“Gặp cha mẹ tôi? Cô cũng muốn leo vào giường ông ấy sao? Có lẽ các người có thể ở trên giường mà thảo luận vấn đề có liên quan ”giáo dục“. Tiêu chuẩn của ba rất cao thế nào cũng sẽ chán ghét loại người vừa béo vừa xấu như cô.” Đường Tâm khinh thường nói, đem Phương Khoản Khoản xem thành một người không biết điều.
Sau gọng kính đen, ánh mắt nheo lại, trong suốt con ngươi dần dần ngưng tụ lửa giận, người nhà họ Phương đối với giáo dục trẻ con có khác hẳn với người bình thường tâm huyết, làm sao có thể chịu được sự vô lễ như vậy của Đường Tâm? Cô không phải phẫn nộ vì Đường Tâm đối vẻ ngoài của cô mà tức giận trước thái độ vô lễ của Đường Tâm.
Khoản Khoản thong thả đến gần vài bước, liên tục hít sâu, muốn kiềm chế trong lòng xúc động.
Cô nắm chặt hai tay, miễn cưỡng mỉm cười, không ngừng nhắc nhở bản thân, giờ phút này đang ở công ty, cô bé con này có thể là con của vị cán bộ cao cấp nào đó, vì bát cơm suy nghĩ, c ô nhất định phải bình tĩnh.
“Tr ẻ con không thể nói như vậy.” Khoản Khoản khóe miệng cứng ngắc.
Đường Tâm hừ một tiếng, căn bản không đem Khoản Khoản để vào mắt. Sau đó, giống như đang khiêu khích cô bé cười lạnh vài tiếng, mở bìa sách đã bị xé rách ra, xinh đẹp ánh mắt nhìn thẳng Phương Khoản Khoản, sau đó cố ý lấy thong thả động tác, bắt đầu xé những trang sách.
Trang giấy bị xé rách thanh âm vang vọng phòng nghỉ, tinh xảo trang sách bị xé thành mảnh nhỏ, rơi trên mặt thảm.
Như là nghe thấy trong đầu có thanh âm nào đó đột nhiên nổ mạnh, Khoản Khoản tưởng chừng có thể cảm giác được lý trí như sợi dây thừng đột nhiên đứt phựt một cái.
Cô bị chọc giận không thể tự kiềm chế, tiến lên phía trước, đem vẻ mặt kinh ngạc Đường Tâm đặt lên đầu gối, bắt đầu không khách khí đánh vào mông cô bé con.
Đường Tâm kêu. Cô bé không ngờ có người lại giám đối xử với mình như vậy?
“Buông! Đồ đàn bà xấu, cô muốn chết hay sao? Cô không biết tôi là ai sao?” Cô bé kinh hoảng kêu, càng không ngừng giãy dụa, mông vẫn đang bị phát, xinh đẹp trong mắt chứa đầy nước mắt.
“Cho dù cháu có là con của ông Trời, hôm nay cô cũng sẽ đánh, trẻ con chưa ngoan có thể dùng ngôn ngữ giáo dục nhưng trẻ con hư nhất định phải dùng phương pháp này để dạy.” Khoản Khoản ra sức đánh vài cái, thở hồng hộc ngăn chặn cô bé đang không ngừng giãy dụa.
Đường Tâm từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị ai đánh mắng, làm sao chịu được sự dạy dỗ nghiêm khắc như vậy? Cô bé đã quen được người khác chiều chuộng, cho dù là làm sai, người khác cũng phải cười cho qua, cô chưa gặp qua người nào giống Khoản Khoản – người đã tức giận vì sự thô lỗ vô lễ của cô, để ý đến lời nói việc làm của cô.
Giống như là… thật lòng quan tâm cô chứ không phải đem mục tiêu đặt trên người ba ba.
Trong lòng như có cảm giác kỳ lạ nào đó xuất hiện, nhưng là trên mông đau đớn thật sự rất kịch liệt, Đường Tâm thật sự không có cách nào nghĩ nhiều.
Nàng phát ra tiếng tru như giết heo, ở trên đùi Phương Khoản Khoản giãy dụa.
“Cháu chẳng những không có lễ phép, lại không biết yêu quý sách vở, cháu không biết có rất nhiều bạn nhỏ ham học hỏi mà không có sách để đọc sao? Tại sao cháu lại không biết quý trọng sách kia chứ?”
Khoản Khoản ngưng tụ lửa giận không có cách nào dễ dàng tiêu diệt, làm lửa giận bùng phát rất dễ khiến cô đánh mất lí trí.
