Theo sau, Lý Dĩnh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc một phen, mắt thấy các nữ sinh trong phòng đang chuẩn bị thật Ngay ngắn trật tự chuẩn bị lên sân khấu, liền dặn dò chuyên viên trang điểm vài câu, liền đi ra khỏi phòng thay đồ của nữ sinh.
- Lý tỷ.
Lý Dĩnh vừa ra cửa, liền nghe được một tiếng gọi quen thuộc.
Ngẩng đầu vừa nhìn, xuất hiện trước mắt chính là gương mặt quen thuộc của Triệu Hoành.
Đêm nay Triệu Hoành mặc âu phục màu đen, trên đầu đội mũ, rõ ràng phỏng theo tạo hình kinh điên của Michael Jackson năm đó.
Lúc này tay hắn cầm chín mươi chín đóa hoa hồng, tay đặt sau lưng, nhìn vào cực kỳ giống một vị Hoàng tử đang cầu tình yêu trên ti vi.
Nhìn thấy hoa tươi trong tay Triệu Hoành. Lý Dĩnh cười khổ một tiếng nói:
- Tiểu Hoành, hoa này là đưa cho San San a?
- Ân.
Triệu Hoành gật gật đầu, tôn kính nói:
- Nếu như Lý tỷ cần, tôi sẽ lập tức cho người đi mua. Đương nhiên...không thể tặng hoa hồng.
- Cậu cũng đừng đem tôi ra trêu đùa.
Lý Dĩnh nói xong như nhớ ra điều gì đó, lại nói:
- Đúng rồi, tiểu Hoành, tôi có một vấn đề luôn luôn muốn hỏi cậu.
- Mời Lý tỷ nói.
Lý Dĩnh nói làm Triệu Hoành hết sức kinh ngạc, hắn chưa từng nghĩ tới Lý Dĩnh sẽ chủ động hỏi hắn chuyện gì, cũng không dám nghĩ.
Đối với hắn mà nói. Lý Dĩnh là một sự tồn tại chi để cho hắn có thể nhìn lên, không dám có chút lòng khinh nhờn!
- Cậu thật tâm muốn ờ chung một chỗ với San San sao?
Hiển nhiên. Lý Dĩnh đối với sinh hoạt cá nhân rối loạn của Triệu Hoành cũng đã từng nghe qua.
Triệu Hoành sửng sốt, nhưng không trả lời.
- Chẳng lẽ chỉ là chơi đùa?
Lý Dĩnh nhíu mày, nàng thông qua Tô Thanh Hải quen biết Tô San, lần đó hai người tán aẫu thập phần hợp ý, lúc sau tuy rằng không liên hệ với nhau nhiều, nhưng quan hệ cũng không tệ, nếu không sinh nhật Tô San cũng sẽ không mời nàng.
Làm như đã nhận ra vẻ tức giận của Lý Dĩnh. Triệu Hoành vội vàng lắc đầu:
- Là...Đương nhiên không phải. Lý tỷ, tôi thật tâm thích Tô San.
Lời tuy nói như vậy, nhưng Triệu Hoành trong lòng có quỳ căn bản không dám nhìn thăng ánh mắt Lý Dĩnh, ánh mắt mơ hồ của hắn đã bán rẻ Ý tưởng chân thật trong nội tâm của hắn.
- Tiểu Hoành. San San không giống như những cô gái khác, nếu cậu thiệt tình thích nàng, như vậy tôi không ngăn trở cậu, ngược lại còn có thể giúp cậu, nhưng...nếu như cậu chỉ là muốn chơi đùa, như vậy tôi khuyên cậu nên sớm chặt đứt ý nghĩ này!
Lý Dĩnh nhíu mày nói, câu nói kế tiếp tuy rằng không nói ra miệng, nhưng ý tứ thật rất rõ ràng.
Xem ra Lý tỷ thực để ý đến Tô San.
Trong lòng Triệu Hoành vừa động, cười a a nói:
- Tiểu Hoành cần tuân dạy bảo của Lý tỷ.
- Đừng có làm trò với tôi.
Lý Dĩnh tức giận khiển trách một câu, theo sau lại nói:
- Đúng rồi, tiêu Hoành, ở trong trường học cậu có nhìn thấy thiếu niên tham gia sinh nhật Tô San lần trước hay không?
Dứt lời, trong đầu Lý Dĩnh theo bản năng dần hiện ra thân ảnh Trần Phàm.
Tựa hồ không thể gọi hắn là thiếu niên đi?
