Màn đêm tĩnh mịch như nước, bóng tối bao phủ trên bầu trời thành thị. ánh đèn neon chiếu sáng cả thành phố, gió đêm khẽ vuốt, bóng đêm mê người. Giống như một tòa mê huyền chi thành, làm cho mọi người không tự chủ được hàm sâu bên trong, không thể tự kiềm chế.
Ngay vùng chợ trung tâm Đông Hải, một tòa cao ốc cao thẳng tận trời vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.
Tòa lầu cao chọc trời này có tên là Dương Quang, là một trong những kiến trúc cao nhất Đông Hải. đồng dạng nơi này tu tập hơn mười xí nghiệp nổi tiếng của Đông Hải.
Mấy năm gần đây, công ty giải trí Lam Cảnh mới xuất hiện cũng ở bên trong đó.
Trong phòng làm việc của tổng tài công ty giải trí Lam Cảnh. Lý Dĩnh vẫn giống như thưởng ngày, ngồi trong phòng làm việc, vẫn chưa về nhà.
Ngày hôm nay Lý Dĩnh cũng không mặc lễ phục dạ hội màu đen như ngày đến tham dự dạ hội đón người mới của đại học Đông Hải, nàng mặc một thân âu phục màu đen, bên trong âu phục là chiếc áo sơ mi trắng bó sát người, cổ áo rất thấp, lộ ra vùng cồ trắng nõn cùng khe ngực có thể mơ hồ nhìn thấy được, ngọn núi trước ngực đem quần áo căng cứng lên, làm cho người ta lúc nào cũng có thể lo lắng sẽ làm chiếc áo bị bung ra.
Nàng mặc chiếc váy màu đen bên dưới, váy không ngắn. đại khái đến đầu gối, phối hợp với tất chân màu đen cùng ý nhị thành thục đặc hữu trên người nàng, cả người nàng nhìn qua tràn ngập vẻ hấp dẫn khác thường.
Buông văn kiện, nhẹ nhàng nhu huyệt Thái Dương một chút. Lý Dĩnh đứng dậy đi tới Ngay bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đen nhánh xa xa, suy nghĩ xuất thần.
Đột nhiên...
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lý Dĩnh cũng không để ý tới, nàng biết hơn phân nữa là do thư ký của mình tới nhắc nhờ mình về nhà.
về nhà...
Hai chữ này, không khỏi làm trong đầu nàng hiện ra căn phòng lớn vắng vẻ, trong nhà có phương tiện đồ dùng thật xa hoa, chi riêng không có hương vị của một gia đình.
Một cảm giác đau lòng khó hiểu từ trái tim nàng lan tràn. Lý Dĩnh khe khẽ thở dài, nhịn không được nhắm hai mắt lại.
- Khách sát...
Thanh âm thanh thúy vang lên, cửa phòng mở ra, tiếng bước chân nặng nề bỗng nhiên vang lên.
- Không đúng, không phải tiểu Lỵ.
Trong lòng Lý Dĩnh giật mình, theo bản năng mở to mắt, thông qua cửa kính chiếu ngược, nhất thời nhìn thấy bộ dáng người mới đến.
- Trần Phàm?
Đồng tử Lý Dĩnh phóng lớn, hơi vui mừng xoay người. Bạn đang đọc truyện được tại
Người này mặc chiếc áo màu đen, chiếc áo thật đơn điệu nhưng xuất phát từ tay đại sư nổi tiếng, cây uất kim hương màu vàng trên cổ áo làm cho người ta không dám coi khinh giá cả của chiếc áo này. Hắn mặc chiếc quần tây thăng tắp, dưới chân mang đôi giày da làm bằng tay của Italya.
Dưới ánh đèn, hắn có được làn da màu đồng cồ mà đông đảo nam nhân mơ ước, góc cạnh rõ ràng, con ngươi sáng ngời hữu thần, đen nhánh tỏa sáng, mái tóc ngắn trên đinh đầu như những cây kim thép, dựng đứng lên.
