Mỗi người đều có động tác theo thói quen...
Híp mắt...Đó chính là một trong những thói quen không nhiều của Trần Phàm.
Những người quen thuộc hắn đều biết, một khi hắn nheo mắt lại, thì cũng thuyết minh sẽ có người sắp gặp tai họa!
Bởi vì một cánh tay băng bó, nên sau khi Trần Phàm tiến vào nhà hàng, đã hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò. Bên trong nhà hàng cũng có không ít người nhận ra thân phận của hắn, ngoài mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời sôi nổi thông báo cho bạn bè.
Thậm chí, tựu ngay cả Công Đằng Hữu Nhị cũng theo bản năng đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Phàm. Bất quá xưa nay hắn chỉ ở trong nước Nhật, nên cũng không nhận ra thân phận của Trần Phàm, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, rồi sau đó thu hồi ánh mắt.
Có lẽ do nguyên nhân tâm tình đang bất hảo, trong lúc bước đi, Lý Dĩnh cau mày như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nên không có nhìn thấy Trần Phàm.
Tô San cùng Trần Phàm giống nhau, đang nhìn về phía Công Đằng Hữu Nhị, chẳng qua thị lực của nàng không có tốt bằng Trần Phàm, ở dưới tình huống ánh đèn mờ ảo như thế này, cũng không có nhìn thấy dâm quang trong ánh mắt của Công Đằng Hữu Nhị.
Ở dưới tình huống này, vẻ mặt của nàng đang mang theo biểu tình kinh ngạc. Hiển nhiên...nàng thực không ngờ, Lý Dĩnh sẽ đi ăn tối cùng với một người đàn ông khác.
Trần Phàm không có giải thích cho Tô San, cũng không quản tới những ánh mắt kinh ngạc của khách nhân trong nhà hàng. Mà để Tô San tùy ý khoác tay mình, nhanh chân bước về phía Lý Dĩnh.
Chẳng biết từ lúc nào, tiếng đàn dương cầm tao nhã đã dừng, tuyệt đại đa số khách nhân đều không hẹn mà đình chỉ nói chuyện phiếm, cùng đem ánh mắt quẳng ném vào người thanh niên, trước đó đã làm cho thế cục ở nam bán quốc phát sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trong đó, có một ít khách nhân biết chuyện tình, Trần Phàm từng hai lần chở Lý Dĩnh đến quân khu NJ, thì diễn cảm lại toát ra một chút quỷ dị!
- Lý Dĩnh...!
Rất nhanh, Trần Phàm cùng Tô San đã gặp Lý Dĩnh, Trần Phàm dẫn đầu mở miệng trước.
Vừa nghe được thanh âm của Trần Phàm. Lý Dĩnh đang cúi đầu bước đi, theo bản năng dừng bước. Sau đó...tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó, thân mình hung hăng run rẩy, tràn đầy kích động ngẩng đầu nhìn lên.
Ngay sau đó...khuôn mặt quen thuộc thân thương của Trần Phàm liền hiện ra ở trước mắt nàng, đôi làn thu mâu tức thì phóng đại, trong con ngươi toát ra vẻ kinh hỉ không hề che giấu chút nào. Bất quá, rất nhanh, cảm xúc khiếp sợ đã thay thế kinh hỉ, bởi vì...theo dư quang Lý Dĩnh cũng nhìn thấy được Tô San!
- Chị Lý Dĩnh!
Mắt thấy Lý Dĩnh biểu tình khiếp sợ nhìn mình. Trước tiên Tô San buông tay Trần Phàm ra, bước lên phía trước thân thiết hướng Lý Dĩnh chào hỏi.
Lý Dĩnh cả người hung hăng run rẩy, sắc mặt cũng lập tức trở nên tái nhợt.
- San...San...
Lý Dĩnh sắc mặt tái nhợt, trong con ngươi tràn đầy cảm xúc kinh sợ, tựa hồ nàng không biết phải đối mặt với Tô San cùng Trần Phàm như thế nào.
- Chị Lý Dĩnh, em đã đáp ứng Trần Phàm không truy cứu việc, bên cạnh hắn có những người phụ nữ khác nữa rồi!
