuân hoạt bát của Tô San, không khỏi nở nụ cười.
Đột nhiên, hắn phát hiện mình đã dần dần thích ứng ngày tháng tranh cãi cùng Tô San, trong khoảng thời gian này, không có Tô San tranh cãi với hắn, hắn cảm giác trong sinh hoạt như thiếu chút gì đó.
- A thế...
Ngay sau đó, Trần Phàm không khỏi nhảy mũi hai cái.
- Hỗn đản đạp phân chó, bổn tiểu thư đã trở lại, nợ nần giữa hai ta nên hảo hảo tính toán!
Cùng lúc đó, trong một chiếc xa tải quân dụng trên đường cao tốc, Tô San nhìn nhà cao tầng hai bên đường, vẻ mặt hưng phấn, cảm giác như nàng đã thấy được bộ dáng thê thảm của Trần Phàm khi bị nàng khi dễ.
Vào lúc này, nàng quy tâm tự tiến. (đại khái như tưởng tượng).
P/S: Hôm nay , chương...Mai sẽ có 10 chương: 61: