Vào buổi trưa, ánh nắng chói chang thiêu đốt ven biển thành phố Đại Liên, xen lẫn những cơn gió biển nóng hôi hổi, làm cho người ta có một loại cảm giác thật oi bức.
Ánh nắng chói chang, có người vì cuộc sống chịu đựng ánh nắng cháy rực để kiếm tiền, cũng có người ngồi trong căn phòng xa hoa mát mẻ hưởng thụ buổi cơm trưa phong phú.
Yến Thanh Đế thuộc loại người sau.
Dù hắn không đi đón tiếp đoàn người Xương Hâm, nhưng để tỏ ra lễ nghi tối thiểu, Yến Thanh Đế lấy danh nghĩa thành ủy Đại Liên, mở tiệc chiêu đãi đoàn người Xương Hâm tại một khách sạn năm sao.
Mười người, mười tám món đồ ăn, hai thùng Mao Đài.
Thức ăn do đầu bếp nổi tiếng làm ra, rượu là Mao Đài đặc cung, có thể nói là xa xỉ tới cực điểm.
Sau khi ăn uống no nê, Yến Thanh Đế cùng Xương Hâm bàn một ít vấn đề trong một gian phòng họp loại nhỏ, mà những quan viên khác kể cả Lăng Vĩ đều bị thư ký của Yến Thanh Đế an bài người đưa về khách sạn bốn sao kia.
Đối với đám người Lăng Vĩ mà nói, sở dĩ chịu ở lại khách sạn bốn sao, cũng không phải vì thiếu tiền, chỉ là vì công tác mặt ngoài, không cho người có cơ hội nói xấu mà thôi.
Khi nãy trong buổi tiệc, Yến Thanh Đế lấy cớ "buổi trưa còn tham gia một hội nghị trọng yếu" nên không uống rượu, mà Xương Hâm cũng chỉ uống một ly tượng trưng, hai người đều rất thanh tỉnh.
- Xương ca, thật sự là phiền toái các vị.
Khác với lúc ở trước mặt Lăng Vân Phong, ở trước mặt Xương Hâm, Yến Thanh Đế cũng không đem cái giá của Yến gia đại thiếu bãi ra quá phận, dù sao Xương Hâm cũng không phải thành viên của phe phái Yến gia, lại càng không phải là tay sai của Yến gia, ngược lại ban đầu lúc nhậm chức trong bộ thương mại, Yến Thanh Đế được Xương Hâm chiếu cố không ít, vì thế nhiều ít có chút kính ý với Xương Hâm.
- Chỉ là vì công việc mà thôi, cũng không có gì là phiền toái hay không.
Xương Hâm cười lắc đầu:
- Huống chi lần này hội nghị đầu tư tại Đại Liên là do Thanh Đế cậu một tay thúc đẩy, chúng tôi chỉ là đến giúp một chút chuyện nhỏ mà thôi.
Nói xong Xương Hâm không khỏi thổn thức không thôi.
Hắn rõ ràng nhớ kỹ, lúc trước khi Yến Thanh Đế còn đảm nhiệm chức vụ tại bộ thương mại, thông qua mạng lưới quan hệ của Yến gia làm cho không ít xí nghiệp nước ngoài cắm rễ tại đại lục, kiếm đủ chiến tích, thăng chức giống như đang ngồi trên tên lửa.
Mà hiện giờ, Yến Thanh Đế vừa đến Đại Liên, liền có sáu xí nghiệp trong ngoài nước chủ động tiến đến Đại Liên đầu tư, chính vì muốn lấy lòng cùng kết giao với Yến Thanh Đế, dùng tiền tài ném ra cho Yến Thanh Đế một phần chiến tích lớn, làm ngắn lại thời gian Yến Thanh Đế bước chân với tỉnh ủy Liêu Ninh, sớm thăng chức lên phó bộ cấp.
Ở dưới tình hình này, hắn mang theo ba thành viên bộ thương mại đến Đại Liên, nói là giúp chút chuyện nhỏ, nói thật một chút, chính là muốn dính vào mặt mũi Yến Thanh Đế, nếu sáu xí nghiệp thực lực không tầm thường kia toàn bộ tiến hành đầu tư thật lớn vào Đại Liên, chẳng những Yến Thanh Đế kiếm đủ chiến tích, bọn hắn cũng có thể đi theo húp chút nước.