Nhìn thấy Lý Dĩnh sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, thì Tô San không chờ Trần Phàm mở miệng, liền dẫn đầu nói:
- Sau này, chúng mình vẫn là chị em tốt của nhau!
Tô San ngữ khí nhỏ nhẹ, nhưng lại giống như tiếng sấm rền nổ vang ở bên tai Lý Dĩnh bình thường. Lý Dĩnh giống như trúng phải ma pháp, cả người cứng nhắc đứng im nguyên tại chỗ!
Trước đây nàng nghĩ, Tô San sẽ bởi vì mối quan hệ của mình cùng Trần Phàm, mà sau này tuyệt giao với mình.
Nàng đã nghĩ qua, vì Tô San, nàng sẽ nhẫn tâm buông xuôi chuyện tình cảm cùng với Trần Phàm.
Chẳng qua...nàng chưa bao giờ dám nghĩ, Tô San sẽ rộng lượng tha thứ cho mình, hơn nữa vẫn còn muốn làm chị em tốt cùng với mình...
Thấy vậy, Trần Phàm cố gắng muốn nói cái gì đó. Nhưng lại cảm thấy ở dưới tình huống này, bản thân mình cũng không thích hợp lên tiếng, vì thế quyết định giữ im lặng...
Mà Tô San thì thân mật kéo tay Lý Dĩnh, dùng hành động này để chứng minh tâm ý của mình. Nhìn thấy hành động của Tô San, lúc này Lý Dĩnh mới khôi phục tinh thần, há hốc mồm ra, cố gắng giải thích cái gì đó, nhưng lại cảm thấy ở trong cổ họng như đang hóc xương cá bình thường, một câu đều nói không nên lời.
- Lý Dĩnh tỷ, người đàn ông đang dùng cơm với chị là ai vậy?
Thấy thế. Tô San nhanh trí nói lảng sang chuyện khác.
Nghe Tô San hỏi câu này, Lý Dĩnh cũng đã hoàn toàn khôi phục lại tinh thần, ngoài mặt có chút khẩn trương liếc mắt nhìn Trần Phàm, giải thích nói:
- Hắn là Công Đằng Hữu Nhị, người Nhật, là một trong những cổ đông chính của công ty giải trí TNHH Anh Hoa. Chị...chị đang muốn ký hợp đồng làm một số thương vụ cùng hắn, cho nên đã mời hắn tới nhà hàng này dùng cơm tối.
Khi nói chuyện, Lý Dĩnh giống như trẻ con làm sai, vạn phần khẩn trương ngắm nhìn Trần Phàm, tựa hồ như sợ Trần Phàm sẽ nổi giận.
- Xem ra người này đang muốn gây khó dễ cho em.
Trần Phàm liếc mắt nhìn gã bồi bàn đem sáu chai rượu vang đặt xuống bàn cơm, trước người Công Đằng Hữu Nhị, thì ánh mắt càng híp chặt hơn.
Vì muốn ký hợp đồng cùng với công ty giải trí TNHH Anh Hoa, mà Lý Dĩnh đã nhẫn nhịn Công Đằng Hữu Nhị suốt cả ngày. Lúc này vừa nghe Trần Phàm nói như thế, thì bao nhiêu ủy khuất trong lòng đều trào dâng lên.
- Ngồi xuống trước đã.
Trần Phàm thấy vậy, liền kìm chế tức giận trong lòng, chỉ vào bàn mà hắn và Tô San sớm đã đặt chỗ từ trước.
Lý Dĩnh hai mắt phiếm hồng gật gật đầu, sau đó do Tô San kéo nàng, đi theo Trần Phàm đến phía một chiếc bàn không có người ngồi.
Khoảng cách chiếc bàn mà Trần Phàm đặt chỗ từ trước, cùng chiếc bàn của Lý Dĩnh và Công Đằng Hữu Nhị đang ngồi là khá xa, song phương căn bản là không thể nhìn thấy được nhau.
- Chuyện là như thế nào?
Sau khi ngồi xuống, Trần Phàm đuổi nhân viên bồi bàn đi trước, rồi mới nhìn Lý Dĩnh quan tâm hỏi.
