- Tôi là Đồ Tể.
Lời nói thật nhẹ nhàng của Trần Phàm lại giống như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang bên tai Diệp Mỵ, Diệp Mỵ mở to hai mắt, hoàn toàn ngây ra.
- Đồ...Đồ Tể trong ngôi cao đối chiến CS sao?
Sau thoáng ngây người, Diệp Mỵ lại lên tiếng, thanh âm run rẩy, hơi thở cũng có vẻ dồn dập.
Nhìn bộ dáng này của Diệp Mỵ, Trần Phàm hơi có vẻ xấu hổ, cười khổ gật đầu:
- Ân.
Nhìn thấy Trần Phàm thừa nhận điểm này, Diệp Mỵ liền trợn tròn mắt!
Dù trước khi đến đại lục, Tiết Kha từng nhắc nhở làm nàng mơ hồ cảm thấy được Trần Phàm rất có thể chính là Đồ Tể đại sát tứ phương trong trò chơi CS, dù vừa rồi Trần Phàm lập tức nhận ra nàng làm nàng càng thêm khẳng định ý nghĩ này, nhưng khi Trần Phàm chân chính thừa nhận điểm này, nàng vẫn bị lâm vào nỗi khiếp sợ cực độ!
Xã hội thượng lưu nước Mỹ đều cũng biết con gái Diệp Mỵ của hội trưởng thương hội người Hoa có vấn đề về xu hướng giới tính, nhưng lại không ai hay biết vì sao Diệp Mỵ lại thích phụ nữ.
Nguyên nhân này chỉ có một mình Diệp Mỵ biết mà thôi.
Khi nàng được mười lăm tuổi, ở tuổi thiếu nữ mang đầy mộng mơ, nàng cũng giống như các cô gái khác, đều khát khao bạn trai của mình sẽ giống như người trong mộng ở thời khắc mấu chốt nhất xuất hiện trước mặt nàng. - internet
Kết quả, Trần Phàm xuất hiện.
Khi đó, Trần Phàm còn ở trong tổ chức Long Nha, chính vì bảo vệ cho cha con Diệp Mỵ nên đến Hong Kong, ở thời điểm quan trọng nhất giết chết kẻ cướp, cứu gia đình Diệp Mỵ.
Hết thảy ngày đó, Diệp Mỵ đều không hề quên, ngược lại khi đó Trần Phàm cũng chỉ mới mười mấy tuổi lại giống như một vị chiến thần xuất hiện, bình tĩnh quyết đoán chém giết kẻ cướp, nàng giống như bị sử dụng ma pháp, hình ảnh đó ghi khắc thật sâu trong linh hồn của nàng.
Chuyện kia đi qua, nàng trở lại nước Mỹ, bởi vì không thể quên được Trần Phàm, dùng đủ loại phương thức để cho cha của nàng điều tra thân phận của Trần Phàm, kết quả cha nàng nói cho nàng biết, thân phận Trần Phàm quá mức đặc thù nên không thể điều tra.
Sau khi biết được chụyện này, Diệp Mỵ liền bị bệnh tương tư, hơn nữa đối với những người thanh niên theo đuổi nàng không hề có một chút hứng thú.
Về sau, bởi vì bệnh tương tư nên tính cách của Diệp Mỵ xảy ra chuyển biến, từ một cô gái điềm đạm nho nhã biến thành một cô gái thật phóng túng, lại còn có hứng thú với người cùng giới tính, hơn nữa còn lợi dụng vốn liếng cùng ưu thế của bản thân trở thành cao thủ tán gái được xã hội thượng lưu nước Mỹ công nhận!
Tuy rằng tính cách đã xảy ra chuyển biến, nhưng sở thích đối với CS của nàng cũng không hề giảm bớt.
Bởi vì mỗi lần chơi trò CS, nàng đều nhớ tới đặc công thiếu niên từng giống như người trong mộng luôn bảo hộ nàng.
