Cực phẩm thục nữ

Mọi việc diễn ra giống như trong phim vậy, vớ vẩn mà không đúng thật.
Phương Khoản Khoản thở hồng hộc đem hành lí kéo đến góc phòng, sau đó mệt mỏi ngồi trên mặt thảm, một bên chậm rãi mở ra hành lí, một bên mở to hai mắt nhìn nhìn quanh bốn phía.
Đây là phòng quản gia đưa cho cô, tuy chỉ là phòng dành cho gia sư nhưng sự xa hoa của nơi này cũng khiến người ta phải líu lưỡi. Trước nay cô đều sống trong điều kiện bình thường, cô chưa từng nghĩ tới thế giới này có những người giàu sang đến vậy.
Biệt thự của Đường Bá Vũ nằm ở ngoại ô, hắn mua toàn bộ đỉnh núi, ở nơi non xanh nước biếc này xây dựng hoàng cung của riêng mình, chỉ có một số ít vài người cao cấp cán bộ có thể tiến vào nơi này, nhìn thấy “Thái Vĩ tập đoàn” trung tâm, người bên ngoài chỉ có thể ở dưới chân núi nhìn lên, phỏng đoán sự xa hoa của nó.
Cô bị đưa vào nơi này, ngơ ngác đi theo vị quản gia mặt lạnh vào sửa sang lại phòng. Vị quản gia chừng năm mươi tuổi đối với cách ăn mặc của nàng lịch sự không thể hiện ra kỳ dị biểu tình, nhưng trong ánh mắt lại toát ra hoang mang, khó có thể hiểu chủ nhân vì sao lại thuê một người phụ nữ cổ hủ như vậy.
Trong phòng lớn bày biện nội thất sang trọng, thảm mềm trải trên sàn nhà, chiếc bàn theo phong cách phương Tây có để hoa tươi, chiếc giường bốn trụ xa hoa được phủ bởi loại tơ lụa thượng hạng nhìn rất thoải mái.
“Người này rốt cuộc là có tiền đến tình trạng nào?” Nàng lầm bầm lầu bầu, bắt đầu đem hành lý quần áo đưa vào tủ đựng đồ. Cái tủ đồ kia to bằng gần cả nửa căn phòng, bên trong có chứa đầy các số đo quần áo của phụ nữ, mỗi một thứ đều là chưa bóc tem hàng hiệu.
Không biết vì sao, nhìn thấy những bộ quần áo này, Phương Khoản Khoản trong lòng còn có tức giận, cô gạt ra lấy một khoảng không gian hẹp đem quần áo của mình cất vào tủ, cũng không thèm liếc nhìn đống quần áo đắt tiền kia lấy một cái.
Cô không phải không thích quần áo đẹp, nhưng chỉ cần nghĩ tới những thứ này có thể là do bạn gái trước đây của anh ta để lại, trong lòng cô liền cảm thấy không thoải mái.
“Cô thật sự giám đến đây.” Tiếng nói rõ ràng mang theo địch ý vang lên, Đường Tâm ôm một quyển từ điển rất nặng, ngạo nghễ giống như tiểu công chúa, tao nhã đi vào phòng, ngồi ở trên ghế sô pha.
“Cô không có lựa chọn nào khác. Ba cháu đã đuổi việc cô ở Thái Vĩ, nếu cô không nghe theo hắn trở thành gia sự của cháu, cô nhất định phải về nhà chờ nhận tiền trợ cấp thất nghiệp rồi.” Khoản Khoản duỗi người, bắt đầu sửa sang quần áo mang đến cùng với quần áo trên người.
“Đừng có ra vẻ bất đắc dĩ như vậy, ai chẳng biết đây chính là mưu kế của cô. Cô cùng những người phụ nữ khác muốn cau dẫn ba ba chẳng có gì khác nhau, bất quá thủ đoạn so với bọn họ khác một chút, hiểu được dùng quỷ kế để khiến người ta chú ý. Liền ngay cả ở phòng nghỉ đánh tôi, đại khái đều là do cô sắp xếp từ trước.” Đường Tâm hừ một tiếng, miệng nói lời chanh chua, ánh mắt lại tò mò nhìn một cái nội y trong tay Phương Khoản Khoản. Khó có thể tưởng tượng, bề ngoài ăn mặc quê mùa như vậy, nhưng lại có nội y gợi cảm đến vậy, những thứ quần áo nhiều màu sắc đẹp đẽ này khiến người ta khó có thể thờ ơ.
