Cực Phẩm Thiên Vương

Mười giờ đêm, tiếng còi cảnh sát vẫn vang vọng trong thành thị, từng chiếc xe cảnh sát lướt trên những con đường lớn tại Đại Liên, làm lòng người bàng hoàng.
 
Bên trong khu nhà thành ủy Đại Liên, trong một hộ gia đình ở tầng mười sáu của một khu nhà kiến trúc không lâu.
 
Yến Thanh Đế giống như ngày xưa, một mình chơi cờ, chậm rãi thu lại bàn cờ giá trị xa xỉ.
 
Chờ sau khi thu xong quân cờ, hắn bưng một ly rượu bên cạnh, đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
 
Cửa sổ mở toang, Yến Thanh Đế mơ hồ có thể nghe được tiếng còi cảnh sát quanh quẩn bên trong thành thị.
 
Giờ này khắc này, tiếng còi cảnh sát chói tai nhưng khi truyền vào trong tai hắn chẳng khác gì tiếng nhạc thật êm ái.
 
Hắn cũng giống như toàn bộ những quan chức khác, thích cảm giác nắm quyền, chỉ cần vung tay lên, sẽ có vạn người bán mạng!
 
Mà hôm nay, cảnh sát Liêu Ninh tập thể xuất động, đơn giản là vì một câu nói của hắn, loại cảm giác thành tựu này vượt xa loại cảm giác khi đạt được tiền tài cùng đàn bà.
 
Đây cũng là nguyên nhân vì sao quyền lực vĩnh viễn càng có thể gợi lên lòng tham dục của đàn ông hơn cả tiền tài cùng đàn bà.
 
Không biết qua bao lâu, trong vẻ chăm chú lắng nghe của Yến Thanh Đế, tiếng còi cảnh sát dần dần đi xa, biến mất bên trong thành phố.
 
Gió nhẹ thổi vào phòng, thổi bay chiếc áo ngủ phủ trên người Yến Thanh Đế, hắn dừng việc lay động ly rượu, ngẩng đầu, chậm rãi đổ vào trong miệng, để đầu lưỡi thưởng thức một thoáng mới chậm rãi nuốt vào bụng.
 
Rượu cay vào bụng, Yến Thanh Đế lại cảm thấy được vô cùng ngọt lành.
 
Trong màn đêm, khóe miệng của hắn hiện lên một độ cong đắc ý không thể che giấu!
 
Bởi vì hắn rất hài lòng đối với quyết định của mình.
 
Theo hắn xem ra, chèn ép Nạp Lan gia tộc là một bước cờ rất hay.
 
Thứ nhất, dù Trần Phàm hai lần liên tục mạo hiểm sinh tử đi cứu con gái của Nạp Lan Vĩnh Kha, nhưng hắn thủy chung luôn tin tưởng thế giới này là thế giới lợi ích chủ đạo, nhất là đại gia tộc giống như Nạp Lan gia, ở trước mặt ích lợi, có thể bỏ qua rất nhiều thứ, thậm chí còn có thể lấy oán trả ơn!
 
Ở dưới tình hình này, Nạp Lan gia tộc lựa chọn phân rõ giới hạn cùng Trần Phàm, đến cậy nhờ Yến gia có khả năng rất lớn, hoặc là nói khả năng biến thành quân cờ trong tay hắn rất lớn!
 
Kể từ đó, hắn đánh Nạp Lan gia tộc một cái tát vang dội, Nạp Lan gia tộc còn phải quỳ xuống làm con chó cho hắn, mà Nạp Lan Hương Hương cũng sẽ quỳ khóc xin được nằm dưới thân của hắn!
 
Thậm chí nhờ vậy hắn cũng sẽ tạo được một phần chiến tích đã dẹp yên hắc đạo!
 
Một nước cờ như vậy còn không tính là rất hay sao?
 
Thứ hai, lui một bước mà nói, nếu Nạp Lan gia tộc không biết lựa chọn, tiếp tục đứng bên phía Trần Phàm, hắn cũng không hề sợ chút nào!
 