Trần Phàm dùng nickname tên Đồ Tể nhấc lên sóng to gió lớn trong trò chơi CS, ban đầu Diệp Mỵ cũng không giống như những người yêu thích CS mà sùng bái Đồ Tể. Trong một lần vô tình nàng nhìn thấy thủ pháp Đồ Tể hành hạ đối thủ đến chết trong trò chơi CS đã làm nàng liên tưởng tới thân ảnh ghi khắc tận sâu trong nội tâm của mình.
Vì thế nàng giống như phát điên lợi dụng đủ loại con đường liên hệ với chủ nhân của tài khoản tên Đồ Tể kia.
Làm cho nàng vạn phần vui mừng chính là nàng liên lạc được với Đồ Tể, hơn nữa thái độ đối phương đối với nàng thập phần khách khí.
Có lẽ bởi vì Diệp Mỵ tìm được thân ảnh của thiếu niên đặc công trong cách chơi CS của Đồ Tể, khơi gợi lên hồi ức tốt đẹp năm đó, trong quá trình nàng tiếp xúc với nickname Đồ Tể, lại dị thường thân mật, quả thực có chuyện gì cũng có thể tâm sự với hắn.
Mà thái độ của người mang nickname Đồ Tể mặc dù đối với nàng rất tốt, nhưng lại rất ít để lộ tin tức về mình, tạo cho nàng một loại cảm giác thật thần bí.
Ngay từ đầu Diệp Mỵ cũng cố gắng truy hỏi kỹ càng chuyện này, theo thời gian trôi qua, thật cũng không còn để ý tới điểm này.
Theo ý nào đó mà nói từ sau khi nàng tương tư thiếu niên đặc công kia, Đồ Tể trong trò chơi CS là nam giới duy nhất mà nàng tiếp xúc.
Hiện giờ biết được thiếu niên đặc công cùng Đồ Tể trong CS là một người thì nỗi rung động trong lòng Diệp Mỵ thật không cách nào dùng lời nói để mà hình dung!
Ngọn đèn hai bên đường xuyên qua cửa kính xe chiếu vào bên trong, kế bên ghế tài xế. Diệp Mỵ giống như bị choáng váng, ngơ ngác nhìn Trần Phàm.
Cứ ngồi yên ngơ ngác nhìn như vậy!
Thật lâu không hé răng!
- Anh biết tôi là cô gái năm đó được anh cứu, cho nên mới nhận tôi làm bạn trong trò chơi, đúng không?
Không biết qua bao lâu Diệp Mỵ lại mở miệng lần nữa, thanh âm khàn khàn.
Trần Phàm khe khẽ thở dài:
- Ân.
- Trần Phàm, anh là đồ chết tiệt!
Nhìn thấy Trần Phàm thừa nhận. Diệp Mỵ giống như bị kích thích, cả người run rẩy vung đôi bàn tay trắng như phấn đánh mạnh lên người Trần Phàm.
- Kháo, đừng làm rộn, nguy...nguy hiểm!
Trần Phàm cũng không biết Diệp Mỵ đã tưởng niệm hắn nhiều năm, tìm hắn nhiều năm, lúc này thấy Diệp Mỵ nổi điên, vừa nắm chặt tay lái vừa nhắc nhở.
Nhưng...
Sau khi Diệp Mỵ nghe được lời nói của Trần Phàm, chẳng những không dừng lại, càng vung mạnh nắm tay.
- Tên hỗn đản, vì sao phải giấu diếm tôi?
Đánh một lúc Diệp Mỵ ngừng lại, thở hổn hển, mắt đỏ lên cắn chặt môi, không nhúc nhích nhìn Trần Phàm.
Vì sao phải giấu diếm?
Trần Phàm không lời gì giải thích.
Đúng như lời nói của Diệp Mỵ, khi đó sở dĩ Trần Phàm nhận lời kết bạn của Diệp Mỵ, cũng chỉ là nhất thời tâm động, muốn xác định nickname kia có phải là Diệp Mỵ hay không.