Cửa phòng khách quý bị mở ra, mọi người ngơ ngác đứng trước cửa, nh ìn th ấy một người phụ nữ đang tức giận và một cô bé con đang thét chói tai không ngớt.
Phương Khoản Khoản có chút kinh ngạc, không ngờ cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Tay cô dừng lại giữa không trung, xấu hổ nhìn một đám đàn ông đang trợn mắt, há hốc mồm trước mắt.
Quản lí nhìn thấy Phương Khoản Khoản đang đánh người là ai, đột nhiên hai mắt nhắm lại, không chịu nổi trong lòng khiếp sợ mà ngất đi.
Trước khi ngất đi, hình như ông nhìn thấy tiền nghỉ hưu đang dần dần biến mất khỏi túi, ông ta rất hối hận cực vì lúc trước đã nhận Phương Khoản Khoản vào công ty, ông không nghĩ tới cô dám “động thủ trên đầu thái tuế”, chọc phải người tuyệt đối không thể trêu chọc.
Đường Tâm nhìn thấy cứu tinh đến, đột nhiên vặn vẹo mông nhỏ, bằng nhanh nhất tốc độ thoát đi Phương Khoản Khoản đầu gối, rốt cuộc chịu được không được lên tiếng khóc lớn, nhanh chóng chạy về phía ba ba.
“Ba, người đàn bà xấu kia, cô ta… cô ta … cô ta đánh con.”
Nàng khóc nấc lên, nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhỏ nhắn.
Người đàn ông kia cũng không tự mình đi an ủi con gái, tầm mắt lợi hại dừng ở trên người Phương Khoản Khoản, sau khi nhận ra nàng, đôi mắt bỗng nheo lại.
Phương Khoản Khoản hơi sửng sốt, bởi vì nhớ tới tình huống xấu hổ ban nãy mà đỏ mặt. Thì ra cha của cô bé lại chính là người cô gặp trước cửa tập đoàn Thái Vĩ. Nhìn phần đông quản lí đang đứng xung quanh anh ta, Phương Khoản Khoản đoán thân phận anh ta khả năng không thấp.
“Cô vì sao đánh con bé?” Anh ta hỏi, giọng điệu bình thản nhưng lại ẩn dấu không khí nguy hiểm. Anh ta cũng không tức giận, ngược lại có chút kinh ngạc vì người phụ nữ nhân này dám đánh con hắn.
Con gái hắn thông minh hơn hẳn những đứa trẻ bình thường cùng tuổi, sự thông minh chẳng những dùng ở học ở trường mà càng được phát huy hơn khi con bé đùa giỡn người khác, mà vì ngại cho thân phận của hắn, mọi người bị trêu trọc bình thường đều giận mà không dám nói gì. Cũng chính vì thế khiến cho Đường Tâm ngày càng kiêu ngạo, dường như không ai có thể trị được nó. Mà hắn cũng đang bởi cũng vì việc dạy dỗ con gái mà đau đầu không thôi.
“Hành vi của cô bé rất vô lễ.” Phương Khoản Khoản đáp lại, cầm lấy quyển sách lúc trước vừa bị Dường Tâm xé rách.
“Anh lẽ ra phải dạy nàng cô bé quý sách vở. Mặt khác cô bé cũng không lễ phép, không thể giống như là đứa trẻ hư, miệng đầy lời thô tục.”
“Con bé sẽ không nói lời tục.”
“Ở trước mặt anh có lẽ cô bé sẽ không dám nói nhưng là ở trước mặt tôi cô bé nói vô cùng trôi chảy, cứ y như bà cụ non vậy.”
Khoản Khoản quyết tâm không khẩn trương, bắt buộc đem lực chú ý đặt ở vấn đề giáo dục cô bé.
Chỉ có nàng biết chính mình trong lòng bàn tay đang đổ mồ hôi. Không biết vì sao, vừa thấy đến hắn cô liền cảm thấy như có cảm xúc kì lạ nào đó làm cho cô không tự giác khẩn trương lên. Cô không thể nhìn thẳng vào đôi mắt kia, lại mẫn cảm cảm nhận được tầm mắt của người đó đang tinh tế nhìn cô, không bỏ qua bất kì chi tiết nào.
Người đàn ông chau mày, lợi hại tầm mắt nhìn về phía con gái.
Đường Tâm chột dạ, ánh mắt tránh đi nhưng biểu hiện vẫn như đang chịu ủy khuất to lớn, cố gắng khóc.“Ba, ba không cần tin tưởng lời nói của người đàn bà xấu xa này.” Giọng nói của cô bé mỏng manh, sợ hãi ba ba sẽ nghe theo lời gièm pha của Phương Khoản Khoản.