Khoản Khoản đối với sự lên án của cô bé chỉ cười mà không đáp, tiếp tục sửa sang lại quần áo. Cô đã từng gặp những đứa trẻ còn khó bảo hơn Đường Tâm nhiều, các cô bé đó đều vì cô đơn hoặc khát vọng được chú ý mà dùng vẻ ngoài gai góc để bảo vệ nội tâm yếu ớt của mình. Rốt cục, Đường Tâm nhẫn nại dùng hết, cô bé lặng lẽ buông trong tay quyển từ điển, tiến lên cầm lấy một chiếc áo nhỏ, bàng tay nhỏ bé lướt qua tơ lụa, trong lòng kinh ngạc lại có chút hâm mộ. Cô bé thừa dịp Phương Khoản Khoản không chú ý, cầm một chiếc áo nhỏ thử lên người.
“Thích không?” Khoản Khoản cười hỏi, trong mắt tràn đầy sự thấu hiểu.
Đường Tâm hoảng sợ, hờn dỗi đem chiếc áo bỏ lại.
“Tôi mới không thích những thứ quần áo bại lộ như vậy, với lại tôi cũng không có khả năng mặc những thứ này.” Cô bé nhìn thẳng vào những đường cong tuyệt đẹp trên người Phương Khoản Khoản.
Mặc dù lớn tiếng mắng Phương Khoản Khoản vừa béo vừa xấu, thật ra những lời này là trái lương tâm, dáng người giấu sau những thứ quần áo khó coi này lại đẹp đến nỗi làm cho người ta kinh ngạc. Tuy rằng không phải là loại hình mĩ nữ như hiện nay, nhưng là dáng người kia xem đến lại vô cùng mê người. Chính là tất cả đều bị che dấu, giống như ngay cả bản thân Khoản Khoản cũng không biết mình kỳ thật rất xinh đẹp.
Khoản Khoản mỉm cười, đem quần áo cất vào trong tủ.
“Vài năm cháu sẽ trở thành thiếu nữ, tới lúc đó cháu sẽ trưởng thành mà!”
Cô cúi gập thắt lưng sửa sang lại quần áo, đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực, cô hoảng sợ vội vàng né tránh.
“Sẽ trở nên giống như cô sao? Tôi thật sự cũng sẽ như vậy sao?” Đường Tâm có chút lo lắng hỏi.

“Bé gái đến một thời kì nhất định sẽ lớn lên.” Khoản Khoản bởi vì lúc trước bị tập kích, cho nên dùng hai tay che chở ngực.
Cô chưa bao giờ bị nhân chạm qua, không dự đoán được người đầu tiên chạm vào ngực mình lại là một cô tiểu quỷ.
“Của tôi cũng sẽ như vậy sao?” Đường Tâm cúi đầu nhìn xem chính mình bằng phẳng ngực.
“Đương nhiên rồi, người bình thường đều là như vậy.” Khoản Khoản nhìn thấy điều cô bé đang lo lắng, nhịn không được sờ sờ cô bé tóc mềm.
“Thời kì trưởng thành thực kỳ diệu, trong một khoảng thời gian ngắn, bé gái sẽ giống như có phép thuật từ đứa nhỏ chuyển biến thành cô gái.”
“Nhưng tôi không bình thường, từ nhỏ tôi đã bị người ta nói là đặc biệt.” Đường Tâm cắn cắn môi, ngày thường quật cường cao ngạo khuôn mặt khó được toát ra yếu ớt.
Cô bé bởi vì có chỉ số thông minh cao kinh người mà khiến người ta chú ý, nhưng ánh mắt những người đó nhìn cô đều giống như thấy quái vật vậy.
Tính cách cô bé cao ngạo, phần lớn là di truyền từ cha mình, ngoài ra còn để bảo vệ nội tâm yếu ớt của mình
“Không cần lo lắng, cho dù cháu có thông minh đặc biệt cũng vẫn sẽ bình thường lớn lên.” Khoản Khoản ngồi cúi người, nhìn cô bé cam đoan.
