Là một trong những hộp đêm tư nhân nổi tiếng tại Mỹ, dưới hộp đêm ML cũng có một ít tầng ngầm, bên trên hộp đêm tổng cộng có bốn tầng, bởi vì Kroff xem là một trong những căn cứ địa bí mật, vì thế tầng ngầm cho tới bây giờ chưa từng mở ra với người ngoài.
So sánh với bốn tầng trên mặt đất mà nói, tầng ngầm trang hoàng lộng lẫy hơn, dưới tầng ngầm ngoại trừ đại sảnh rực rỡ, còn có thật nhiều phòng, những căn phòng này hoàn toàn có thể so sánh với phòng xa hoa trong khách sạn năm sao.
Trong một gian phòng, Diệp Mỵ cởi bỏ đôi giày cao gót, để chân trần, cuộn tròn ngay góc sô pha, cầm một chai Lafite, thỉnh thoảng lại hớp một ngụm.
Ngoại trừ chai rượu trong tay nàng, trên bàn còn bài biện bốn vỏ chai rượu.
Từ lúc Tiết Kha đi gặp Tiết Hồ đến bây giờ, nàng đã uống xong bốn chai rưỡi rượu đỏ.
Có lẽ bởi vì uống quá nhiều, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện ra tia đỏ ửng, giống như sắp nhỏ ra nước, so với trước khi uống rượu lại càng thêm quyến rũ động lòng người.
Nhưng...
Ở sau vẻ vũ mị này, còn che giấu nỗi ưu thương không thể hủy diệt.
Yêu một người, lại không thể cho hắn biết, loại cảm giác này làm lòng Diệp Mỵ thực sự...
Đau đến mức nàng chỉ có thể dùng rượu để ma túy chính mình.
Nàng giống như muốn thật say một lần, chờ sau khi tỉnh dậy, quên đi cảm giác đau lòng này.
- Cô đông! Cô đông!
Liên tục uống vào hai ngụm rượu, Diệp Mỵ nhẹ nhàng nhúc nhích thân hình, nằm ngang trên ghế sô pha, lẳng lặng nhìn lên trần nhà.
Nhìn nhìn, nàng đỏ mắt, hai dòng nước mắt lại trào ra, dọc theo khuôn mặt vũ mị lặng yên chảy xuống, chảy vào miệng, tràn ngập hương vị chua xót.
Nước mắt chảy vào trong miệng, nhận thấy được hương vị chua xót, Diệp Mỵ vô lực nhắm mắt lại.
- Loảng xoảng loảng xoảng!
Chai rượu rơi ra khỏi tay nàng, rơi trên tấm thảm trắng, tấm thảm trắng nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
- Nha...phanh...
Cùng lúc đó, trong gian phòng yên lặng vang lên tiếng gõ cửa.
Nghe được tiếng gõ cửa, Diệp Mỵ theo bản năng cho rằng Tiết Kha đến, cũng không mở mắt, mà lớn tiếng hét lên:
- Gõ cái đầu cô mà gõ, tốc tốc lăn vào đây cho lão nương!
Dát chi!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, Trần Phàm đẩy cửa vào, hình ảnh trong phòng đập vào mí mắt.
Nhìn thấy bốn chai rượu lăn lóc trên bàn, Diệp Mỵ say sưa nằm trên sô pha, trong lòng Trần Phàm chợt đau nhói, không nói một lời liền đóng cửa phòng đi thẳng tới chỗ Diệp Mỵ.
- Kha phi, hôm nay tâm tình trẫm khó chịu, tốc tốc lại đây hầu hạ trẫm!
Có lẽ Diệp Mỵ đã thật sự say, lúc này nàng không còn phân biệt được tiếng bước chân của Trần Phàm cùng Tiết Kha vốn khác nhau, vì thế nàng cũng không mở mắt, cũng không biết người đến là Trần Phàm, vẫn nằm lăn say sưa.
Không một tiếng trả lời.
Trần Phàm bước nhanh hơn.
- Kha phi, chẳng lẽ nàng không nghe được lời nói của trẫm sao?
Diệp Mỵ hộc ra hơi rượu nói, đồng thời quay đầu lại, chậm rãi mở mắt.
Ân?
Trong hoảng hốt Diệp Mỵ phát hiện người đến không phải là Tiết Kha. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Phát hiện này làm Diệp Mỵ giật bắn mình, vội vàng mở to mắt, muốn nhìn rõ thêm một chút...
Ngay sau đó.
Nàng thấy rõ ràng.
Nàng thấy được Trần Phàm đang đi tới.
- Xuy!
Nhìn thấy người đến là Trần Phàm, Diệp Mỵ chợt sửng sốt, theo sau sắc mặt đột nhiên biến đổi, lau mắt, kiệt lực điều chỉnh lại cảm xúc, hét lên:
- Trần Phàm, đồ chết tiệt, anh đi vào phòng của lão nương, không rên một tiếng, giống như đang làm tặc, anh đang muốn làm gì nha?
Vẫn không một tiếng trả lời.
Trần Phàm đi tới trước mặt Diệp Mỵ, mang theo vài phần tự trách, vài phần nhu tình nhìn nàng.
