Tô San cũng không biết giờ khắc này vì sao mình lại đem nam nhân biểu diễn làm toàn trường náo động vừa rồi lại liên hệ cùng Trần Phàm, chỉ là một loại hành vi theo bản năng.
Có lẽ...Tận sâu trong nội tâm mỗi người phụ nữ đều hi vọng nhìn thấy nam nhân của mình có một màn thật kinh diễm!
Trong lòng trào ra ý niệm điên cuồng nhất thời làm Tô San ngừng thở, cả người không ngừng rùng mình, bất quá trái tim đang treo cao của nàng lại rơi xuống.
Lý trí nói cho nàng biết, ý nghĩ này thật sự quá hoang đường.
Nhẹ lắc đầu, Tô San cũng không dừng bước, nhanh chóng theo đám người Trương Thiên Thiên rời khỏi phòng thay đồ.
Cùng lúc đó, ờ chỗ khác. Lý Dĩnh trong một thân lễ phục dạ hội màu đen, thần tình kích động đi tới gian phòng thay đồ cuối cùng bên phải.
Hoặc có lẽ do nguyên nhân vì quá mức kích động, nàng đi được quá mức sấp aáp, thế cho nên thiếu chút nữa bị trật chân.
Cổ chân mơ hồ làm đau, nhưng Lý Dĩnh cũng không để ý, cũng không có tâm tư để ỷ!
Lúc này, toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt trên người thần bí kia, chính xác là trên người Trần Phàm.
Cũng giống như Tô San, sau khi xem xong buổi biểu diễn của Trần Phàm. Lý Dĩnh cũng trước tiên liên tưởng tới người thần bí kia chính là Trần Phàm.
Khác nhau duy nhất chính là. Tô San chỉ là hành vi theo bản năng, mà Lý Dĩnh là kết quả do sự suy đoán của mình!
Làm tổng chỉ huy cho buổi dạ hội đón người mới đêm nay, đêm nay toàn bộ những người tham gia diễn xuất nàng đều gặp qua.
Phía trước. Trần Phàm lại đột nhiên đi vào trong phòng thay đồ, nàng đã cảm thấy không thích hợp, theo sau biết được Tiêu Phong sắp tham gia diễn xuất là bạn học cùng bạn cùng phòng của Trần Phàm, mới tiêu trừ nghi hoặc.
Nhưng giờ khắc này, nàng lại cố chấp cho rằng. Trần Phàm tuyệt đối không phải chi đơn giản đi tìm Tiêu Phong, dù sao, gần phòng thay đồ ngoại trừ sinh viên tham gia diễn xuất đêm nay, chỉ có Trần Phàm là người ngoài.
Đây cũng chính là nói, người thần bí vừa rồi chính là Trần Phàm!
Tuy rằng trong lòng đã có đáp án khẳng định, nhưng Lý Dĩnh vẫn muốn tự mình xác nhận, về phần tại sao lại có loại xúc động này, dù chính cô ta cũng không rõ ràng.
Nàng chỉ là muốn xác nhận, không hơn.
Lúc này, hiện trường đã hoàn toàn hỗn loạn, nguyên bản những thành viên của hội sinh viên tham gia duy trì trật tự cũng đã gia nhập đội ngũ xông lên sân khấu, người chủ trì dạ hội tuy rằng đứng trên sân khấu kêu to đế mọi người bình tĩnh, nhưng hết thảy đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể căn bản không ai dừng lại, trong đó những sinh viên đứng gần chỉ còn cách sân khấu không tới mười thước.
Cố nén đau đớn, rốt cục Lý Dĩnh đi đến cửa phòng thay đồ cuối cùng, phòng đang khóa cửa.
Nàng đứng Ngay cửa phòng thay đồ, Lý Dĩnh có thể cảm thấy được trái tim vì kích động mà điên cuồng nhảy mạnh của mình. Hít một hơi thật sâu. Lý Dĩnh ổn định cảm xúc một chút, run rẩy vươn tay 20 cửa.
