Mấy phút sau, thông qua liên hệ với nhân viên sân bay, đội trưởng đặc công biết được hướng đi của Trần Phàm, lại hồi báo:
- Trưởng phòng, căn cứ nhân viên sân bay cung cấp tin tức, Long Nha sắp ngồi máy bay của tập đoàn Cao Tường bay tới Bangkok, thỉnh chỉ thị!
- Triệt tiêu nhiệm vụ theo dõi, chờ khi hắn về nước lại tiếp tục.
Đầu bên kia điện thoại, người trung niên quản lý bộ môn đặc công bất đắc dĩ thở dài.
Hắn biết rõ, một khi Trần Phàm xuất ngoại, không còn bị quy tắc trong quốc nội ước thúc, làm chuyện gì cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều!
Ở dưới tình hình này, những đặc công dưới tay hắn cho dù cùng xuất ngoại cũng chẳng thấm vào đâu, nhất là hắn không cho rằng sau khi ra nước ngoài những nhân viên của hắn có thể lúc nào cũng giám thị được Trần Phàm!
Ngược lại, theo hắn xem ra, Trần Phàm có thể thoải mái mà bỏ rơi người của hắn!
Mà dù cho Trần Phàm ở nựớc ngoài có giết người ngay trước mặt nhóm đặc công, chỉ sợ nhóm đặc công cũng chẳng thể làm được gì.
Biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay!
Đây là sự hình dung chính xác nhất về Trần Phàm sau khi xuất ngoại.
Bên trong máy bay loại nhỏ đi Bangkok.
Trần Phàm lấy ra di động, đang chuẩn bị tắt máy, lại nhận thấy được điện thoại hơi chấn động lên.
Trần Phàm lấy di động ra nhìn xem, phát hiện là một dãy số điện thoại xa lạ, nghĩ nghĩ, cuối cùng chuyển máy.
- Đồ Tể, tôi là bảo tiêu Hắc Quỷ của ngài Kroff.
Điện thoại vừa chuyển được, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm của Hắc Quỷ, dùng Anh ngữ cũng không được chuẩn xác.
- Kroff làm sao vậy?
Nghe được thanh âm của Hắc Quỷ, trong lòng Trần Phàm vừa động, hỏi.
- Ngài Kroff bị một gã tên là Stern của Hắc Ám U Linh mang đi.
Hắc Quỷ trầm giọng nói:
- Người kia tựa hồ là vì ngài mà tới.
Đứa con của U Linh. Stern Misai Er?
Nghe được lời nói của Hắc Quỷ, con ngươi của Trần Phàm trong nháy mắt híp lại, một cỗ lệ khí kinh khủng từ trên người Trần Phàm mạnh mẽ xuất hiện.
Phía trước mặt hắn, nữ tiếp viên hàng không đang phục vụ cho Trần Phàm nhận thấy được cỗ sát ý kinh khủng kia, sắc mặt tái nhợt xụi lơ trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy.
- Mặt khác, thủ hạ của tên Stern kia tựa hồ đã tiêm vào cơ thể một loại dược vật tăng cường thực lực, ở trong bọn hắn có một tên từng đuổi giết tôi tại Châu Phi, hiện tại tôi không phải là đối thủ của hắn.
Thấy Trần Phàm không nói lời nào, Hắc Quỷ đem tin tức biết được hội báo cho Trần Phàm.
Gien số 1?
Mơ hồ biết được tin tức Hắc Ám U Linh luôn một mực đầu tư chết tạo gien dược vật, nháy mắt liên tưởng đến gien số 1 trong truyền thuyết.
Căn cứ theo trí nhớ của hắn, cơ thể người một khi rót vào gien số 1, lối suy nghĩ sẽ nhanh nhẹn hơn dĩ vãng, sức bật sẽ tăng cường thật lớn, trọng yếu hơn là có thể tiêu trừ hết thảy cảm xúc trái ngược, biến thành cỗ máy giết người chân chính!