Vừa ngồi xuống, sắc mặt của Lý Dĩnh đã bình tĩnh hơn một chút. Nghe Trần Phàm hỏi, nàng cũng không hề giấu giếm, lập tức đem chuyện tình đang diễn ra, kể cho Trần Phàm cùng Tô San nghe.
- Thật quá quắt, nào có cái lý như vậy?
Tô San nghe xong, tức giận không thôi:
- Bắt uống mười chai rượu vang, đây không phải là muốn gây khó dễ cho chị hay sao?
Trần Phàm không hé răng, bởi vì hắn rõ ràng, Công Đằng Hữu Nhị căn bản không phải là đang làm khó dễ người. Mà là muốn chuốc say Lý Dĩnh, sau đó đưa về làm chuyện bỉ ổi. Hiểu được điểm này, một cỗ lệ khí đột nhiên phóng xuất ra từ trên người Trần Phàm. Theo sau, hắn cố gắng kìm nén sát khí đang trào dâng lên ở trong lòng, trầm ngâm nói:
- Đi, chúng ta qua bên đó!
- Trần Phàm...!
Lý Dĩnh từng kiến thức qua thủ đoạn huyết tinh của Trần Phàm, mơ hồ cảm nhận được hàn khí ở trên người Trần Phàm, nàng khẽ biến sắc, sợ Trần Phàm giết người ở ngay bên trong nhà hàng.
- Yên tâm đi, anh tự biết chừng mực!
Trần Phàm mỉm cười nói:
- Ngoài ra, chuyện tìm giáo viên huấn luyện biểu diễn sân khấu, không cần phải lo lắng, để cho anh giải quyết.
- Lý Dĩnh, chị đừng lo lắng, để Trần Phàm đi giáo huấn cho tên kia một trận!
Tô San biểu tình căm phẫn nói.
Nghe hai người nói như vậy, Lý Dĩnh cũng không phản ứng nữa. Mà cùng Tô San đứng lên, mang theo Trần Phàm đi về phía Công Đằng Hữu Nhị.
Thấy một màn này, cơ hồ toàn bộ khách nhân bên trong nhà hàng đều ngừng dùng cơm, đem ánh mắt quăng ném vào trên người Trần Phàm.
Mà Công Đằng Hữu Nhị thấy Lý Dĩnh mãi chưa quay lại, thoáng đưa mắt nhìn ngó bốn phía, cố gắng tìm ra thân ảnh của Lý Dĩnh. Kết quả chứng kiến Tô San đang kéo tay Lý Dĩnh, mang theo một người thanh niên tay bó bột đi về phía này, thì hắn không khỏi có chút nghi hoặc.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của khách nhân bên trong nhà hàng, ở trong biểu tình nghi hoặc của Công Đằng Hữu Nhị, Trần Phàm mang theo hai người Tô San cùng Lý Dĩnh, đi tới trước người Công Đằng Hữu Nhị, chẳng quan tâm Công Đằng Hữu Nhị có đồng ý hay không, mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Công Đằng Hữu Nhị!
- Lý tiểu thư, hai vị này là?
Thấy Trần Phàm ngồi xuống, Công Đằng Hữu Nhị nhảy dựng lên, mày nhắn lại, diễn cảm khó chịu dò hỏi.
- Tôi là bạn trai của cô ấy.
Trần Phàm cầm lấy một chai rượu vang, không chút nao núng mở ra, thủy chung đều không thèm liếc mắt nhìn Công Đằng Hữu Nhị lấy một cái.
Bên tai vang lên mấy chữ này, trong lòng Lý Dĩnh chấn động mãnh liệt, mà Công Đằng Hữu Nhị thì trợn trừng mắt lên, giống như đang choáng váng bình thường, ánh mắt còn không ngừng chuyển động ở trên người Lý Dĩnh cùng Trần Phàm.
- Lý tiểu thư, đây là có chuyện gì?
Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi, kế hoạch chuốc rượu say rồi làm thịt Lý Dĩnh bị phá hoại, Công Đằng Hữu Nhị tức giận nói.
Trần Phàm quay đầu, liếc mắt nhìn Công Đằng Hữu Nhị:
- Có sự tình gì, chúng ta cứ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện!