Bởi vì vô luận là quyền tràng ngầm hay sòng bạc ngầm, đều là kinh doanh trái pháp luật, như vậy cho dù Trần Phàm nắm giữ con bài chưa lật trong tay, hắn cũng không cảm thấy được Trần Phàm có thể lợi dụng con bài chưa lật ngăn cản chuyện này!
 
Nếu không mà nói, pháp luật cũng sẽ bị xâm phạm trắng trợn!
 
Đây là điều mà những đại nhân vật tuyệt đối không muốn nhìn thấy!
 
Đây cũng chính là nói, chuyện này hắn chiếm chữ lý hoàn toàn.
 
Như vậy cho dù Nạp Lan gia tộc không làm quân cờ cho hắn, Nạp Lan Hương Hương không hiến thân cho hắn, hắn vẫn có thể thông qua việc đánh đen kiếm được chiến tích.
 
Bất kể như thế nào, chuyện này hắn sẽ là người được thu lợi cuối cùng.
 
Đây là cách nhìn trong lòng của hắn.
 
Chậm rãi uống hết ly rượu. Yến Thanh Đế mỉm cười đặt ly rượu xuống, sau đó lấy di động gọi điện cho Lăng Vân Phong.
 
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm cung kính của Lăng Vân Phong:
 
- Yến thiếu, xin hỏi có gì phân phó?
 
- Nghĩ biện pháp nhắc nhở Nạp Lan gia tộc một chút, cho bọn họ biết, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn, ba ngày, trong vòng ba ngày nếu bọn hắn nghĩ thông suốt, bảo Nạp Lan Hương Hương tự mình đến tìm tôi, nếu còn không nghĩ ra, bọn hắn sẽ vì sự lựa chọn của mình mà trả giá!
 
Yến Thanh Đế dùng loại ngữ khí ra lệnh:
 
- Nhớ rõ, uyển chuyển một chút.
 
- Thỉnh Yến thiếu yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.
 
Lăng Vân Phong vội vàng nói.
 
Yến Thanh Đế mỉm cười, lơ đãng hỏi:
 
- Lăng Vân Phong, năm nay ông vẫn chưa tới sáu mươi tuổi đi?
 
- Phải. Yến thiếu, năm nay tôi năm mươi tám.
 
Vừa nghe câu hỏi của Yến Thanh Đế, trong lòng Lăng Vân Phong chấn động, tựa hồ ý thức được điều gì, một cảm giác hưng phấn cùng kích động tràn ngập toàn thân của hắn, nhưng hắn cũng kiệt lực khống chế tâm tình của mình, tận lực làm cho ngữ khí của mình có vẻ thật bình tĩnh.
 
- Năm mươi tám.
 
Yến Thanh Đế hơi trầm ngâm, nói:
 
- Tuổi tác này còn chưa lớn lắm. Chỉ cần trong năm năm tới ông biểu hiện xuất sắc, muốn cho ông không cần về hưu sau sáu mươi lăm tuổi cũng không phải là không có khả năng.
 
Sáu mươi lăm tuổi không cần về hưu?
 
Mọi người đều biết, cán bộ cấp tỉnh bộ sau sáu mươi lăm tuổi phải về hưu!
 
Lúc này nghe Yến Thanh Đế nói như vậy, chẳng khác gì gián tiếp nói với Lăng Vân Phong, chỉ cần Lăng Vân Phong biểu hiện xuất sắc, sau này có hi vọng trở thành đại lão phó, quốc cấp!
 
- Cảm tạ Yến thiếu!
 
Được lời cam đoan của Yến Thanh Đế. Lăng Vân Phong kích động tới mức ngừng thở, sau đó cả người run rẩy, thở hổn hển cảm ơn Yến Thanh Đế.
 
Vừa cảm ơn, Lăng Vân Phong cũng hiểu rõ ràng thứ gọi là biểu diễn xuất sắc, kỳ thật là dựa theo chỉ thị của Yến Thanh Đế làm việc.
 
Yến Thanh Đế cũng không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp cúp điện thoại.
 