- Ông cho người chuyển cáo tên Stern kia, nếu Kroff thiếu một sợi tóc, trên thế giới này sẽ không còn gia tộc Misai Er!
Vừa nói xong, một đạo quang mang đỏ như máu mạnh mẽ xuất hiện trong mắt Trần Phàm.
Giờ khắc này, sau khi biết được Hắc Ám U Linh nghiên cứu ra gien số 1, lệ khí biến mất đã lâu, hoàn toàn tràn ngập thân thế Trần Phàm.
Đây là từ sau khi hắn bình phục, lệ khí lần đầu tiên mạnh mẽ xuất hiện trên người của hắn, hơn nữa còn hoàn toàn bùng nổ!
Bởi vì sau khi hắn khỏi hẳn đã có thể tùy ý cho bản thân mình biến thành trạng thái điên cuồng.
Khi điên cuồng...Đồ Tể...là...Vô địch!
Bản thân là đại ca hắc bang lớn nhất Thái Lan, ở phía bắc Bangkok Thái Hổ có một sơn trang, cả sơn trang chiếm diện tích ước chừng lớn khoảng hai bãi bóng cộng lại. Những tòa kiến trúc cơ bản phân ra hai khu vực, một là chỗ ở của Thái Hổ, một là để cho hắn dùng chiêu đãi khách quý.
Vào lúc ban đêm, chung quanh tòa lầu hai tầng có thể thấy được rất nhiều cây dừa, bãi cỏ dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng, những lá cây đung đưa bên ngoài cửa sổ nhìn qua phi thường nhã tú, cả sơn trang tràn ngập phong tình bàn thổ của đất Thái Lan.
Một đám đại hán mặc quần áo màu đen, đeo tai nghe vô tuyến đang chậm rãi đi lại trong sơn trang, phụ trách công tác bảo an.
- Thỉnh chú ý, Hổ gia cùng ngài Stern đã trở lại.
Trong màn đêm, bên trong sơn trang truyền đến thanh âm tiếng xe hơi, ngọn đèn chiếu sáng đường vào sơn trang, trong tai các bảo tiêu đều nghe được tiếng gọi của đồng bạn.
- Thu được!
Đội trưởng bảo tiêu phụ trách tuần tra lập tức trả lời, sau đó vứt bỏ tàn thuốc trong tay trầm giọng nói:
- Hổ gia cùng ngài Stern đã trở lại, ném thuốc đi, khởi lên toàn bộ tinh thần.
Nghe được lời nói của đội trưởng bảo tiêu, những người khác không dám chậm trễ lập tức vứt bỏ tàn thuốc trong tay, bắt đầu đi tuần tra dọc theo trang viện.
Toàn bộ sơn trang, ngoại trừ đội bảo tiêu tuần tra này, ở hai tòa lầu đều có tám gã bảo tiêu phụ trách bảo hộ, ở cửa sơn trang cũng có một nhóm người.
Như vậy xem như có ba tầng phòng ngự, hệ số an toàn cũng xem như tương đối cao.
Trong ánh nhìn chăm chú của sáu gã bảo tiêu tuần tra, từng chiếc xe hơi chạy vào sơn trang, thông qua con đường bên trong chạy về khu khách quý phía tây, kể cả Thái Hổ cũng không ở lại trong tòa lầu của mình.
- Bang ca, người tên Stern kia rốt cục là ai vậy? Người của hắn giết mấy huynh đệ của chúng ta, mà Hổ gia còn đối với hắn cực kỳ tôn kính?
Nhìn thấy đoàn xe chạy về tòa lầu khách quý phía tây sơn trang, một bảo tiêu tuần tra nhịn không được hỏi đội trưởng bảo tiêu.
Hắn rõ ràng nhớ kỹ, Stern mang theo mười tám người đi tới cửa sơn trang, lấy khí thế sét đánh giết sạch bảo tiêu nơi cửa sơn trang, sau đó đứng ngoài cửa chờ đợi Thái Hổ tự mình đi ra ngoài nghênh đón.
