Vào lúc mười một giờ, người trên quảng trường dần dần ít hẳn, người già tản bộ đã sớm rời đi, một ít tình lữ cũng đã đi, chỉ còn một ít người lưu lại.
- Chúng ta trở về nhé?
Nhìn thấy trên quảng trường đã vắng người, Điền Thảo nhúc nhích thân hình nhẹ giọng nói.
Trần Phàm gật đầu, định đứng lên, lại nghe di động trong túi reo vang.
Điền Thảo cũng nghe được thanh âm di động, cũng không vội đứng dậy, buông lỏng cánh tay Trần Phàm để hắn tiện nghe điện thoại.
Trần Phàm lấy ra điện thoại, thấy là số của Hoàng Phủ Hồng Trúc, liền chuyển máy.
- Hết thảy đã dựa theo lời anh nói, cảnh sát kết án Tiết Hồ tự sát.
Bên kia điện thoại, Hoàng Phù dựa theo chỉ thị của Trần Phàm làm xong mọi thủ tục, liền hội báo. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nghe nàng nói, Trần Phàm cũng không cảm thấy ngoài dự liệu, dù sao chuyện này hắn đã nói qua với phía cảnh sát cùng Đường Quốc Sơn.
Theo hắn xem ra, chỉ cần đầu óc phía cảnh sát không có vấn đề, sẽ không đến mức lấy chuyện của Tiết Hồ làm khó hắn.
- Vất vả cho em, Hồng Trúc, thời gian không còn sớm, em về nghỉ ngơi đi.
Trần Phàm trả lời.
Cho tới nay thời gian hai người ở chung cũng không nhiều, cho dù lên giường với nhau nhưng vẫn không thay đổi, nguyên bản nàng rất muốn đêm nay hắn đến nhà qua đêm, nhưng nghe được lời của hắn liền bỏ qua ý nghĩ này.
- Tiểu Thảo không sao chứ?
Bỏ qua ý định này, nàng cũng biết đêm nay Điền Thảo cần Trần Phàm an ủi.
- Không có việc gì.
Trần Phàm cười cười nói.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Tuy rằng nàng không muốn cúp điện thoại, nhưng vẫn nói:
- Em cúp máy, có gì thì gọi cho em.
Trần Phàm "ân" một tiếng, chờ nàng cúp điện thoại mới tắt máy.
- Đi thôi, anh đưa em về.
Bỏ di động vào túi, Trần Phàm mỉm cười nói với Điền Thảo.
Trên mặt Điền Thảo lộ ra ý cười hạnh phúc, gật đầu, như những cô gái trong tình yêu cuồng nhiệt, thân thiết mà tự nhiên kéo lấy cánh tay Trần Phàm, dựa sát vào hắn rời khỏi quảng trường.
Cùng lúc đó, trong một bệnh viện nổi tiếng tại Yên Kinh đang nhấc lên sóng to gió lớn, có một người bệnh nhảy lầu tự sát!
Bởi vì những năm này tiền chữa bệnh ngày càng cao, rất nhiều người bệnh vì không thể chữa bệnh hoặc bởi vì tiền chữa bệnh quá cao sợ liên lụy người nhà, nên người lựa chọn tự sát trở nên nhiều hơn.
Bởi vì chuyện như vậy, có bệnh nhân nhảy lầu tự sát cũng không có chuyện gì là quá lớn, càng không tới mức khiến cho sóng to gió lớn.
Sở dĩ tạo ra chấn động là bởi vì người bệnh kia không thiếu tiền, ngược lại hắn rất có tiền, hơn nữa thân phận còn không bình thường.
Hắn không phải người khác, chính là Yến Thanh Đế!
Yến Thanh Đế bị tức hộc máu, may mắn bảo vệ tính mạng, sau được Yến gia đón về Yên Kinh trị liệu, trong thời gian chữa trị cảm xúc Yến Thanh Đế luôn luôn không ổn định, tinh thần hốt hoảng.
Vài ngày trôi qua, khi y tá làm xong kiểm tra cho hắn, hắn lại trực tiếp từ trên phòng bệnh nhảy xuống, chết ngay tại chỗ.
Bởi vì thân phận Yến Thanh Đế không bình thường, bên bệnh viện không dám thu dọn hiện trường, chỉ phong tỏa chung quanh.
Dù vậy hiện trường có không ít người vây xem, chủ yếu là nhân viên công tác trong bệnh viện.
- Viện trưởng, tôi đề nghị lập tức thông tri người của Yến gia.
Cách hiện trường Yến Thanh Đế tự sát không xa, bác sĩ trưởng sắc mặt trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh nói.
Nghe được lời hắn nói, vẻ mặt viện trưởng ngưng trọng, hiển nhiên hắn biết rõ, thân phận Yến Thanh Đế không bình thường, mặc dù tự sát nhưng chết trong bệnh viện do mình quản lý cũng là một đại sự, nếu xử lý không tốt, chức viện trưởng của hắn đừng mong tiếp tục giữ được.