Bên trong phòng thay đồ, Trần Phàm đã tẩy xong vệt sáng trên người. đang chuẩn bị mặt áo vào, ngạc nhiên nghe được tiếng gõ cửa. đôi mày không khỏi nhíu lại.
Tham gia dạ hội đón người mới đêm nay cũng không phải là ý tứ của Trần Phàm, ngược lại, nếu không phải Dai Fu đưa ra yêu cầu. để cho hắn đêm nay ở trên sân khấu biểu diễn vũ khúc mà hắn từng cùng sư phụ hắn biên soạn, hắn căn bản không có khả năng xuất hiện trên sân khấu.
về phần đáp ứng Dai Fu. đó cũng là chuyện không còn cách nào, phía trước hắn có việc nhờ vả Dai Fu, muốn Dai Fu tham dự tiết ngục của khoa quản trị kinh doanh, đồng dạng. Dai Fu cũng đưa ra một yêu cầu với hắn, chỉ là không để lộ ra điều kiện là gì, thẳng đến tối khi dạ hội tiến hành hơn một phần ba thời gian mới đột nhiên nói cho hắn biết, muốn hắn lên sân khấu khiêu vũ đoạn vũ kia!
Vì thế, hắn chi đành kiên trì đáp ứng.
Nhưng dù đã tham gia dạ hội, hơn nữa bởi vì chính hắn đã nhất thời lâm vào hồi ức, biểu hiện có chút điên cuồng, nhưng Trần Phàm cũng không muốn để cho người khác biết người biểu diễn vừa rồi chính là bản thân hắn.
Theo hắn xem ra, trí nhớ điêu khắc tận sâu trong linh hồn chi thuộc về hắn, hắn không hi vọng bị người khác đào móc.
Vì thế, nghe được tiếng gõ cửa, sắc mặt của hắn có chút khó coi, bởi vì gian phòng thay đồ này là lâm thời mới dựng lên, ngoại trừ cửa, không có cửa sổ.
Đây cũng chính là nói, hắn căn bản không có biện pháp dùng cách khác rời đi, biện pháp duy nhất chính là đi mở cửa.
Hơi suy nghĩ một chút. Trần Phàm mặc áo, đem mặt nạ màu đen, quần, giày toàn bộ nhét vào trong một cái túi.
Làm xong tất cả chuyện này, Trần Phàm đi tới cửa, mở ra.
Bên ngoài cửa phòng. Lý Dĩnh đã vươn tay chuẩn bị tiếp tục gõ cửa, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, dọa nàng nhảy dựng, làm nàng không tự chủ được thối lui ra sau một bước.
Theo sau,...ánh mắt nàng gắt gao tiếp cận Trần Phàm xuất hiện Ngay trước mặt nàng, vẫn không nhúc nhích, liền giống như gương mặt Trần Phàm mang theo vẻ ma lực nào đó, hấp dẫn lấy nàng.
- Mỹ nữ. Chẳng lẽ trên mặt tôi mọc hoa rồi sao?
Nhìn thấy Lý Dĩnh nhìn mình chằm chằm. Trần Phàm hiểu được, chỉ sợ Lý Dĩnh đã biết rõ sự tình, bất quá hắn vẫn lựa chọn giả Ngu.
Lời nói của Trần Phàm đem Lý Dĩnh trong vẻ ngây người kéo trở về trong sự thật, nàng dùng sức nuốt nước bọt, dùng một loại giọng nói phức tạp đáp:
- Quả nhiên là anh
Nghe Lý Dĩnh vừa nói như thế, Trần Phàm hiểu được, chỉ sợ Lý Dĩnh đã khẳng định chính hắn vừa biểu diễn trên sân khấu vừa rồi, giải thích thêm cũng đã mất tác dụng.
- Được rồi, tôi cũng không gạt cô, vừa rồi lên sân khấu biểu diễn chính là tôi. Bất quá...tôi hi vọng cô có thể giúp tôi giữ bí mặt này.