- Xương ca, lời tuy nói như vậy, nhưng dẫn đầu cũng còn cần các vị a, ha ha.
Yến Thanh Đế nhàn nhạt cười, vẻ kiêu ngạo của Yến gia đại thiếu trong lúc vô hình biểu lộ không chút nghi ngờ.
Xương Hâm cũng cười:
- Thỉnh Thanh Đế yên tâm, chúng tôi nhất định toàn lực phối hợp, cam đoan hội nghị đầu tư lần này sẽ được tổ chức thành công.
Yến Thanh Đế nhẹ nhàng "ân" một tiếng, cũng không tiếp tục phát biểu ý kiến đối với chuyện này.
- Đúng rồi, tôi nghe nói khi cậu mới tới Đại Liên không lâu, liền tự mình chỉ huy một hồi hoạt động quét đen thanh thế lớn, phong tỏa hai quyền tràng ngầm cùng sòng bạc.
Xương Hâm thấy Yến Thanh Đế không lên tiếng liền nói sang chuyện khác:
- Hiện tại không ít người đều đang nói giỡn, cậu rất có phong phạm của Trọng Khánh Vương a.
- Làm sao chứ, lần này hành động quét đen là do Lăng bí thư tự mình trấn thủ chỉ huy, tôi chỉ là chấp hành mệnh lệnh thượng cấp mà thôi. Nào dám đánh đồng được với Trọng Khánh Vương. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Yến Thanh Đế khẽ lắc đầu, trong lời nói nhiều ít có chút kính ý đối với Trọng Khánh Vương.
Nghe được Yến Thanh Đế phủ nhận, trong lúc nhất thời Xương Hâm chợt trầm mặc, trong lòng âm thầm hối hận mình quá mức tự cho là đúng, đánh giá cao địa vị của hắn ở trong lòng Yến Thanh Đế.
Theo hắn xem ra, trăm triệu không nên nói tới sự tình quét đen, bởi vì Yến Thanh Đế có vẻ không muốn nói tới.
Thấy Xương Hâm mơ hồ lộ ra biểu tình hối hận, Yến Thanh Đế lại không quá để ý, mà nâng chén trà lên nhẹ nhàng chuyển động đồng thời âm thầm suy tư rốt cục khi nào Nạp Lan Hương Hương sẽ tìm đến hắn.
Theo hắn xem ra, mặc dù đã qua buổi sáng Nạp Lan gia tộc vẫn thờ ơ, nhưng Nạp Lan gia tộc tuyệt đối trong bốn mươi tám giờ sẽ cử Nạp Lan Hương Hương làm đại biểu tới tìm hắn.
Tự cho là đúng không chỉ có Xương Hâm, còn có Yến Thanh Đế.
Bởi vì, ngay từ đầu Nạp Lan Hương Hương hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ tìm tới hắn!
Ngay khi Yến Thanh Đế đang bí mật nói chuyện với Xương Hâm, Nạp Lan Hương Hương đi theo Trần Phàm tới một trường đại học.
Trường đại học này có danh khí không lớn, ở cách hai nhà máy hóa chất của tập đoàn Anh Hoa tại Đại Liên không xa, ngược lại chỉ khoảng hai cây số, là địa phương ở gần nhà máy hóa chất nhất trong khu vực.
Ngoài ra, trong phạm vi năm cây số chung quanh nhà máy hóa chất, có tới mười trường học.
Một đoạn thời gian trước, nhà máy hóa chất bài tiết khí thể hóa học, tạo thành tình trạng không ít sinh viên trong trường đại học bị trúng độc, kết quả làm giới sinh viên vô cùng bất mãn, lại bạo phát tình trạng biểu tình để phản đối.
Sau đó bởi vì cảnh sát Đại Liên tăng cường can dự cùng ngăn cản, không đợi những trường đại học khác cùng tham dự, hoạt động biểu tình đã bị ngăn cản. Mà những ngành quan hệ của Đại Liên lại cam đoan với sinh viên trong trường, sẽ cung cấp cho toàn bộ sinh viên trong trường một lời công đạo thỏa mãn.
Nhưng...