Diệp Mỵ ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Trần Phàm, chỉ cảm thấy cả người giống như bị điện giật, nháy mắt trở nên vô cùng cứng ngắc, đồng thời theo bản năng dời ánh mắt, có chút chột dạ nói:
- Đừng nhìn tôi như vậy được không? Có chuyện gì sao? Có rảnh rỗi...lão nương buồn ngủ!
Có lẽ vì muốn che giấu nội tâm chột dạ, nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Diệp Mỵ đã khôi phục lại bình thường, bộ dáng như điên cuồng.
Hắn...hắn sẽ không biết chứ?
Che giấu phần chột dạ kia, trong lòng Diệp Mỵ tuôn ra một ý niệm, ý niệm vừa ra, thân thể nàng trong nháy mắt căng thẳng, trái tim treo cao trên cổ họng, ngừng thở.
Giống như đang trả lời cho Diệp Mỵ.
Dưới ánh đèn.
Trần Phàm không mở miệng.
Hắn động.
Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa hai tay về hướng Diệp Mỵ.
Cảm thụ được khí tức dương cương xa lạ trên người Trần Phàm, thấy hai tay Trần Phàm vươn tới, trái tim Diệp Mỵ nhảy lên kịch liệt, đồng thời nàng chỉ cảm thấy khí lực toàn thân như bị rút sạch, căn bản không thể chuyển động thân thể, chỉ đành để mặc hai tay Trần Phàm vươn tới gần.
Gần...gần!
Rốt cục, hai tay Trần Phàm vuốt ve lên khuôn mặt vũ mị của nàng.
Ông!
Cảm thụ được hơi nóng cùng lực lượng trên tay Trần Phàm truyền đến, Diệp Mỵ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hoàn toàn mất đi ý thức, nàng theo bản năng đưa mắt nhìn Trần Phàm, nhìn khuôn mặt vừa xa lạ lại quen thuộc, cặp mắt thâm thúy toát ra nhu tình.
Phần nhu tình như nước làm nàng say.
Phần nhu tình đầy lửa nóng, làm cả người nàng liên tục rùng mình!
Thời gian giống như yên lặng, hình ảnh giống như dừng lại.
Dưới ánh đèn, hai người quên thời gian, quên hết thảy bên người, chỉ nhìn nhau.
Theo sau, Trần Phàm lại động lần nữa.
Hắn tay đổi vị trí hai tay, giúp Diệp Mỵ lau nước mắt.
Động tác của hắn rất nhẹ, giống như chỉ phơn phớt qua.
Nhưng...
Lau, lại lau, tay của hắn bị nước mắt nhuộm ướt, nhưng vẫn không lau được nước mắt trên mặt nàng.
Bởi vì tốc độ lau của hắn không nhanh bằng nàng chảy nước mắt.
Cảm thụ được nhu tình của Trần Phàm, nhận thấy được hành động ôn nhu của hắn, trước mắt Diệp Mỵ một mảnh mơ hồ, nước mắt không ngừng chảy ra trong vành mắt nàng, lặng yên tuôn xuống.
Đột nhiên...
Thân thể mềm mại của Diệp Mỵ không biết từ đâu tuôn ra khí lực, nàng đỏ mắt, cắn chặt môi, nhào vào trong lòng Trần Phàm.
Bổ nhào vào, vô cùng rõ ràng!
Hành động này, nàng chờ đợi đã thật lâu...thật rất lâu...
Ôm thân thể nàng vào lòng, Trần Phàm thuận thế ôm chặt nàng, đồng thời nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, giống như dùng phương thức này để nói lời gì đó.
Diệp Mỵ ôm cứng vòng eo Trần Phàm, dựa đầu trên bờ vai rộng lớn của hắn, nhắm hai mắt, tùy ý cho nước mắt chảy xuống.
Dưới ánh đèn, nàng ôm thật nhanh...thật chặt...
Bởi vì, nàng sợ.
Nàng sợ đây chỉ là một giấc mộng, chờ mộng tỉnh, không còn gì.
Nàng sợ mình buông lỏng tay, Trần Phàm sẽ hoàn toàn biến mất, không còn xuất hiện trước mặt nàng.
- Đừng rời khỏi em, được không?
Bởi vì sợ hãi, Diệp Mỵ không tự chủ được mở miệng, thanh âm rất nhẹ, rất nhẹ.
Không một tiếng trả lời, Trần Phàm nắm lấy bả vai Diệp Mỵ, thoáng dùng sức, kéo Diệp Mỵ ra trước mặt mình, lau đi nước mắt trên mặt nàng, đồng thời sửa sang lại mái tóc rối loạn trên trán nàng.
Làm xong tất cả, hắn lại nâng mặt nàng, hôn lên trán.
Nhìn thấy hành động của Trần Phàm, đại não Diệp Mỵ lại trống rỗng, nàng vẫn không nhúc nhích, tùy ý cho Trần Phàm hôn nàng.
- Từ nay về sau, em là nữ nhân của anh.
Ngay sau đó.
Bên tai Diệp Mỵ vang lên lời nói thâm tình mà bá đạo của Trần Phàm.
Nước mắt nàng rơi như mưa.