Trầm ngâm một chút. Trần Phàm lựa chọn thăng thắn, theo sau nhìn lướt qua những sinh viên đang điên cuồng phóng về sân khấu, cười khổ nói:
- Mặt khác, rất nhiều người đang hướng về phía bên này chạy tới, trong đó có cả phóng viên, tôi nghĩ, chuyện ửna phó họ giao cho cô.
Dứt lời, Trần Phàm không nói thêm lời nào, mang theo túi đựna trang phục diễn xuất trong nháy mắt biến mất, giống như một trận gió.
- Anh chờ một chút...
Lý Dĩnh theo bản năng mở miệng, còn chưa nói xong liền phát hiện đã không thấy thân ảnh Trần Phàm, giống như hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác, căn bản chưa từng phát sinh qua.
Mười mấy giây sau, hơn mười người vọt lên sân khấu, bắt đầu tìm tòi thân ảnh "người đeo mặt nạ" mà vài tên phóng viên mắt sắc, nhìn thấy Lý Dĩnh trong bộ lễ phục dạ hội màu đen, trước tiên chạy tách ra khỏi đám sinh viên, ôm cameras chạy tới chỗ Lý Dĩnh.
Tuy rằng danh khí đại học Đông Hải không nhỏ, nhưng dạ hội đón người mới cũng chưa có gì hấp dẫn được các phóng viên. - internet
Sở dĩ các phóng viên đi vào đại học Đông Hải, bày thành là vì Lý Dĩnh mà đến, còn thừa ba thành là vì Triệu Hoành - tuy rằng Lý Dĩnh đã rời khỏi giới văn nghệ nhiều năm, nhưng dù sao từng là thiên hậu Châu Á, có thể lại lên sân khấu biểu diễn, đây đã là một tin tức, mặc dù Triệu Hoành chỉ là sinh viên, nhưng danh khí cũng không kém hơn những ngôi sao tuyến hai. đáng giá cho bọn hắn ra tay.
Nhưngkhi bọn hắn nhìn thấy tiết mục khiêu vũ cuối cùng trong buổi dạ hội, mới phát hiện, vô luận là Lý Dĩnh hay Triệu Hoành, hoặc cả Dai Fu có được kỹ thuật vũ ba lê tuyệt đẹp, cũng không phải diễn viên đêm nay.
Diễn viên đêm nay chính là người thần bí mang mặt nạ!
Ngay cả sinh viên bình thường đều có thể cảm nhận được trong đoạn vũ kia bày ra lực lượng cùng tinh thần rung động linh hồn, huống chi mấy phóng viên ngày nào cũng giao tiếp với giới văn nghệ sì?
Theo bọn họ xem ra, nếu như có thể đào móc được chút tin tức về người thần bí, như vậy tuyệt đối sẽ trực tiếp biến thành phóng viên nổi tiếng trong giới giải trí!
Đối với điểm này, bọn hắn có tự tin thật lớn.
- Lý tiểu thư, chào cô, xin hỏi, người biểu diễn tiết mục cuối cùng đang ở nơi nào?
Phóng viên đầu tiên tiếp cận Lý Dĩnh không thèm để ý đến việc hồi phục hơi thở, trực tiếp đật câu hỏi, hơn nữa còn trực tiếp hỏi hành tung của Trần Phàm.
Tựa hồ...đối với hắn mà nói, phỏng vấn Trần Phàm còn có giá trị hơn Lý Dĩnh.
- Không biết.
Lý Dĩnh khẽ lắc đầu, tuy rằng nàng không biết vì sao Trần Phàm phải giữ bí mặt chuyện này, nhưng nàng vẫn làm theo lời dặn của Trần Phàm.
- Lý tiểu thư, người thần bí mang mặt nạ kia là ai?
- Lý tiểu thư. đoạn vũ này được sáng tác từ tay vị đại sư nào vậy?
- Lý tiểu thư, tôi xem qua tiết mục của dạ hội lần này, cũng không phát hiện nhắc tới tiết mục cuối cùng, xin hỏi, là do cô cố ý giữ bí mặt. để đạt tới hiệu quả nổi bật sao?