Xoay người, vừa quan sát vị khách không mời mà đến, cảm thụ được vẻ cao ngạo cùng âm trầm trong con ngươi của đối phương, trong lòng Lý Dĩnh trầm xuống, lập tức hiên được xuất hiện trước mặt mình không phải là Trần Phàm...
- Trần Phàm?
Mắt thấy Lý Dĩnh xoay người, thanh niên không mời mà tới lẩm bầm lại cái tên này một chút, liếm liếm môi, trong con ngươi hiện lên một ánh mắt nghiền ngẫm:
- Tối hôm qua. Triệu Thiên Bá gọi điện thoại báo cho tôi biết, nói cô ở Đông Hải tìm được một nam nhân có gương mặt Tương tự giống tôi, hiện giờ xem ra không những đúng vậy, mà nhìn cô hình như còn có chút động tâm. đúng không?
- Tiết Cường, anh tới đây làm gì?
sắc mặt Lý Dĩnh đột nhiên biến đổi, vẻ hưng phấn cùng vui mừng trong con ngươi nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại một cỗ hận ý dày đặc, vẻ hận ý sâu tận xương tủy:
- Chuyện của tôi không còn quan hệ gì tới anh.
- Hắc, hay cho câu không quan hệ sì tới tôi.
Tiết Cường cười lạnh một tiếng, lập
tức tiến về phía Lý Dĩnh.
Cả người Lý Dĩnh run lên, theo bản năng thối lui về phía sau, hơi hoảng sợ quát:
- Anh muốn làm gì?
- Nếu tôi dự đoán thân thể của cô hiện tại cũng đã không còn là xứ nữ. đúng không?
Chứng kiến bộ dáng hoảng sợ của Lý Dĩnh. Tiết Cường nỡ nụ cười, cười đến thật tà ác.
Câu nói của Tiết Cường làm Lý Dĩnh nhớ ra điều gì đó, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch một mảnh, đôi mắt cũng đõ Hồng:
- Lăn, anh cút cho tôi.
- Tôi vì sao phải cút đây?
Tiết Cường cười tà đi tới bên cạnh Lý Dĩnh, nhìn như tao nhã, thực tế cũng rất thô bạo nắm lấy chiếc cằm của Lý Dĩnh, nhẹ nhàng thổi một hơi:
- Cô là nữ nhân của tôi, tôi tới thăm cô một chút không được sao? Huống chi tên đáng chém ngàn đao kia lại muốn dựa vào gương mặt giống tôi đến tù binh trái tim của cô, tôi làm sao dễ chịu đây?
- Tiết Cường, anh không được ghê tởm người khác.
Lý Dĩnh mạnh mẽ giãy dụa, giãy ra, lạnh lùng nói:
- Ai là nữ nhân của anh? Tôi và anh không có bất cử quan hệ nào, còn nữa, tôi và hắn cùng anh không có quan hệ nào, chỉ cần tôi vui, tôi muốn lên giường với hắn cũng được, anh quản được sao?
- Cô là nữ nhân của tôi, trước kia là, sau này vẫn là.
Tiết Cường thu tay về. đặt lên chóp mũi dùng sức ngửi một chút, vẻ mặt bộ dáng say mê:
- Đến nỗi cô nói cô lên giường cùng hắn, tôi không xen vào, ân, quả thật đó là tự do của cô. Bất quá tôi cần phải nhắc nhờ cô, tôi không xen vào cô, nhưng tôi có thể quyết định sự sống chết của hắn.
Nói tới đây, trên mặt Tiết Cường chậm rãi hiện lên dáng tươi cười tà ác:
- Cô muốn cùng người chết lên giường, tôi không có bất cứ ý kiến gì.
- Tiết Cường, anh...anh rốt cục muốn làm gì?
Làm như nghe ra ỷ tử của Tiết Cường, vé mặt Lý Dĩnh lo lắng, thất thanh quát.