Hắn mặt nhăn càng sâu.“Xem ra cô ta nói đúng, lễ phép của con cần phải xem lại.” Hắn cũng biết con bé hay bắt nạt người khác, tuy rằng mới bảy tuổi nhưng đã thông minh biết được ai là người không nên trọc, dùng thân phận đại tiểu thư ức hiếp khác.
“Có lẽ anh nên nói chuyện với giáo viên của cô bé một chút, có thể cải thiện được thái độ của cô bé, trẻ nhỏ giai đoạn này rất dễ dạy.” Khoản Khoản đang đưa ra lời khuyên, đột nhiên thấy một vị quản lí đang ra sức nháy mắt, hình như đang cố gắng nói gì đó.
Nàng quan tâm nghiêng đầu, định mở miệng hỏi đối phương có phải hay không cơ mặt bị rút gân.
Nhưng là, người đàn ông lại lần nữa mở miệng, lực chú ý của cô liền bị hấp dẫn. Người đàn ông này trời sinh giống như tiêu điểm, từ nhỏ chính là người mục tiêu để người khác chú ý.
Đó là một loại khí phách, một loại khí phách vương giả làm cho người ta không thể dời tầm mắt, chỉ có thể nhìn theo từng cử chỉ của anh ta, tự nguyện nghe lời anh ta.
“Con bé không đến trường mà chỉ mời gia sư, hơn nữa tất cả bọn họ không ai dạy được nó.” Hắn từng bước tiến lên, không chút để ý bỏ ra hai cánh tay nhỏ bé đang ôm đùi mình.
“Như vậy có lẽ anh nên thường xuyên quan tâm cô bé hơn nữa, hành động và lời nói của phụ huynh có ảnh hưởng rất lớn đối với đứa nhỏ.” Khoản Khoản nhớ đến phương châm giáo dục ở nhà trẻ, cho ý kiến một cách khách quan.
“Không cần cô lắm miệng.” Đường Tâm kinh hoảng nói. Cô thích ba ba nhưng là cũng có chút sợ ông ấy, cùng ông ấy ở chung thì làm sao cô tập chung cho được.
“Đường Tâm.” Hắn thản nhiên gọi, cúi đầu nhìn con gái liếc mắt một cái, cuối cùng cũng biết con gái lễ phép có bao nhiêu không ổn.
Hắn quay đầu, tiếp tục nhìn Phương Khoản Khoản. Không biết như thế nào, hắn đối cô cảm giác rất tốt, nhìn đến cô lần nữa thì lý trí như bị đóng băng lâu nay đang tan dần, một cảm giác vui sướng chậm rãi trào ra.
Khi đang nhìn Phương Khoản Khoản, một ý niệm trong đầu ở trong đầu hắn đột nhiên hình thành, hắn thong thả lộ ra mỉm cười.“Cô có đồng ý thay tôi làm công việc gian khổ này sao?” Hắn đưa ra lời mời.
Tất cả mọi người trong phòng, sau khi nghe xong lời đề nghị này đều hít vào một hơi. Mà vẫn ngồi chồm hỗm ở trên thảm Đường Tâm còn mở lớn miệng, mặt tái nhợt nhìn lên ba ba, lòng của cô bé đang ở vực sâu tuyệt vọng, cô bé biết một khi ba ba quyết định thì không gì có thể sửa đổi.
Đây là cái gì số đen đủi? Cô bé vừa mới thoát khỏi một người gia sư, lập tức lại tới một người, mà người phụ nữ quê mùa trước mặt này chẳng những không có giống người bình thường đối với cô nói gì nghe nấy, ngược lại còn dám động thủ đánh cô. Nếu để cho Phương Khoản Khoản trở thành gia sư mới, cái mông nhỏ của mình chẳng phải sẽ bị nở hoa.
Khoản Khoản cũng bị làm cho sợ hãi, thật không ngờ đột nhiên bản thân bị mời. Vẻ mặt của cô có chút cứng ngắc, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một cái gọi là nụ cười.
“Thực thật có lỗi tôi phải từ chối đề nghị của ông, tôi vẫn còn đang làm việc, mà lệnh thiên kim đại khái lúc nào cũng cần tới gia sư. Hơn nữa trong nội quy làm việc của tập đoàn Thái Vĩ rõ ràng có quy định, nhân viên là tuyệt đối không thể kiêm chức.” Cô lau trên trán mồ hôi lạnh, không biết chính mình đến tột cùng là gặp phiền toái gì.
Người đàn ông kia mỉm cười, kia tươi cười có vài phần ngạo mạn, cũng có vài phần nguy hiểm, đủ để cho những người khác run rẩy.