- Lập tức thông tri Yến gia, hơn nữa cách ly những người tiếp xúc với Yến Thanh Đế cuối cùng!" Nhìn Yến Thanh Đế đầy máu nằm dưới đất, viện trưởng cảm thấy toàn thân rét run, liền làm ra quyết định.
- Dạ!
Bác sĩ trưởng biết rõ việc này quan hệ trọng đại liền trả lời.
- Giải tán người vây xem, cho họ quay về cương vị công tác.
Viện trưởng tiếp tục ra lệnh:
- Phàm là người tham dự chữa bệnh cho Yến Thanh Đế toàn bộ lưu lại, đồng thời thông tri cho chuyên gia chẩn đoán bệnh cho Yến Thanh Đế, cho bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây!
Ra lệnh xong xuôi, viện trưởng phun ra một hơi thật sâu, mang theo hơn mười người đứng tại chỗ chờ đợi, chờ người của Yến gia đến, chờ đợi thừa nhận lửa giận của họ.
Hai mươi lăm phút sau, trong sự chờ đợi của nhóm người viện trưởng, người của Yến gia đến, là cha mẹ Yến Thanh Đế.
Cha của Yến Thanh Đế là Yến Vĩ Hoành đảm nhiệm chức phó bộ trưởng, hơn nữa còn là thường vụ, được xem là một trong những nhân vật thực quyền của trung tổ bộ.
Mà mọi người đều biết, trung tổ bộ là ngành cực kỳ trọng yếu.
Bởi vì như vậy, thân phận Yến Vĩ Hoành cao hơn cả những người ngang cấp, huống chi hắn còn là một trong những thành viên trung tâm của Yến gia?
Mà trên thực tế, trước khi Yến Thanh Đế xảy ra sự cố, Yến Vĩ Hoành có địa vị cùng uy tín cực cao trong Yến gia.
Sau khi Yến Thanh Đế xảy ra sự cố, địa vị cùng uy tín của Yến Vĩ Hoành chịu ảnh hưởng nhất định, nhưng bởi thân ở chức vị cao, vẫn là thành viên trung tâm của Yến gia, chỉ bị mất đi cơ hội thăng quan.
Đứa con xảy ra sự cố, tiền đồ của mình chịu ảnh hưởng, gần đây tâm tình Yến Vĩ Hoành cực kỳ không xong.
Giống như Yến Vĩ Hoành, mẹ của Yến Thanh Đế là Vương Hồng cũng cực độ không ổn.
Mặc dù đảm nhiệm chức cán bộ cấp tư sảnh trong Bộ vệ sinh, con đường làm quan của Vương Hồng không có bất kỳ ảnh hưởng, hoàn toàn không xảy ra việc gì, dù Yến Thanh Đế không xảy ra chuyện thì con đường làm quan của bà ta cũng đã đến cùng.
Nhưng sau khi Yến Thanh Đế xảy ra sự cố, địa vị của Vương Hồng trong Yến gia xuống dốc không phanh.
Bây giờ biết được con của mình nhảy lầu tự sát, vô luận là Yến Vĩ Hoành hay Vương Hồng đều bị hù sợ, đối với họ mà nói, họ càng quan tâm Yến Thanh Đế hơn bản thân mình, dù Yến Thanh Đế thành phế nhân, họ bị ảnh hưởng, nhưng họ còn chấp nhận được, mà Yến Thanh Đế tự sát...
Đây là điều mà bọn họ hoàn toàn không thể thừa nhận!
- Thanh Đế!
Khi chiếc xe trực thuộc Ban tổ chức trung ương chạy tới bệnh viện, Vương Hồng òa khóc nhảy xuống xe, chạy tới chỗ Yến Thanh Đế.
Cùng lúc đó Yến Vĩ Hoành vẻ mặt âm trầm bước xuống, lập tức đi về chỗ ban lãnh đạo bệnh viện.
- Mã viện trưởng, bởi vì tôi tín nhiệm khả năng chữa bệnh của quý bệnh viện, cho nên yên tâm để Thanh Đế ở lại bệnh viện trị liệu, hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, tôi cần có một lời giải thích!" Dưới ánh đèn, biểu tình Yến Vĩ Hồng dữ tợn đến dọa người:
- Mã viện trưởng, tôi nói thẳng, nếu ông không cho tôi một lời giải thích công đạo, kể cả ông, toàn bộ lãnh đạo bệnh viện cút về nhà dưỡng già đi!
- Yến bộ trưởng, xin ngài bớt giận, sự tình là như vậy...