Cấp cho Lăng Vân Phong một miếng mồi, làm cho Lăng Vân Phong trong năm năm tương lai bán mạng cho hắn, đi làm tùy tùng cho hắn, đây là kế hoạch trước khi Yến Thanh Đế đi vào Đại Liên.
 
Về phần, đến lúc đó có thể thực hiện hay không, thì lại là chuyện khác!
 
Dù sao hắn cũng không minh xác đưa ra lời cam đoan chắc chắn với Lăng Vân Phong, hơn nữa quan chức phó quốc cấp cũng không phải dễ nói chuyện như vậy, mặc dù là Yến Khánh cũng phải thông qua việc âm thầm hoạt động, muốn thăng một quan chức phó quốc cấp cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi là Yến Thanh Đế còn chưa cứng cánh chim?
 
Nhưng mặc dù là vậy, Yến Thanh Đế bỏ ra lời nhắc nhở khoa trương như thế, cũng làm Lăng Vân Phong vô cùng kích động.
 
Bởi vì Lăng Vân Phong hiểu rất rõ ràng, bằng vào năng lực cùng hiện trạng của Lăng gia, hắn muốn bước chân lên chức vị phó quốc cấp quả thực còn khó hơn lên trời!
 
Mà có Yến Thanh Đế trợ giúp, tuy rằng hi vọng cũng không lớn, ngược lại thật nhỏ bé, nhưng chí ít vẫn có hi vọng không phải sao?
 
Có hi vọng liền có thể thành công, điều này cũng đủ làm cho Lăng Vân Phong hưng phấn!
 
Ngay khi Lăng Vân Phong còn đang khát khao đối với tương lai, Yến Thanh Đế lại đang tự nhận mình vừa đi được một bước cờ thật hay, bữa tối tại Nạp Lan gia đã kết thúc, ba người chú của Nạp Lan Hương Hương rời đi, mà Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không đi, cùng Nạp Lan Đức Long đi vào trong phòng sách.
 
Cũng giống như ngày thường, Nạp Lan Vĩnh Kha đi vào phòng sách, lại rót cho Nạp Lan Đức Long một chén trà Long Tỉnh dù có tiền cũng không mua được.
 
Gọi là có tiền cũng không mua được, đó là chỉ loại trà này được hái từ mười tám cây trà nằm ngay trước Hồ Công Miếu tại Long Tỉnh, còn được gọi là "Ngự Trà"!
 
Nhắc đến Ngự Trà được truyền lưu chính là thời Càn Long, Càn Long hoàng đế sáu lần hạ Giang Nam, có bốn lần đi tới Long Tỉnh trà khu quan sát việc chế biến thu thập lá trà, thưởng thức Trà Phú Thi, mười tám cây trà này cũng bởi vậy được phong làm "Ngự Trà".
 
Hiện giờ, Ngự Trà còn lưu lại vốn có tiền cũng không mua được, đại bộ phận lá trà từ mười tám cây trà kia xuất ra đều được đưa vào Tử cấm Thành, cung cấp cho những đại nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực hưởng dụng.
 
Mà cũng có một ít được lưu lại bên ngoài, dùng giá trên trời bán cho một ít người có địa vị thân phận không tầm thường.
 
Nạp Lan Đức Long là hậu nhân của bát kỳ Mãn tộc, luôn yêu thích Ngự Trà, hàng năm đều mua một ít đưa về.
 
Pha trà xong, Nạp Lan Vĩnh Kha đang định ngồi xuống nói chuyện với Nạp Lan Đức Long, lại nghe di động vang lên.
 
Nghe được thanh âm di động, chân mày Nạp Lan Vĩnh Kha nhíu lại, lấy ra di động vừa nhìn, nhận ra là do Chu Kỷ Lương gọi tới.
 
- Cha, là điện thoại của Chu Kỷ Lương.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha cau mày, nhìn Nạp Lan Đức Long nói.
 
- Nghe thử xem hắn nói gì.
 
Nạp Lan Đức Long như có suy nghĩ.
 
Nghe Nạp Lan Đức Long đáp, Nạp Lan Vĩnh Kha liền mở máy nghe điện thoại:
 
- Chào ngài. Chu phó chủ tịch.
 