Sau đó khi hắn xác định nàng chính là Diệp Mỵ, nhưng hắn lại không nói cho nàng biết hắn chính là thiếu niên đặc công năm xưa!
Dù sao khi đó hắn đã không còn là Long Nha kiêu ngạo, cũng không phải là thiếu niên đặc công từng vì bảo vệ quốc gia cùng nhân dân mà lao vào nguy hiểm!
Khi đó hắn là Đồ Tể!
Vì một lời thề, một mình xâm nhập vào thế giới ngầm, thề phải hủy diệt Huyết Sắc Luyện Ngục khỏi thế giới này!
- Anh có biết tôi tìm anh đã bao lâu rồi không?
Nhìn thấy Trần Phàm trầm mặc, Diệp Mỵ run rẩy hỏi.
Nhận thấy được vẻ dị thường trong giọng nói của Diệp Mỵ, Trần Phàm lại nghĩ nàng đang tức giận chuyện hắn giấu diếm thân phận, áy náy xin lỗi:
- Thật có lỗi, tôi không nói cho cô biết thân phận chân thật của tôi, tôi cũng là vì có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.
Vừa nói xong, trong đầu Trần Phàm không khỏi hiện lên thân ảnh quen thuộc của Lưu Mãnh, trái tim không khỏi co rút lại, toàn thân cũng toát ra một cỗ khí tức thật cô tịch.
Cảm nhận được cỗ khí tức cô tịch toát ra từ trên người Trần Phàm, Diệp Mỵ thoáng ngây ra, sau đó tỉnh ngộ, Trần Phàm từ một thiếu niên đặc công biến thành bộ dáng như bây giờ, khẳng định đã trải qua rất nhiều chuyện không muốn người biết! Nếu Trần Phàm lựa chọn giấu diếm, như vậy tự nhiên có lý do của hắn! Huống chi...lui một bước mà nói, chuyện mình tưởng niệm hắn, hắn cũng không hề hay biết, hắn vốn không có nghĩa vụ phải nói sự thật với mình...
Trong lòng vừa nảy ra ý nghĩ này, oán khí trong lòng Diệp Mỵ nhất thời biến mất không còn sót lại chút gì.
- Ngày hôm qua tôi nhìn thấy cô gởi email cho tôi nói sắp kết hôn, cô lại đột nhiên chạy tới đại lục tìm tôi không phải là vì đào hôn đi?
Nhìn thấy oán khí trên mặt Diệp Mỵ biến mất, Trần Phàm cũng không còn đắm chìm trong hồi ức thống khổ, lại kiệt lực điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười hỏi.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, Diệp Mỵ chợt ngẩn ra, sau đó lại lắc đầu thật nhanh:
- Không...không phải!
Vừa nói xong, Diệp Mỵ lại nghĩ tới mình gởi những tấm ảnh khêu gợi cho Trần Phàm, còn nói với Trần Phàm mình chỉ có hứng thú với đàn bà, sắc mặt không khỏi đỏ lên, bộ dáng như muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy Diệp Mỵ vừa rồi còn điên điên khùng khùng, lúc này lại giống như một cô gái thẹn thùng đỏ mặt, Trần Phàm không khỏi ngẩn người.
- Trần...Trần Phàm...kỳ thật tôi không phải loại người như vậy.
Ngọn đèn đường chiếu lên trên khuôn mặt mê người của Diệp Mỵ, trên khuôn mặt đỏ ửng, phảng phất như sắp nhỏ ra nước.
Khóe mắt nhìn thấy bộ dáng vài phần kiều mỵ vài phần thẹn thùng của Diệp Mỵ, Trần Phàm có chút ngạc nhiên:
- Cái gì không phải loại người như vậy?
- Ai nha!