“Vậy rất đơn giản, cô bị sa thải rồi. Từ hôm nay trở đi, cô sẽ trở thành gia sư của con gái tôi.” Hắn bá đạo nói, không tha phản đối. Như là quyết định một việc bé nhỏ không đáng kể, cao lớn thân hình xoay người bước đi, hướng ra ngoài phòng nghỉ.
Khoản Khoản đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là vô cùng tức giận. Nàng chưa từng gặp qua người nào bá đạo như thế. Cứ thế dễ dàng muốn cô nghỉ việc? Quả nhiên cha nào con nấy, đều không biết nói lí lẽ.
“Đợi một chút, ông không thể làm như vậy, ông không có tư cách khai trừ tôi.” Nàng nói to, xúc động đi lên cầm lấy cánh tay hắn.“Tôi thật vất vả mới tìm được công việc này, tuy rằng làm được không phải thực thuận tay, nhưng là tuyệt đối có thể chậm rãi thích ứng, ông không có tư cách sa thải của tôi.” Cô đối với những người khác phóng cầu cứu ánh mắt, lại nhìn đến biểu tình bất lực của mọi người.
Bước đi của hắn tạm dừng lại nhìn cô, giống như đang đi chọn hàng cao cấp mà cô chỉ là một con côn trùng đang quấy rối hắn.
“Phương tiểu thư, tin tưởng tôi, trong công ty này, người có tư cách khai trừ cô nhất là tôi.” Tay hắn thong thả dừng ở của nàng cằm, nhẹ nhàng nâng lên sau đó buông ra, một chút lạnh lùng tươi cười hiện lên khóe miệng hắn.
“Đối với một người vào công ty đã hai tháng, thế nhưng còn không nhận ra giám đốc của mình thì còn ở lại công ty làm gì?” Nói xong, hắn không hề lưu lại, đi nhanh rời đi phòng nghỉ, mà phía sau một nhóm quản lí cũng kinh sợ theo hắn đi ra ngoài.
Khoản Khoản suy yếu ngồi trên mặt thảm, khiếp sợ trừng mắt nhìn cửa phòng đã đóng. Lời hắn nói trước khi đi vẫn đang không ngừng quanh quẩn trong đầu, cô sợ hãi nghĩ, mồ hôi lạnh chảy ra so với Đường Tâm nước mắt còn nhanh.
Hắn chạm vào cô, lưu lại độ ấm trên da cô, nhắc nhở cô cảm giác lần trước hắn chạm vào.
Nàng rốt cục nhận ra gương mặt nghiêm túc mà tràn ngập khí phách kia. Ban đầu chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy hắn trên tạp chí, cho nên khi gặp nhau, ánh m ắt kém cỏi của cô liền không nhận ra hắn. Cô hối hận rên rỉ, đem khuôn mặt chôn vào hai bàn tay.
Hắn chính là “Thái Vĩ tập đoàn” tổng giám đốc Đường Bá Vũ, người trong ngắn ngủn vài năm thời liền nắm giữ tập đoàn khổng lồ truyền kỳ nhân vật. Trong truyền thuyết, hắn có kinh người buôn bán ý nghĩ, còn có ma quỷ vận khí, ở thương tr ường mọi việc đều thuận lợi, ở địa bàn của hắn lời nói của hắn chẳng khác nào là thánh chỉ, không ai có thể cãi lời.
“Trời ơi, tôi lại ở trước mặt anh ta làm ra việc này!” Hai má đỏ nàng đỏ bừng, tưởng chừng muốn chạy ra khỏi Thái Vĩ, cô không còn mặt mũi để đối mặt hắn.
Nhưng là nàng cô không có lá gan tránh đi, không biết vì sao, nàng mơ hồ biết bất luận kẻ nào đều không thể thoát đi Đường Bá Vũ tầm mắt, mà hắn đã muốn “khâm điểm” cô trở thành gia sư của con gái hắn, cô căn bản cũng không có biện pháp cự tuyệt.
Đường Tâm vẫn khóc, cô bé một bên khóc một bên cắn răng, ánh mắt xinh đẹp nhìn trằm trằm Phương Khoản Khoản, trong lòng trung quyết định phải d ạy cho Phương Khoản Khoản một bài học. Cô đã đuổi đi rất nhiều gia sư, mà người đàn bà này xem ra vừa quê mùa vừa không thông minh, tin tưởng không lâu sau sẽ đuổi được cô ta đi.
Nhưng mà cô bé không ngờ tới, tuy rằng Phương Khoản Khoản xác thực không thông minh lắm. Nhưng là, người phụ nữ không thông minh bình thường đều có một cái đặc điểm – thì đó chính là vô cùng ngoan cố.