Nhìn bộ dáng lo lắng của Lý Dĩnh. Tiết Cường biến thái liếm liếm môi:
- Tuy rằng tôi không có hứng thú đối với nữ nhân, bất quá nếu cô từng làm nữ nhân của tôi, như vậy đời này cô cũng là nữ nhân của tôi. Tôi sẽ không để cho bất kỳ nam nhân nào ở chung một chỗ với cô, nếu có người muốn thay đổi điểm này, tôi không để ý dưới sông Hoàng Phổ có thêm một cỗ thi thể.
- Tiết Cường, anh nằm mơ đi? Đông Hải cũng không phải địa phương cho anh tùy ý giương oai.
Sau thoáng phẫn nộ ngắn ngùi, Lý Dĩnh hoàn toàn bình tĩnh trở lại, trong giọng nói xen lẫn hàn ý thật rõ ràng.
Không để ý tới thái độ biến hóa của Lý Dĩnh. Tiết Cường lập tức đi tới cửa sổ, dùng một loại ánh mắt bao quát nhìn xuống thành thị đèn đuốc sáng choang bên dưới, chậm rãi nói:
- Qua đêm nay, nơi này hoàn toàn thuộc về Thanh bang, thuộc về Tiết Cường này.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự chiếm diện tích gần hai mẫu tại quận Golf ở Đông Hải, không khí có vẻ cực kỳ áp lực - hoa viên trong biệt thự tùy ỷ có thể thấy được đại hán giấu súng ống trong người, những đại hán kia thần tình lạnh lùng, cả hoa viên đều tràn ngập một mùi thuốc súng nồng nặc.
Chuyện này ở một năm trước, cơ bản là chuyện không thể nào.
Một năm trước, tòa biệt thự này thuộc về một nam nhân.
Nam nhân kia xuất thân ở một gia đình bần cùng tại tây bắc, cha hắn đã xảy ra tai nạn xe cộ khi hắn còn rất nhỏ, mẹ hắn một mình nuôi hắn khôn lớn, cũng không bước thêm bước nữa.
Một năm kia, thôn trường luôn dòm ngó tới sắc đẹp của mẹ hắn, thừa dịp hắn không ở nhà. Nương men rượu cường hiếp mẹ của hắn.
Một năm kia, hắn mang theo một cái liềm, tàn sát cả nhà thôn trường, tổng cộng mười tám miệng ăn, hai con heo, mười hai con gà.
Một năm kia, hắn mười hai tuổi.
Một năm kia, lần đầu tiên hắn rời đi vùng cao nguyên đất vàng, đi lên một xe vận tải về hướng Quảng Châu, trải qua mấy ngày mấy đêm đi vào Quảng Châu.
Trong mấy năm sau, hắn từng làm tên ăn mày, làm tên trộm, làm cường đạo, còn từng giết người, hơn nữa không chi giết một người.
Mười năm sau, hắn hai mươi hai tuổi, ở trên đường được người xưng là "Thiên ca".
Cùng năm, hắn được một nữ nhân xuất thân Hồng sắc gia tộc tại Trường Giang Tam Giang Châu trúng ý.
Hắn nghĩa vô phản cố tiến về Trường Giang Tam Giang Châu, trở thành con rể gia tộc kia, hơn nữa Nương theo bối cảnh của người đàn bà kia, tiến tới, cuối cùng bò lên đinh kim tự tháp, làm cho vạn người ngưỡng mộ.
Bởi vì phong mang của nam nhân kia, luôn luôn chiếm cử phía nam. Thanh bang xung bá hắc đạo phía nam, cũng không thể không nhịn đau xuất ra một nửa giang sơn Đông Hải.
Năm hắn hai mươi tám tuổi, hắn ở Đông Hải một tiếng hô trăm lời thuận, thoát khỏi Hồng sắc gia tộc luôn có ý kiến sâu đậm đối với hắn.
Ba mươi tuổi, hắn bắt đầu tẩy trắng, trong tay có vài chục xí nghiệp bạch đạo, tài sản hơn trăm ức.
Sờ Vấn Thiên.