Hồi tường lại đêm đó Trần Phàm cùng mình uống rượu nói chuyện. Lý Dĩnh đột nhiên cảm giác cách dùng từ của mình thật có vấn đề, nhưng lại không phát hiện được gương mặt vốn đang tươi cười của Triệu Hoành, bỗng nhiên trở nên có chút âm trầm.
- Lý tỷ, chị đang nói là thiếu niên nào?
Trong lòng Triệu Hoành tuy rằng đoán được Lý Dĩnh đang nói tới Trần Phàm, nhưng biết rõ còn cố hỏi.
Trong con ngươi của Lý Dĩnh hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị, do dự một chút, nói:
- Cậu hẳn là đoán được.
- Lý tỷ, có câu tôi vốn không nên nói, nhưng tôi cảm thấy được là phải nói: chị làm như vậy, sẽ làm Tiết thiếu tức giận!
Triệu Hoành trầm giọng nói.
Tiết thiếu!
Ngây người nghe được hai chữ này, Lý Dĩnh giống như bị sét đánh, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch như tờ giấy, theo sau khóe mắt nàng nhìn thấy Tô San đang cầm di động từ trong phòng thay đồ đi ra, kiệt lực lộ ra một tia tươi cười gượng ép, nhưng trong vẻ tươi cười mang theo ba phần oán khí, bảy phần hận ỷ:
- Chuyện của tôi không liên quan tới hắn.
Dứt lời. Lý Dĩnh không đợi Triệu Hoành đáp lời, trực tiếp rời đi.
Hoặc có lẽ bởi vì lúc rời đi quá mức lo lắng, bước chân của nàng có chút rối loạn.
- Trần Phàm...Trần Phàm, mày có quan hệ thân mật với Tô San không sao cà, nhưng mày tốt nhất đừng nên có quan hệ với Lý tỷ, nếu không mày sẽ chết còn thảm hơn con chó!
Nhìn bóng lưng Lý Dĩnh rời đi. đôi mày Triệu Hoành can chặt lại. đã hình thành như hình dạng chữ xuyên.
Theo sau, mắt thấy Tô San nghe xong điện thoại, hắn giống như làm ảo thuật, lộ ra dáng tươi cười mê người, lập tức đi tới chỗ Tô San đang đứng.
- Tô San. đêm nay cô thật xinh đẹp!
Đi tới bên người Tô San. Triệu Hoành vẫn đặt một tay sau lưng, làm ra động tác tặng hoa, tư thế tuyệt đẹp, giống như một Hoàng tử đang cầu hôn:
- Tặng cho cô, trước tiên cầu chúc đêm nay cô diễn xuất thành công. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Lúc Tô San đang nghe điện thoại đã phát hiện Triệu Hoành, vốn định nghe xong điện thoại trực tiếp rời đi, nhưng Triệu Hoành nắm bắt rất đúng thời cơ, không còn cách nào khác thoát thân, vì thế đành phải theo lề tiết cười cười:
- Cảm ơn.
Tuy là nói như vậy, nhưng Tô San vẫn không nhận hoa.
- Tô San, cô tựa hồ có ý kiến đối với tôi.
Triệu Hoành mỉm cười nói, không có chút dấu hiệu tức giận.
Thoáng ngây người nghe Triệu Hoành nói như vậy, Tô San cũng trầm mặc.
Khác với Lý Dĩnh, đối với sinh hoạt cá nhân của Triệu Hoành. Tô San tuyệt không hay biết, theo ý nào đó mà nói, nàng cũng không tới mức phản cảm Triệu Hoành, ngược lại, hành động liên tiếp tặng hoa của Triệu Hoành cũng thỏa mãn lòng hư vinh giấu tận sâu trong nội tâm của nàng.
Nhưng...Triệu Hoành đối với nàng mà nói, cũng giống như những người theo đuổi khác, cũng chỉ là thỏa mãn một chút lòng hư vinh nho nhỏ mà thôi - bởi vì sự tồn tại của vị hôn phu như Trần Phàm, nàng đối với nam nhân khác căn bản không có nửa điểm hứng thú, loại chấp niệm này đã xâm nhập vào tận xương tủy của nàng.
Đây cũng không phải bởi vì nàng đã hoàn toàn yêu Trần Phàm - trên thực tế, dù chính nàng cũng không hiên rõ ràng hiện tại quan hệ giữa nàng và Trần Phàm lại là quan hệ như thế nào.
Sở dĩ nàng có loại chấp niệm này, gần nhất là vì sự tồn tại của vị hôn phu Trần Phàm, từ lúc nàng còn nhỏ đã bắt đầu luôn luôn giày vò lấy nàng, để lại bóng ma, làm cho nàng đối với những nam nhân khác luôn luôn có chút bài xích. Còn nữa, mặc dù nàng xuất thân bất phàm, theo đuổi thời đại mới, nhưng trong lòng lại chảy xuôi tư tường đặc hữu của nữ nhân đông phương - tuân thủ nghiêm ngật nữ tắc.