Đã qua nhiều tháng, lời công đạo kia chỉ là một tờ cải cách chỉnh đốn, một vài ngành yêu cầu hai nhà máy hóa chất của tập đoàn Anh Hoa tiến hành chỉnh đốn và cải cách, ngăn chặn loại sự kiện này tiếp tục phát sinh.
Mặc dù các sinh viên vô cùng bất mãn đối với chuyện này, nhưng ban giám hiệu nhà trường đã nghiêm cấm sinh viên đi biểu tình, nếu họ đi biểu tình sẽ bị đuổi học, còn bị truy cứu trách nhiệm về pháp luật.
Ở dưới tình hình này, mọi người chỉ đành đem lòng bất mãn giấu kín trong lòng, không dám dùng hành động biểu hiện ra ngoài.
- Vị bạn học này, bạn là một trong những người bị hại của sự kiện nhà máy hóa chất gây ô nhiễm, bạn có thể nói lên cảm thụ của bạn trong sự việc đó không?
Dưới ánh nắng chói chang, bên trong sân trường yên tĩnh, Nạp Lan Hương Hương mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy công sở màu đen, tay cầm một microphone mỉm cười nhìn một sinh viên hỏi.
Nạp Lan Hương Hương từng lấy được hai học vị, chuyên ngành tin tức là chuyên nghiệp thứ hai của nàng từng học, lúc này làm phóng viên điều tra tin tức tuyệt không có gì cảm thấy khó khăn.
Nạp Lan Hương Hương không khó khăn, nhưng nam sinh viên đứng trước người nàng cũng chợt đỏ mặt, ánh mắt nhìn quanh, không dám nhìn nàng, vẻ mặt còn lộ rõ nỗi bất an bối rối.
Lý do đơn giản là vì vẻ xinh đẹp của Nạp Lan Hương Hương thật làm người không thể chống đỡ.
Phải biết rằng, vô luận là hoạt động giao lưu thương mại tại Chiết Giang hay là hoạt động giao lưu chúc mừng mười lăm năm Hong Kong được trả về đại lục, Nạp Lan Hương Hương đều mặc lễ phục dạ hội màu đỏ xuất tràng, miểu sát tứ phương, mị lực làm cho nam giới không thể tự chủ.
Mà đứng ở trước mắt nàng hiện tại chỉ là một sinh viên còn chưa ra đời, làm sao có thể thừa nhận nổi mị hoặc của nàng?
Tựa hồ đã nhận ra vẻ xấu hổ của đối phương, Nạp Lan Hương Hương cũng thật thông minh lui về phía sau hai bước, nụ cười trên mặt cũng không giảm đi, tận lực làm cho ngữ khí của mình có vẻ bình tĩnh hơn một ít:
- Vị bạn học này, thực không dám giấu diếm, lần này chúng tôi đến điều tra chính là vì vạch trần bộ mặt đen tối của nhà máy hóa chất, cho nên cậu không cần khẩn trương hay sợ hãi. Cậu chỉ cần nhìn thẳng vào màn ảnh nói ra cảm thụ chân thật nhất trong nội tâm của mình là tốt rồi.
Nghe Nạp Lan Hương Hương nói vậy, nam sinh viên kia như bị khơi gợi hồi ức không tốt, sau đó mang theo vài phần phẫn nộ nhìn thẳng vào màn ảnh.
Ở cách hắn không xa, Trần Phàm mặc một bộ quần áo nhẹ, đeo kính đen, cầm camera, cách ăn mặc của một nhà nhiếp ảnh.
- Lăng Hóa công hán là một nhà máy hóa chất ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, trên bầu trời luôn thải khói đen cuồn cuộn, trong khói đen đều là vật chất hóa học gây thương tổn thật lớn làm ô nhiễm không khí chung quanh nghiêm trọng. Đối với chuyện này, sinh viên trường chúng tôi từng kháng nghị qua vài lần, đều chẳng thấm vào đâu.
Nghĩ đến chuyện ô nhiễm hồi tháng ba, vẻ mặt người sinh viên đầy căm giận:
- Vào tháng ba, nhà máy lại thải ra khí thể hóa học, làm rất nhiều người ở chung quanh nhà xưởng bị trúng độc, trong đó chỉ nói trường chúng tôi cũng đã có mấy trăm người bị trúng độc.