- Vĩnh Kha, nói chuyện với cha anh thế nào rồi? Lựa chọn xong chưa?
 
Chu Kỷ Lương hỏi thẳng thắn.
 
Sắc mặt Nạp Lan Vĩnh Kha phức tạp:
 
- Còn đang nói chuyện với cha tôi.
 
- Nha.
 
Chu Kỷ Lương nghe xong hơi có vẻ thất vọng, tựa hồ theo hắn xem ra, chuyện này vốn không có gì cần phải thương lượng, vừa thất vọng, ngữ khí của hắn lại nghiêm túc nói:
 
- Vừa rồi Dương Tổ Đức lại gọi điện cho tôi, trong điện thoại hắn nói Yến Thanh Đế chỉ cho các vị ba ngày thời gian suy nghĩ, trong vòng ba ngày nếu lựa chọn xong, cho Nạp Lan Hương Hương tự mình đi tìm hắn, nếu không kế tiếp hắn sẽ có động tác.
 
- Đa tạ Chu phó chủ tịch nhắc nhở. Nguồn: https://truyenfull.vn
 
Thần tình Nạp Lan Vĩnh Kha tức giận, nhưng hắn cũng không biểu hiện trong lời nói, ngược lại còn mở miệng cảm tạ.
 
- Ai. Vĩnh Kha, lời phải nói tôi cũng đã nói rồi, anh tự thu xếp ổn thỏa đi.
 
Chu Kỷ Lương thở dài cúp điện thoại.
 
- Đô...đô...
 
Nghe được điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, Nạp Lan Vĩnh Kha giận run, cảm giác như muốn đập vỡ luôn di động.
 
- Chu Kỷ Lương nói như thế nào?
 
Nạp Lan Đức Long nhíu mày hỏi.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha cố nén tức giận, khép di động nghiến răng nghiến lợi nói:
 
- Hắn nói Yến Thanh Đế chỉ cho chúng ta thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày nếu chúng ta lựa chọn đến dựa vào Yến gia, thì...bảo Hương Hương đi tìm hắn! Ngược lại Yến Thanh Đế sẽ có động tác mới!
 
- Ba!
 
Nghe được lời Nạp Lan Vĩnh Kha, Nạp Lan Đức Long tức giận đến biến sắc, vỗ mạnh lên bàn, thanh âm nặng nề, chén trà lung lay, nước trà văng khắp nơi:
 
- Đây quả thực khinh người quá đáng!
 
- Cha, cha cho rằng tiểu Phàm được không?
 
Nạp Lan Vĩnh Kha thấy Nạp Lan Đức Long nổi giận, vẻ phẫn nộ trên mặt cũng dần dần biến mất, chỉ còn lại vẻ lo lắng:
 
- Tuy nói tiểu Phàm từng đấu thắng Yến gia, nhưng là vì luôn chiếm được đạo lý. Mà lần này Yến Thanh Đế lựa chọn khai đao với sòng bạc cùng quyền tràng ngầm, tiểu Phàm muốn giải quyết việc này chỉ sợ là không dễ dàng.
 
- Cha cảm thấy được không thành vấn đề.
 
Trong con ngươi Nạp Lan Đức Long lóe ra tinh quang, giọng nói tràn ngập vẻ tín nhiệm đối với Trần Phàm:
 
- Lúc trước khi hắn bị đuổi ra khỏi Trần gia, tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ chết rất thảm, kết quả thì sao? Sau đó vô luận là đấu với Yến Thanh Đế, hay là đối phó Thanh bang, người xem trọng hắn không nhiều, nhưng kết quả thì sao?
 
Nạp Lan Vĩnh Kha im lặng.
 
Bởi vì những người khinh thường Trần Phàm, đều bị đánh một cái tát vang dội!
 
- Vĩnh Kha, vĩnh viễn cũng đừng đi hoài nghi năng lực của tiểu Phàm.
 
Lời của Nạp Lan Đức Long thật thấm thía:
 
- Thế giới của hắn, hết thảy đều có thể!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui