Mùa hè, Đài Bắc sau buổi trưa, bởi vì lúc trước vừa có một trận mưa rào khiến cho không khí khó được trở nên mát mẻ. Hai bên đường cây cối xanh tươi, rất nhiều giọt nước mưa đang từ trên lá cây rơi xuống, thấm ướt hai bên đường đi, cũng khiến cho người đi làm sau khi ăn cơm trưa trở về được hưởng thụ một trận mưa nhỏ.
Phương Khoản Khoản ôm chặt túi đồ trong lòng, ra sức chạy thật nhanh. Cô mặc quần áo màu xám ảm đạm, không thu hút chút nào, tóc đen mềm mại bị búi thành kiểu tóc cũ kỹ nhất, trên chân lại là đôi giày đen cứng ngắc, trong tay còn cầm nửa miếng bánh mì Pháp, một bên chạy, một bên đem bánh lung tung nhét vào trong miệng.
“Không kịp rồi, không kịp rồi!” Cô khó khăn ăn cứng rắn như da trâu bánh, còn phân tâm thấp giọng lẩm bẩm.
Phương Khoản Khoản chật vật nhảy qua một cái vũng nước, liên tục hướng “Thái Vĩ tập đoàn” tổng công ty đi tới.
Giờ này, trên đường đã còn rất ít người, đã là người đi làm ở Thái Vĩ tập đoàn, không ai có can đảm không tuân thủ thời gian làm việc. Cái kia ông chủ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng vẫn luôn kiên trì châm ngôn “thời gian là vàng bạc”, không đúng giờ đi làm cũng tương đương lãng phí công ty tài nguyên. Vì thế, dù có là cán bộ cao cấp đi chăng nữa, nếu không tuân thủ thời gian đi làm, tuyệt đối sẽ bị đá khỏi công ty. Mà Phương Khoản Khoản vào làm mới được hai tháng đã đứng đầu sổ đen những người có nguy cơ bị sa thải, hôm nay nếu lại đến muộn, cô nhất định sẽ phải về nhà chờ trợ cấp thất nghiệp rồi.
Đều là lỗi của Thục Nhã! Nếu không phải Thục Nhã kiên trì muốn cùng cô ăn cơm trưa, thuận tiện đi mua sắm, cô cũng không bởi vì mua đồ mà kéo dài thời gian đến tận bây giờ.
Phương Khoản Khoản ôm trong lòng túi giấy, một lần nữa vì chính mình không đủ tự chủ mà thở dài, ngắn ngủn mấy chục phút, thế nhưng tiêu hết cả nửa tháng tiền lương, cô đem tất cả tiền đều tiêu cũng chỉ vì mấy mòn đồ này.
Bởi vì chạy quá mau, túi xách thình lình bị vướng vào kính chiếu hậu của một chiếc xe hơi, toàn bộ thân mình cô thoáng chốc không tự chủ được ngã về phía trước, mà trong tay túi giấy thì bay ra ngoài như mọc thêm cánh, thẳng tắp hướng một người nam nhân bay đi.
Người đàn ông kia mới từ trên xe bước xuống, màu đen tây trang làm cho hắn càng thêm cao lớn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía Thái Vĩ tập đoàn tổng công ty, trầm tư thoáng nheo lại. Còn chưa kịp phản ứng, túi xách đã muốn hướng hắn bay tới, ở hắn trước mắt buông ra, bên trong gì đó đập vào mặt hắn, dừng lại trên khuôn mặt ngạo nghễ của hắn vài giây sau đó đều rơi xuống đất.
Khoản Khoản phát ra tiếng rên rỉ khốn quẫn, hai tay che mặt, quả thực không dám nhìn người kia biểu tình. Cô rất muốn tìm ngay một cái hố mà chui xuống, trước mắt trường hợp thật sự quá mức xấu hổ. Hơn mười cái đủ mọi màu sắc nội y từ trong túi rơi xuống, có thứ rơi xuống mặt, còn có thứ mắc lại trên người đàn ông kia.
Người đàn ông nheo lại hai mắt, không thể tin nhăn mày, thong thả đưa tay lên trên đầu cầm lấy một cái màu phấn hồng áo lót, lợi hại con ngươi đen nhìn chằm chằm vào thứ đang cầm trên tay sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Khoản Khoản đang chết đứng bên cạnh.
“Đây là của cô?” Hắn ngăm đen ngón tay nắm khối vải kia, trông rất không phù hợp.
Khoản Khoản mặt đỏ bừng, cố lấy dũng khí đi ra phía trước, muốn nhặt lại những thứ từ trong túi rơi ra. Tay cô có điểm run run, phải kiễng cao mũi chân mới có thể với tới vài cái nội y đang mắc trên vai người đàn ông, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi ngực.
“Đúng vậy.” Cô kiên trì thừa nhận, đau lòng nhìn
Hắn nheo lại lợi hại đôi mắt nhìn chằm chằm cô, trong lòng thầm đoán thân phận của cô.
“Cô là nhân viên của Thái Vĩ?” Hắn hỏi, cầm trong tay món đồ đưa tới trước mắt cô.
Điều không tin nổi ở đây không phải ở chỗ hắn không biết cô, mà là cô thế nhưng lại không phát hiện ra thân phận của hắn? Hắn có chút nghi ngờ đây chỉ là thủ đoạn mới nhất để tới gần hắn, chính là cách cô dùng để thu hút sự chú ý của hắn mà thôi.
Nhưng là, có người đàn bà nào muốn cho đàn ông chú ý lại biến thành bộ dạng này? Cô nhìn trông giống như là một cái hàng ế.
Phương Khoản Khoản gật đầu, vội vàng đem đống đồ lót lung tung nhét vào trong túi. Hai người ngón tay trong nháy mắt tiếp xúc, cô có thể cảm nhận được độ ấm của đối phương, mà chiếc áo còn lưu lại độ ấm của hắn, nhất thời, một cảm giác kỳ lạ nào đó xảy ra khiến cho hai gò má cô đỏ bừng.
“Tiên sinh, thật xin lỗi, tôi đang vội, nếu lần sau ở nhà ăn công ty gặp anh, tôi sẽ mời anh dùng cơm để xin lỗi.” Cô vội vàng nói, sau đó thực yếu đuối nghĩ muốn chạy trốn.
Khi Phương Khoản Khoản xoay người đang muốn hướng của lớn chạy đi, thình lình cổ tay của cô lại bị hắn cầm lấy, nam tính độ ấm theo cổ tay truyền đến, khiến cô sợ tới mức thiếu chút nữa sẽ thét lên.
“Đợi chút.” Hắn lên tiếng ngăn cô lại, tầm mắt dừng lại trên hai gò má nở nang của cô, có chút kinh ngạc khi thấy đôi mắt trong suốt kia.
Cô giống như thật sự không biết hắn, điều này làm cho hắn ngoài ý muốn cảm thấy rất hứng thú.
Khoản Khoản ngơ ngác nhìn hắn, theo tay hắn chỉ, nhìn về phía trước ngực hắn. Móc của một chiếc áo lót màu xanh nhạt đang mắc vào cúc áo khoác của hắn theo gió đong đưa như đang cười nhạo cô.
“Tôi nghĩ cô còn quên cái này.” Giọng nói của hắn trầm thấp mang theo áp lực tiếng cười.
Cô ảo não rên rỉ, vươn tay gỡ chiếc áo kia, hai tay vì khẩn trương mà run run, cô gần như đứng hẳn vào trong lòng hắn. Cô có thể ngửi được mùi nước hoa dễ ngửi trên người hắn. Nhưng mà, hai tay càng run càng không gỡ được chiếc áo kia ra.
Nếu không phải cái này áo lót là cô phải cố lắm mới mua được, nhất định cô sẽ bỏ nó, xoay người chạy trối chết. Nhưng là, đây chính là cái màu đẹp nhất, cô phải đặc biệt đặt hàng ba tuần mới mua được.
Hắn thấy được bên miệng nàng còn dính vụn bánh, âm thầm đoán khi nếm thử sẽ có mùi vị như thế nào. Ánh mắt của hắn dùng lại nhìn đôi môi hồng xinh đẹp kia, bụng dưới rồi đột nhiên cảm thấy một trận khó chịu, hắn không hiểu tại sao chính mình lại có phản ứng với một người cũ kĩ như thế?
Theo góc độ nào đến, cô ăn mặc hoàn toàn không ph ù hợp.
U ám quần áo bao lấy nở nang thân hình, so với tiêu chuẩn hình thể càng đầy đặn vài phần che lấp hết những đường cong trên cơ thể cô, chỉ có thể theo trước ngực mơ hồ nhìn thấy một chút “những thứ cần có”. Cũ kỹ búi tóc, cùng với dọa lui đàn ông kính đen, đủ để cho tất cả đàn ông chạy mất dép.
Chính là, đôi mắt trong suốt cùng với hồng nhuận môi lại làm cho hắn không rời được tầm mắt.
Hắn bắt đầu hoài nghi chính mình vì công tác quá độ, mà có chút bụng đói ăn quàng. Tầm mắt di động trên người cô, đoán khi nào cô sẽ mặc những thứ mê người này? Những thứ khiến đàn ông huyết mạch sôi sục này nhìn qua giống như cùng cô gái cũ kỹ trước mắt chẳng có quan hệ gì với nhau.
Khoản Khoản đương nhiên có thể nhận thấy ánh mắt hắn giống như có lửa khiến cho nàng khẩn trương mà không biết làm sao. Nàng hai tay vẫn cố gắng gỡ chiếc áo, rốt cục không thể nhịn được ra sức giật xuống “phựt” một tiếng. Đang vui sướng vì có thể gỡ được chiếc áo ra thì tầm mắt dừng lại trên áo khoác của người đàn ông kia, nhất thời cô thiếu chút nữa bởi vì suy sụp mà khóc toáng lên.
Nội y thì gỡ được rồi nhưng là bởi vì của cô giật mạnh cái kia chất liệu tốt lắm, nhìn qua đã biết là đắt tiền bị cô g ật đứt hai cái nút áo.
“Ôi, tôi thật có lỗi.” Môi cô run run, muốn bù lại sai lầm.
“Trong công ty tôi có kim chỉ, anh đưa áo cho tôi, tôi có thể giúp anh đính lại.” Nàng nhiệt tình nói.
Người đàn ông thong thả cười khẽ, lộ ra một cái khó được mỉm cười.
“Tôi hoài nghi nếu là cầm quần áo đưa cho cô, chờ tôi nhìn đến nó lần nữa có khi nó đã thành đống vải rách rồi .” Hắn lắc đầu, không hề để ý tới cô, bước nhanh hướng “Thái Vĩ” đại môn đi đến.
Khoản Khoản đỏ bừng mặt, bởi vì hắn trêu chọc mà có chút giận dữ, lại không thể nói gì. Cô chỉ có thể nắm chặt trong tay đủ mọi màu sắc nội y, hoang mang đoán thân phận người đàn ông này.
“Cô ta chạy đi đâu rồi?” Tiếng quản lý thét chói tai làm cho mọi người ngừng trong tay công việc.
Hói đầu quản lí ra sức lau mồ hôi hột trên trán, càng không ngừng tìm kiếm trong văn phòng hỗn độn. Trong không gian nhỏ chật ních hồ sơ, còn có phần lớn hồ sơ chưa được sắp xếp, quả thực sẽ khiến người ta phát điên, nghi ngờ nơi này không phải Thái Vĩ văn phòng mà là một gian bán hàng tạp hoá.
Vài người quản lí đang bận việc bù đầu rối tai, cố gắng tìm kiếm hợp đồng với đối tác người Anh.
Quản lí lần thứ n tự trách bản thân, hắn làm sao có thể đem hợp đồng quan trọng như vậy giao cho Phương Khoản Khoản?
Nhưng là cũng không thể trách hắn a, ai bảo Phương Khoản Khoản bộ dạng giống như bà cô già chưa chồng, hắn còn tưởng rằng người như vậy làm việc sẽ rất cẩn thận, có thể chuyên tâm cho công việc. Nào biết cô lại lợi dụng đục nước béo cò, gặp chuyện khẩn cấp lại không nhìn thấy mặt.
“Quản lí!” Khoản Khoản vung lên thẻ từ, vội vàng chạy vào văn phòng.
“Cô! Cô lại đến muộn! Tôi từ tuần trước đã nhắc cô, hôm nay có đối tác người Anh sẽ tới ký hợp đồng, vậy mà người giữ hợp đồng đến bây giờ mới xuất hiện? Cô có biết hay không người ta đợi cô gần hai tiếng rồi ?” Quản lí tức giận đến suýt chảy máu não, tay chỉ vào Phương Khoản Khoản vẫn đang run không ngừng.
Bình thường nếu là một chút lỗi nhỏ, mọi người trong công ty sẽ mở một con mắt, nhắm một con mắt cho qua, nhưng là hôm nay lại không giống với bình thường. Tổng giám đốc vừa từ Mỹ về nước, vài vị cán bộ cao cấp nghe đồn giống thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi đều đã xuất hiện, toàn bộ tổng công ty viên chức như lâm đại địch, chỉ có Phương Khoản Khoản còn không biết chết sống thoải mái tới muộn.
“Quản lí, tôi không phải cố ý, tôi đã muốn thực cố gắng ở chạy, chính là ở trước cửa công ty xảy ra việc ngoài ý muốn.”
Nàng giải thích, cuống quýt rút từ trong cặp ra một tập văn kiện nhàu nát như mớ rau khô. Trong khi vô tình, mấy chiếc nội y từ trong túi rơi ra. Nam đồng nghiệp đều biết ý nhìn đi chỗ khác.
Khoản Khoản đổ hấp một hơi, dùng chân vụng trộm đem chúng đá vào dưới gầm bàn.
“Không cần giải thích!” Quản lí tức giận đến sắp phát điên, giữ chặt cổ tay cô kéo về hướng phòng tiếp khách quý tầng trên.
“Chính cô phải tự mình giao hợp đồng cho tổng giám đốc, sau đó đứng ở bên cạnh ngoan ngoãn dâng trà đưa nước, tuyệt đối không được mở miệng cho tôi!”. Ông ta tức giận đem cô trở thành người phục vụ, trong lòng cũng quyết định sau khi đối tác người Anh trở về nhất định sẽ bắt cô nghỉ việc.
Bước vào chuyên dụng thang máy, Phương Khoản Khoản bất an nhìn trộm quản lí sắc mặt, thuận tiện nhìn gương trong thang máy thoáng sửa sang lại, thở dài. Hôm nay đại khái không phải ngày may mắn của cô.
“Ở trong này chờ cho tôi!” Quản lí ra mệnh nói, để cô chờ ở phòng nghỉ, sau đó chính mình trước cầm hợp đồng đi vào, trấn an đã muốn chờ không kiên nhẫn đối tác cùng tổng giám đốc của bọn họ.
Trong phòng nghỉ còn có một cái trên dưới bảy tuổi cô bé, khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo rất hợp với mái tóc xoăn dài. Trên người cô mặc quần áo thoải mái nhìn trông rất giống cô búp bê, đáng yêu vô cùng.
Nhưng là cặp kia xinh đẹp đôi mắt lại có thật sâu tức giận, cánh tay nho nhỏ ôm chặt một quyển sách có bìa cứng rất nặng.
Lúc này, cô bé đang tức gi ận cầm quyển sách đập vào mặt bàn khiến nó bị không ít vết cắt sâu.
“Này cháu, sách là dùng để đọc chứ không phải dùng để đập bàn như vậy.” Khoản Khoản tò mò đi đến bên người cô bé, mang theo tươi cười nói. Nhà cô có mở một nhà trẻ nên việc nói chuyện với trẻ con đối cô là không khó.
Chính là, cô bé kia không thèm để ý tới cô, ngạo nghễ nâng lên cằm, dùng xinh đẹp ánh mắt nhìn cô kiêu ngạo nói:
“Đây là sách của tôi, muốn xử lý như thế nào là việc của tôi, liên quan gì tới cô.”
Đường Tâm tức giận trừng mắt nhìn người đàn bà không biết điều trước mặt. Vì ngày hôm qua cô lại đuổi đi một người gia sư nữa, ba ba biết đến việc này phẫn nộ nhốt cô trong phòng nghỉ tự kiểm điểm. Đây là người gia sư thứ năm bị cô đuổi đi trong năm nay, nhưng trong lòng lại chẳng có nửa điểm áy náy. Những người này đều giả bộ nói là muốn tới để dạy cô nhưng trên thực tế lại đem mục tiêu đặt trên người ba ba. Bọn họ trước mặt ba ba thì ra vẻ hiền thục, sau lưng lại đang âm thầm tính kế muốn trở thành Thái Vĩ phu nhân tổng giám đốc, mỗi đêm sau khi đem nàng dỗ ngủ, liền đi câu dẫn ba ba.
Giống một người tối hôm kia, còn mặc trong suốt áo ngủ vào thư phòng. Cô chẳng qua là lặng lẽ đem chó săn lớn bỏ vào phòng, làm cho con chó cắn quần áo cô ta thành rẻ rách mà thôi. Cô chán ghét những người đàn bà này, họ đều là người xấu, mi ệng nói sẽ chăm sóc cho cô nhưng trong lòng lại đem cô thành đá cản chân bọn họ đến gần ba ba. Mà ba ba lại không biết nỗi khổ tâm của cô, không nghe cô giải thích đem tất cả tội lỗi đổ trên đầu cô.
Đường Tâm càng dùng sức đem gáy sách đập vào cạnh bàn, muốn đem bìa sách xé
rách.
Nhưng mà Phương Khoản Khoản không phải dễ dàng bị dọa lui, trên mặt tươi cười tuy rằng ảm đạm một chút, nhưng không có biến mất.
“Cô bé, không có người dạy cháu nói chuyện lễ phép sao?” Khoản Khoản rất kinh ngạc trước cách ăn nói của cô bé.
“Lễ phép? Với người như cô thì cần gì phải lễ phép? Hơn n ữa bọn họ cũng không dạy tôi lễ phép, bọn họ chỉ biết dạy tôi cách quyến rũ đàn ông thôi.” Đường Tâm cố ý giả bộ nói thô lỗ, học điệu bộ của mấy chú bạn bố. Đường gia tính xấu ở nàng trong cơ thể lên men, nàng bởi vì bị trách cứ mà phẫn nộ.
Khoản Khoản khiếp sợ trừng lớn ánh mắt, một tay vuốt ngực, không thể tin nhìn trước mắt thập phần đáng yêu cô bé, nói chuyện lại giống như bà cụ non.
“Ta thật muốn trông thấy phụ huynh của cháu, xem họ giạy cháu như thế nào.”