Một cái tên từng vang vọng hắc đạo quốc nội.
Một kiêu hùng ở tại viên ngọc minh châu đông phương Đông Hải lấy thúng úp voi, một tiếng hô trăm tiếng ủng hộ.
Một năm trước, hắn là chủ nhân tòa biệt thự này, đồng thời tòa biệt thự này trở thành một trong những tòa biệt thự khó bước vào nhất trong Đông Hải thậm chí là Tam Giác Châu Trường Giang.
Một năm sau, hắn rời khỏi nhân gian. để lại biệt thự trống rỗng, cùng một nữ nhân hắn trả giá hết thảy tâm huyết đi tài bồi.
Hắn tài bồi cho người đàn bà kia mười tám năm, nhưng lại chưa bao giờ chạm tới nàng.
Bởi vì...người đàn bà này có gương mặt rất giống mẹ của hắn.
Người đàn bà kia gọi là Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Cũng giống như rất nhiều biệt thự nhà giàu, tòa biệt thự nằm Ngay quận Golf trang Hoàng cực kỳ xa hoa xa xỉ, xa xỉ tới mức khiến kẻ khác giận sôi, xa hoa đến mức khiến một ít kẻ có tiền hổ thẹn muốn chết.
Đó là một loại xa xỉ của nhà giàu mới nổi, trong biệt thự, cơ hồ toàn bộ đồ dùng trong nhà đều được khảm vàng, thậm chí còn được khảm lên bảo châu.
Duy nhất không có toát ra khí tức xa hoa chính là phòng sách ở góc đông bắc biệt thự.
Phòng sách chiếm diện tích không nhỏ, bày biện sáu hàng giá sách, trên giá bày đầy đủ bộ sách, có kinh tế học, chính trị, tra cứu, cũng có lịch sử, chậm chí cả sách săn bắn cũng có...
Lòe loẹt, phong phú.
Nhìn thấy phòng sách này, cơ hồ tất cả mọi người có thể nhận định, chủ nhân phòng sách này là một người có hứng thú rất phổ biến.
Nhưng...so sánh với những quyển sách kia mà nói, trên vách tường phòng sách rậm rạp bảng đen, càng thêm dọa người là trên bảng đen viết lên một trăm tên người. đồng thời dùng dây nhỏ nối tiếp nhau, phía sau đều có đánh dấu móc, trên dấu móc có đánh dấu một hàng chữ.
Dưới ánh đèn, một nữ nhăn mặc áo đen, quần da, giày ống bó, lẳng lặng đứng trước bảng đen, nhìn những cái tên trên bảng, thân mình vẫn không nhúc nhích.
Nàng biết đây là của cải quý giá nam nhân kia trao lại cho nàng. đồng dạng nàng cũng tốn không ít tâm tư ở đây, hơn nữa thông qua mạng lưới quan hệ trên bảng đen, sau khi nam nhân kia chết, nàng lấy thủ đoạn thiết huyết chấn trụ một ít nguyên lão Hồng Trúc bang. để cho nàng trở thành một đạo quang mang lộng lẫy nhất tại hạt minh châu đông phương Đông Hải.
- Vấn Thiên, anh luôn nói tôi âm nhu có thừa, quyết đoán không đủ. Điều này kỳ thật không thể trách tôi, bởi vì tôi là một nữ nhân, nữ nhân chung quy không thể sát phạt quyết đoán như nam nhân.
Không biết qua bao lâu, nữ nhân vẫn đứng trước bảng đen, nhẹ nhàng lau đi mấy cái tên trên bảng, dùng giọng nói lạnh giá đến tận đáy lòng:
- Bất quá lần này tôi sê phá thủy trầm chu. Tôi sê cho những kẻ đang cố sức đoạt đồ vật của anh. đi Diêm Vương điện tìm anh sám hối.
Dưới ánh đèn, trên môi nữ nhân hiện lên một vệt màu đõ tươi, đập vào mắt vô cùng kinh hãi...
Đại chiến, hết sức căng thẳng!