Nghe được lời của Yến Vĩ Hoành, ban lãnh đạo bệnh viện sợ tới mức mặt không còn chút máu, cuối cùng do Mã viện trưởng đứng ra giải thích, lúc nói chuyện mồ hôi lạnh không ngừng trào ra, thân hình cũng run lên, cảm giác như đang sợ hãi tới cực điểm.
- Giải thích? Giải thích hữu dụng sao? Giải thích có thể làm Thanh Đế sống lại sao?
Bên kia Vương Hồng quỳ trên đất, ôm Yến Thanh Đế đầy máu kêu khóc lên:
- Thanh Đế, con của mẹ...
Nghe Vương Hồng kêu rên, Mã viện trưởng sợ tới mức dừng lại, sắc mặt Yến Vĩ Hoành thâm trầm thêm vài phần, lạnh lùng nói:
- Trước hết cho người mang Thanh Đế lên phòng bệnh, hiện giờ không cần giải thích gì nữa!
Nghe lời hắn nói, toàn bộ lãnh đạo bệnh viện bị dọa thiếu chút phát bệnh tim, sắc mặt họ trắng bệch, thân hình không thể khống chế run rẩy lên.
Bởi vì họ biết Yến Vĩ Hoành không cần lời giải thích sẽ có ý nghĩa ra sao.
Không cần giải thích, ý nghĩ họ sẽ bị về dưỡng già!
Tuy rằng theo góc độ công bình mà nói, họ có trách nhiệm, nhưng không tới mức nghiêm trọng như vậy, nhưng họ đều biết, hai chữ Yến gia đủ làm cho họ chôn hết những gì không cam lòng cùng ủy khuất mà không dám thổ lộ.
Tuy rằng trong lòng đầy bất mãn, nhưng Mã viện trưởng không dám nhiều lời, cho người mang Yến Thanh Đế về phòng bệnh.
- Vương cục trưởng, nén bi thương.
Cùng lúc đó hai y tá trưởng bước tới định dìu Vương Hồng đứng lên.
- Ba!
Vương Hồng không đứng dậy, thuận tay tát một y tá trưởng, thanh âm vang dội.
- Các người làm ăn kiểu gì không biết? Một bệnh viện lớn như vậy, lại ngay cả một người sống còn không chiếu cố được?
Cho y tá trưởng một cái tát, Vương Hồng còn chưa hết giận, há mồm thóa mạ.
Y tá trưởng vốn có lòng tốt, kết quả lại bị đánh một tát tai, nhất thời cảm thấy thập phần ủy khuất nhưng không dám cãi lại, bụm mặt đỏ mắt không dám lên tiếng.
Mã viện trưởng thấy thế tự mình tiến lên an ủi Vương Hồng, kết quả cũng bị Vương Hồng đánh một bạt tai.
Yến Vĩ Hoành lạnh lùng nhìn tất cả chuyện này, không ngăn cản vợ mình hồ nháo, đi ra một góc tối không người, gọi điện thoại tư nhân cho Yến Khánh.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, Yến Khánh còn chưa biết chuyện Yến Thanh Đế tự sát, vì thế tò mò hỏi:
- Vĩ Hoành, khuya vậy gọi cho cha, có chuyện gì sao?
- Cha, Thanh...Thanh Đế, nó...nó đã chết!" Yến Vĩ Hoành cắn răng, lòng như đao cắt.
- Cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, Yến Khánh đang phê duyệt văn kiện, nghe được lời Yến Vĩ Hoành, trực tiếp ném bỏ, nhảy dựng khỏi chỗ ngồi:
- Con...con nói Thanh Đế đã chết? Sao lại thế này?
- Phải, cha, Thanh Đế đã chết, bên bệnh viện nói nhảy lầu tự sát.
Thanh âm Yến Vĩ Hoành run rẩy nói.
Lần này Yến Khánh không hé răng.
Hắn là gia chủ Yến gia, vì bồi dưỡng Yến Thanh Đế bỏ ra rất nhiều tâm huyết, dù Yến Thanh Đế xảy ra chuyện hắn phải bỏ qua tư cách thừa kế của Yến Thanh Đế, nhưng trong lòng hắn, hắn vẫn cưng chiều Yến Thanh Đế nhiều nhất trong số thành viên đời thứ tư của Yến gia.
Hiện giờ, Yến Thanh Đế đã chết, hắn cảm thấy trong lòng đau nhói.
- Cha, đều do tiểu súc sinh Trần gia, nếu không có hắn, Thanh Đế sẽ không rơi tới bước đường hôm nay!" Thấy Yến Khánh không nói lời nào, Yến Vĩ Hoành dữ tợn quát to:
- Cha, Thanh Đế do ngài tận mắt chứng kiến nó trưởng thành, ngài nhất định phải lấy lại công đạo cho nó!
- Trần Phàm, Trần gia, tụi mày chờ đó cho tao!
Đầu bên kia điện thoại, diễn cảm Yến Khánh dữ tợn, sát ý lẫm nhiên.