Diệp Mỵ thấy Trần Phàm không hiểu, cắn chặt răng, khôi phục bộ mặt chân thật thẳng thắn nói:
- Ý tứ của tỷ chính là, tỷ không phải là một người tùy tiện, đời này tỷ mới lần đầu tiên gởi loại ảnh đó cho anh thôi...
Nói tới đây, vẻ mặt nàng đỏ hồng, không đợi Trần Phàm kịp đáp lời lại cực nhanh đổi đề tài:
- Về phần lần này tỷ từ xa xôi vạn lý chạy tới đại lục, không phải vì đào hôn, mà là vì tên hỗn đản anh mà đến!
- Vì tôi mà đến?
Thần tình Trần Phàm nghi hoặc nhìn Diệp Mỵ, vừa rồi nàng chỉ mới biết được hắn vừa là thiếu niên đặc công năm xưa vừa là Đồ Tể, nếu là thế này, Diệp Mỵ vốn không có lý do gì đi tìm hắn.
- Ân.
Nhắc tới mục đích đến đại lục lần này, biểu tình Diệp Mỵ bỗng nhiên trở nên nghiêm túc:
- Mấy năm nay tôi một mực tìm anh, có thể là bởi vì thân phận của anh quá mức đặc thù, vốn không thể điều tra ra được thân phận của anh. Thẳng đến trước đó không lâu, Tiết Hồ chật vật rời khỏi quốc nội, sau khi đến Mỹ tôi nghe người ta nói nguyên do bên trong, tò mò nhìn hình anh mới phát hiện anh có bộ dạng rất giống thiếu niên đặc công từng cứu tôi năm xưa. Vì thế tôi lại lợi dụng một ít con đường đi điều tra anh, thế mới biết anh chính là người bảo vệ cho cha con tôi năm đó! Mà những chuyện xảy ra với anh tại đại lục tôi cũng biết.
Nghe được Diệp Mỵ giải thích. Trần Phàm chợt hiểu.
Nguyên bản mặc dù hắn rời khỏi Long Nha, nhưng thân phận vẫn thuộc loại cơ mật, thẳng đến lần đầu tiên hắn mang theo Tô San trở lại Yên Kinh, danh chấn đế đô, chẳng biết vì sao thân phận lại hấp thụ ánh sáng, bị rất nhiều người biết.
Lấy thân phận của Diệp Mỵ, sau khi thân phận của hắn bị công khai, muốn điều tra thân phận hắn thì dễ như trở bàn tay.
- Tôi nghe nói, anh muốn đi Mỹ, diệt trừ Tiết Hồ hoàn toàn, đúng không?
Khi Trần Phàm còn đang trầm mặc, Diệp Mỵ lại mở miệng, trong giọng nói mang theo vẻ lo lắng cùng khẩn trương không thể che giấu.
Tuy rằng không biết vì sao Diệp Mỵ lại hỏi như vậy, nhưng Trần Phàm cũng không giấu diếm, lại gật đầu.
- Không...không được! Anh không thể đi Mỹ!
Nhìn thấy Trần Phàm gật đầu, cả người Diệp Mỵ run lên, thần tình khẩn trương nắm lấy cánh tay Trần Phàm:
- Tôi nhận được tin tức, hiện tại rất nhiều thế lực vì muốn đối phó anh nên đã cùng Tiết Hồ liên thủ! Chỉ cần anh vừa đến Mỹ, bọn hắn sẽ lập tức áp dụng hành động...
- Tôi biết.
Lần này không đợi Diệp Mỵ nói hết lời, Trần Phàm liền cắt lời nàng.
Diệp Mỵ cả kinh:
- Vậy anh...
- Tôi đã nói rồi, phải đem Thanh bang hủy diệt khỏi thế gian này.
Trần Phàm nhìn thẳng con đường phía trước, chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định:
- Cho nên dù hiện tại nước Mỹ có là đầm rồng hang hổ, tôi cũng muốn xông vào một lần!