Vốn Công Đằng Hữu Nhị muốn dùng thủ đoạn nhơ bẩn, để mần thịt Lý Dĩnh, hiện giờ Lý Dĩnh chẳng những xông ra một người bạn trai, hơn nữa thái độ còn ngang tàng, đã trực tiếp làm cho hắn nổi giận. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Hắn theo bản năng vươn tay ra, cao cao tại thượng chỉ vào Trần Phàm, mắng nhiếc:
- Mày thì tính là cái gì? Dám ăn nói xấc láo với tao hả?
Ngu xuẩn!
Thấy một màn này, nghe Công Đằng Hữu Nhị nói như thế, thì một số khách nhân đang ăn tối bên trong nhà hàng, biết rõ thân phận của Trần Phàm, trong đầu không khỏi dần dần toát ra hai chữ này!
- Tôi bảo anh ngồi xuống!
Trần Phàm mở miệng thêm lần nữa, ngữ khí vẫn bình thản như cũ.
Khi nói chuyện, Trần Phàm khẽ cử động, trước mắt hoa lên một đạo bóng ảnh.
Phanh!
Thanh âm trầm đục vang lên, dưới ánh đèn, chẳng biết từ lúc nào cánh tay phải của Trần Phàm đã chụp lấy áo ngực của Công Đằng Hữu Nhị, hơn nữa còn đem Công Đằng Hữu Nhị đè xuống ghế, làm cho hắn không thể nhúc nhích.
- Mày...
Công Đằng Hữu Nhị giận tím mặt, vung tay lên, làm như muốn đấm Trần Phàm.
Nhưng...tốc độ của Trần Phàm đã nhanh hơn!
- Phanh!
Tay phải của Trần Phàm đột nhiên buông áo Công Đằng Hữu Nhị ra, sau đó nhanh như chớp cầm lấy con dao ở trên bàn ăn, rồi hung hăng cắm thẳng vào lòng bàn tay của Công Đằng Hữu Nhị đang đặt ở trên bàn cơm!
- Phanh!
Thanh âm trầm đục vang lên, bàn tay của Công Đằng Hữu Nhị dính luôn xuống bàn ăn, máu tươi vương vãi ra khắp nơi.
- A...a...á...!
Cơn đau bất thình lình ập đến, làm cho Công Đằng Hữu Nhị phát ra một tiếng tru thống khổ, cả người giống như bị điện giật, không ngừng run rẩy.
Theo sau, Công Đằng Hữu Nhị cũng hoàn toàn nổi giận, quát lớn lên một tiếng.
- Nếu không muốn chết, mày tốt nhất hãy ngoan ngoãn đi.
Trần Phàm mở miệng thêm lần nữa, thanh âm tuy không lớn, nhưng lại đủ để cho Công Đằng Hữu Nhị cùng mọi người nghe thấy rõ ràng.
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế, cảm nhận được chân khí lạnh lẽo toát ra từ trên người Trần Phàm. Công Đằng Hữu Nhị toàn thân ớn lạnh, diễn cảm phẫn nộ trên mặt nháy mắt tan biến, cướp lấy chính là biểu tình khổ sáp.
- Tối hôm nay, toàn bộ rượu vang trong nhà hàng này, mày phải uống hết!
Trần Phàm thấy Công Đằng Hữu Nhị ngoan ngoãn như chuột nhìn thấy mèo, liền trầm giọng nói:
- Nếu thừa một chai, tao sẽ lấy một ngón tay của mày. Còn thừa năm chai, toàn sẽ lấy một bàn tay của mày! Hai mươi chai, tao chặt tứ chi, ngoài hai mươi chai thì mày đem cái mạng để lại ở đây!
Công Đằng Hữu Nhị toàn thân chấn động mãnh liệt, đôi con ngươi mở căng ra, dường như đang hoài nghi có phải lỗ tai của mình đã xảy ra vấn đề rồi hay không!
- Đương nhiên, mày cũng có thể gọi điện cầu cứu.
Dưới ánh đèn, Trần Phàm khẽ mỉm cười, cười đến thực băng sương:
- Bất quá...tao cam đoan, trên đời này không một ai có thể cứu được mày!