Theo sau những vấn đề liên tiếp như đạn pháo hướng Lý Dĩnh bắn tới.
Đối với hai vấn đề trước đó, Lý Dĩnh cũng không nghĩ trả lời, mà nạhe tới vấn đề sau cùng, nàng hơi nhíu mày, giọng nói có chút không vui:
- Nối bật? Chẳng lẽ anh cho rằng hắn cần mượn chuyện này để nổi danh sao? Chẳng lẽ anh không thể hội được cảm giác lực lượng ân chửa bên trong đoạn vũ? Hoặc là nói, anh cho rằng có vị nghệ sĩ nào có được cảm giác lực lượng được như hắn?
Lý Dĩnh hỏi lại, nhất thời làm sã phóng viên đặt câu hỏi cuối cùng á khẩu không trả lời được.
Đúng như lời Lý Dĩnh, nếu Trần Phàm muốn nổi danh, căn bản không cần siỡ trò, chi bằng vào đoạn vũ kia, chỉ cần sắp xếp một đoạn MTV phát lên trên mạng, trực tiếp liền phát hỏa...
Mắt thấy các phóng viên vẫn nhìn chằm chằm chính mình. Lý Dĩnh hiểu được, đêm nay nếu không cho những phóng viên này câu trả lời thuyết phục, những phóng viên này nhất định sẽ khôngrời đi.
Nghĩ nghĩ. Lý Dĩnh nói:
- Tôi biết các anh muốn biết hết thảy những gì có quan hệ tới người thần bí kia, bất quá thật đáng tiếc, tôi quả thật không biết hắn là ai. Còn đoạn vũ cuối cùng, nói cách khác, phía trước khôngnằm trong tiết mục. Đương nhiên, các vị có thể đi hỏi Dai Fu tiểu thư đã phối hợp âm nhạc cho hắn, nhưng tôi cần phải nhắc nhờ các anh chính là, thân phận Dai Fu tiểu thư không bình thường, chưa chắc sẽ nhận phòng vấn của các anh.
Hiển nhiên. Lý Dĩnh biết rõ thân phận Dai Fu!
Những ký giả kia mặc dù không hài lòng với câu trả lời của Lý Dĩnh, nhưng nhìn bộ dạng vé mặt kiên quyết của nàng biết rõ có tiếp tục hỏi thêm cũng không hỏi ra được gì, vì thế lựa chọn rời đi, chuẩn bị đem bản sao internet đêm nay truyền bá trên mạng, đồng thời nhanh chóng viết bài phát biểu đưa ra ngoài.
Thậm chí có người còn nghĩ: vũ Vương thời đại mới có thể sánh với Micheal Jackson đã xuất hiện, hắn đã mở ra một tân thời đại!
Lý Dĩnh không có tâm tư suy nghĩ các ký giả sẽ đưa tin như thế nào, ửna phó xong những ký giả kia, nàng cũng trực tiếp rời khỏi sân khấu, cùng lúc đó, nhân viên bảo vệ của trường đại học Đông Hải xuất động. đám người đang náo loạn cũng bị ngăn trở, trường học cũng dần dần ổn định lại.
Đi đến một góc thanh tịnh. Lý Dĩnh lấy ra điện thoại di động, bấm dãy số của Tô San.
Cũng giống như những ký giả kia, giờ phút này nàng biết được người thần bí là Trần Phàm, nàng cũng khẩn cấp muốn biết hết thảy về Trần Phàm.
Mà theo nàng xem ra, nếu Trần Phàm đã đi tham gia tiệc sinh nhật của Tô San, như vậy hẳn phải có quan hệ thật sâu với Tô San mới đúng, cho nên nàng lựa chọn gọi điện cho Tô San.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, trong điện thoại truyền ra thanh âm của Tô San, trong thanh âm mang theo một tia nghi hoặc:
- Lý Dĩnh tỷ?
- San San, cô có quan hệ thế nào với Trần Phàm?
Không để ý tới sự nghi hoặc toát ra trong giọng nói Tô San. Lý Dĩnh trực tiếp hỏi han.