- Ngay cả tôi cũng bị nhiễm độc, sau khi chúng tôi được đưa tới bệnh viện, còn kiểm tra bị bệnh đường hô hấp, cũng có người bị ảnh hưởng vào phổi.
Nói tới đây, nam sinh viên kia lại không tự chủ được xiết chặt nắm tay:
- Sự kiện trúng độc kích phát oán khí trong lòng chúng tôi, không ít sinh viên trong trường tổ chức biểu tình, muốn thông qua phương thức này nhắc nhở chính phủ, muốn bọn họ dời nhà máy hóa chất khỏi đây.
- Các vị có lấy được thắng lợi không?
Nạp Lan Hương Hương xem đúng thời cơ, liền hỏi.
- Không có!
Nam sinh viên có chút không cam lòng lắc đầu:
- Hành động biểu tình của chúng tôi bị cảnh sát ngăn trở, trong đó có một ít sinh viên vì cảm xúc quá khích còn bị cảnh sát bắt đi. Mà sau hành động biểu tình xảy ra, có người đến cam đoan với chúng tôi sẽ cho chúng tôi lời giải thích, nhưng cuối cùng cũng không thấy, nhà máy hóa chất vẫn cứ tồn tại, hơn nữa còn ô nhiễm thập phần nghiêm trọng như trước.
Nghe lời nam sinh viên nói ra, Trần Phàm thật chuyên nghiệp hướng màn ảnh quay lên không trung phía tây.
Trên không trung phía tây khói đen cuồn cuộn, khói đen nồng đậm thậm chí đem cả bầu trời che phủ.
- Vị bạn học này, thật cảm ơn sự phối hợp của cậu.
Nhìn thấy Trần Phàm tắt camera, Nạp Lan Hương Hương mỉm cười vươn tay với người sinh viên.
Nam sinh viên thấy Nạp Lan Hương Hương vươn tay, khuôn mặt lại đỏ lên, khiếp đảm nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, sau đó "sưu" một tiếng vội rụt trở về.
Nạp Lan Hương Hương mỉm cười, lại cáo biệt người sinh viên kia, theo Trần Phàm rời đi.
- Còn cần phỏng vấn những người khác không?
Đi ra khỏi cổng trường, Nạp Lan Hương Hương vẫn còn hứng trí hỏi.
Tuy rằng nàng cũng không biết mục đích của Trần Phàm khi làm như vậy, nhưng nàng biết hắn đang giúp Nạp Lan gia tộc, trọng yếu hơn là nàng thích cảm giác ở chung một chỗ với Trần Phàm.
Nhất là khi nhìn thấy Trần Phàm ôm camera, bộ dáng ra vẻ lạnh lùng thì nàng cười mãi không thôi.
- Không cần, không khí nơi này quá tệ, trong bụng em có em bé, ở lâu sẽ không tốt cho em cùng đứa nhỏ.
Trần Phàm khẽ lắc đầu ôn nhu nói.
Nghe được lời nói ôn nhu của Trần Phàm, trong lòng Nạp Lan Hương Hương run lên, một cảm giác hạnh phúc không nói nên lời tràn ngập trong lòng nàng.
- Đúng rồi, làm thứ này thật sự hữu dụng sao?
Trong lòng cảm động, nàng theo bản năng lại thay đổi đề tài.
- Ân.
Trần Phàm gật gật đầu, bộ dáng như đã định liệu trước:
- Toàn bộ công tác chuẩn bị đều đã làm xong, kế tiếp chúng ta chỉ cần xem cuộc vui là được.
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Trần Phàm, Nạp Lan Hương Hương không khỏi nhớ tới lúc trước ở Hàng Châu, Trần Phàm thỉnh ra thủ trưởng số 1 cùng thủ trưởng số 2 đánh nát lòng kiêu ngạo của Yến Thanh Đế!
Khi đó nàng hận Trần Phàm, hi vọng nhìn thấy hắn gặp bi kịch, kết quả ôm thất vọng mà về.
Hiện giờ nàng thành nữ nhân của Trần Phàm, nàng muốn nhìn thấy Trần Phàm xoay càn khôn lần nữa.
Nàng còn có thể ôm thất vọng mà về không?
Vinh diệu của Đồ Tể, không cho phép khinh nhờn!