- Không nên hỏi thì đừng hỏi!
Đội trưởng bảo tiêu tên a Bang lạnh giọng quát một tiếng.
Vài tên bảo tiêu khác cũng lộ vẻ mặt chờ mong nhìn a Bang, nghe hắn vừa quát, một đám thất vọng thu hồi ánh mắt, cũng không còn tiếp tục nghị luận. - internet
Cùng lúc đó toàn bộ đoàn xe đều dừng trước cửa tòa lầu hai tầng dành cho khách quý nằm phía tây sơn trang.
Khi xe dừng lại, một gã thủ hạ của Stern nhanh chóng bước xuống xe, bước nhanh tới trước xe Stern đang ngồi, cúi đầu mở cửa xe chờ đợi hắn bước xuống.
Stern thật tao nhã bước xuống, cũng không để ý tới Thái Hổ đang xun xoe, mà nhìn thoáng qua chiếc xe phía sau nói:
- Đem tên côn trùng kia xuống đây.
Trong chiếc xe hơi cuối cùng, Kroff tuyệt không có chút sợ hãi, thích ý hút xì gà.
- Xuống xe.
Một gã đại hán nghe được mệnh lệnh của Stern lạnh lùng quát Kroff, bắt lấy cổ áo hắn.
- Phi!
Kroff trực tiếp phun một cục đàm vào mặt tên đại hán, cười lạnh nói:
- Tạp chủng, Kroff đại gia tự mình biết xuống xe, không cần ngươi kéo, hiểu chứ?
Đưa tay lau cục đàm trên mặt, trong con ngươi tên đại hán kia hiện lên một tia sát khí.
- Tạp chủng, chẳng lẽ mày muốn giết tao? Ha ha ha ha, ngay cả tên tạp chủng Stern còn không dám giết tao mà mày dám sao?
vẻ mặt Kroff âm lãnh tươi cười, không mảy may để ý tới sát khí tràn ngập trên người tên đại hán.
Nghe được lời của Kroff, tên đại hán cắn chặt răng giữ im lặng lui xuống.
Kroff dụi tắt xì gà, sửa sang lại cổ áo hỗn độn, không chút hoang mang bước xuống xe.
Phía trước, Stern nhìn thấy tư thế "lão tử không sợ bất cứ ai" của Kroff, chân mày hơi nhướng lên, mà Thái Hổ đứng phía sau hắn sắc mặt thật phức tạp.
Thân là đầu lĩnh hắc bang lớn nhất Thái Lan, Thái Hổ từng nhìn thấy vẻ hung hăng càn quấy của Kroff.
Đối với hắn mà nói, nếu không có Stern tồn tại, hắn căn bản không dám đắc tội Kroff, ngược lại sẽ giống như những đại ca hắc bang khác của Đông Nam Á đối đãi Kroff cực kỳ khách khí.
- Kroff, tao không thèm làm gì thằng côn trùng như mày, chẳng qua là không muốn làm bẩn tay tao.
Stern lạnh lùng nhìn chằm chằm Kroff đang đi về phía mình, gằn từng chữ nói:
- Mày đừng tưởng có Đồ Tể làm chỗ dựa, thì tao không dám làm gì mày! Ta cho mày biết, người khác sợ Đồ Tể, còn Stern tao không sợ đâu, tao chính là bởi vì Đồ Tể mà đến!
Kroff không hé răng.
Trong con ngươi Stern hiện lên một tia hàn ý, dẫn người đi vào tòa lầu hai tầng.
Đại sảnh tòa lầu không nhỏ, trang hoàng cực kỳ khí phái, hoàn toàn dựa theo đặc sắc bàn thổ Thái Lan mà bố trí thiết kế, nhưng đồ dùng trong nhà đều nhập khẩu từ nước ngoài.
Lần này Stern tới Thái Lan tổng cộng dẫn theo mười tám tên thủ hạ, trong đó có mười hai tên tiêm vào gien số 1!