Mắt thấy Tô San không nói lời nào, Triệu Hoành nghĩ tới Tô San đang do dự, hắn tự tin cười cười:
- Tô San, hoa cô có thể không nhận, nhưng...cô không thể ngăn cản tình yêu của tôi đối với cô, tôi tin tưởng, một ngày nào đó thành ý của tôi sẽ làm cô cảm động.
Dứt lời, Triệu Hoành tiêu gái xoay người rời đi, nhìn như không có chút nào lưu luyến, nhưng trong lòng đang hung tợn nói:
- Tô San a Tô San, coi như cô là đầu gỗ, đêm nay cô cũng phải cảm động! Chờ khi cô chân chính thần phục dưới háng của tôi, tôi sẽ cho cô biết hành vi hiện tại của cô ngu muội như thế nào!
Ý nghĩ trong lòng Triệu Hoành, Tô San tự nhiên không thể biết.
Mắt thấy Triệu Hoành rời đi. Tô San cũng xoay người, kết quà rõ ràng nhìn thấy những nữ sinh biểu diễn cùng mình đều đang đứng ờ cửa, vẻ mặt hâm mộ đang nhìn mình.
- San San, kiếp trước của cô có phải có cừu oán với Triệu Hoành hay không a?
Trong đó có một nữ sinh trêu ghẹo nói.
Lời của nữ sinh kia vừa ra khỏi miệng, lập tức liền có người phụ họa:
- Đúng vậy, tôi cảm thấy được hắn thật tình đối với cô, hơn nữa vóc người lại anh tuấn, khiêu vũ lại giỏi như vậy, nam sinh thượng hạng như thế làm sao mà tìm?
- Các cô cũng đừng quan tâm vô ích, San San là danh hoa có chủ.
Trương Thiên Thiên hữu ý vô ý nói. đồng thời cười híp mắt nhìn chằm chằm Tô San, tựa hồ đang chờ đợi biểu tình Tô San biến hóa.
Quả nhiên, lời của Trương Thiên Thiên vừa thốt ra, trên mặt Tô San hiện lên một tia ngượng ngùng, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Hôm nay tên hỗn đàn đang ở trên khán đài sao?
Cùng lúc đó, trong lòng Tô San trào ra một ý niệm kỳ quái trong đầu, cũng không dám lấy hết dũng khí ở trong biển người mênh mông tìm kiếm thân ánh Trần Phàm, mà là cười nói:
- Thiên Thiên tỷ, cô cũng đừng trêu chọc tôi, tôi làm gì có chủ a?
Lúc này đây, Trương Thiên Thiên không trả lời, mà là nhìn lướt qua chỗ Trần Phàm đang ngồi.
Tựa hồ...nàng biết Trần Phàm ngồi ờ chỗ kia.
Ngay sau đó, ánh mắt nàng gặp ánh mắt Trần Phàm trên không trung.
Nguyên bàn, Trần Phàm thấy Triệu Hoành tặng hoa cho Tô San, trong lúc nhất thời cũng không biết suy nghĩ chuyện gì, vẫn chưa thu hồi ánh mắt, lúc này ngạc nhiên nhìn thấy Trương Thiên Thiên lại đang nhìn về phía mình, mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng không hề tỏ vẻ gì, mà là chuyển dời ánh mắt.
- Ông!
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi đột nhiên chấn động lên, Trần Phàm lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện là Dai Fu nhắn tin tới:
- Honey, anh tựa hồ gặp được tình địch, loại cảm giác này thế nào?
Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Trần Phàm cũng không biết nói gì, cũng không trả lời.
Một lát sau, tin nhắn lại đột kích:
- Honey, tôi biết mùi vị khổ sỡ này, nhưng anh yên tâm, tôi cũng sẽ mời nàng thưởng thức một chút loại cảm giác đó, ân, Ngay tại đêm nay.
- Cô gái điên, cô muốn làm gì?
Trần Phàm cà kinh, lập tức trà lời tin nhắn.
Lần này, Dai Fu cũng không lập tức trà lời, mà qua thật lâu, thẳng đến khi Trần Phàm nhịn không được muốn gọi điện thoại chất vấn, mới trà lời tin tức, nội dung rất đơn giàn, chỉ có một hàng chữ:
- Honey, chớ quên, anh còn thiếu tôi một điều kiện...