Đường Tâm đột nhiên đẩy ra tay cô, đem quyển từ điển ôm vào trong lòng, vẻ mặt yếu ớt lúc trước đã biến mất, cô bé lại một lần nữa võ trang chính mình.
“Ai lo lắng? Tôi mới không cần lo lắng, tôi chỉ muốn nói cho cô, tôi là đặc biệt, mà người đàn bà chỉ có ngực không có đầu óc như cô không có tư cách làm gia sư của tôi!” Đường Tâm khắc nghiệt nói, nhìn chằm chằm Phương Khoản Khoản. Bởi vì lúc trước biểu lộ yếu ớt ra ngoài, cô bé vào lúc này trở nên càng thêm sắc bén.
Khoản Khoản thở dài một hơi.“Từ vừa béo vừa xấu, biến thành có ngực không có đầu óc, đánh giá về cô xem ra được đề cao một chút, ít nhất cháu còn khẳng định cô có ngực.” Cô tự nhủ nói, từ đầu đã sớm biết, đến dạy dỗ Đường Tâm là một cái cố hết sức không lấy lòng công tác.Đường Tâm tức giận nhíu mày. Cô bé vội vã muốn đem Phương Khoản Khoản đuổi đi, muốn cho đối phương biết khó mà lui. Cô bé chưa bao gặp qua người gia sư nào như vậy, không giống những người khác chỉ hỏi thăm về ba ba, ngược lại còn cười giải thích cho cô một chút những điều ít thấy trong sách vở.
Quá độ bén nhọn, kỳ thật là muốn che dấu tính ỷ lại sắp nảy sinh, cô bé không muốn ỷ lại bất luận kẻ nào, rất sợ sự ỷ lại này sẽ mang đến thương tổn cho chính mình.
Cô quyết định phải dùng hết biện pháp đem Phương Khoản Khoản đuổi ra khỏi Đường gia.
“Cô cái gì đều không dạy được tôi. Chỉ số thông minh của tôi ít nhất là gấp đôi của cô, tôi biết nói ba thứ tiếng, còn có thể đủ cùng chuyên nghiệp giáo sư thảo luận một chút, tôi thậm chí còn có thể đưa ra đề nghị có lợi đối với công ty của ba ba, cô còn kém hơn so với một ngón tay út của tôi.” Cô kiêu ngạo nói ra những lời có thể dọa lui không ít người gia sư trước đây.
Khoản Khoản chính là thoáng nhíu mày.
“Những thứ khác không nói, nhưng lễ phép của cháu thật sự cần cải tiến, cô nghĩ ba cháu tìm tới cô chính là vì thái độ của cháu thật sự không tốt.” Cô cũng không đơn giản như vậy đã bị đả bại.
Đường Tâm tức giận dậm chân, một bên mở ra cửa phòng một bên la hét:“Tôi không cần bất luận kẻ nào dạy tôi, tôi có thể chính mình học tốt lắm!” Nàng mở ra cửa chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng cửa vừa mở ra, quản gia ngay từ đầu đang nghe lén phanh một tiếng, ngã xuống đất.
“Tiểu thư, có thể uống ngọ trà.” Tóc hoa râm quản gia tao nhã đứng lên, duy trì vẻ mặt bình tĩnh, vỗ vỗ tr n người bụi bặm.
Khoản Khoản không dám tin nhìn quản gia, khó mà tin được có người vẫn dán tại trên cửa nghe lén. Lần đầu tiên nhìn thấy quản gia, đối phương trên mặt hoàn toàn không có biểu tình, cô còn tưởng rằng quản gia là người nghiêm túc, thật không ngờ đối phương lại có ham mê nghe lén chuyện của người khác?

Đường Tâm sửng sốt một chút, vẻ tức giận trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có rút đi, cô bé trừng mắt nhìn quản gia liếc mắt một cái sau, ôm từ điển đi vào hành lang gấp khúc. Cô bé trong lòng quyết định, nhất định phải cho Phương Khoản Khoản một bài học, cái miệng nhỏ nhắn có một chút cười lạnh, nhất định phải làm người đàn bà không biết điều kia biết, Đường gia gia sư cũng không phải là chuyện dễ.
Quản gia ngoài mặt kính cẩn nghiêng người. Sau đó đi theo Đường Tâm ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa lại, trong mắt ông hiện lên sự hứng thú rõ ràng. Vắng vẻ đã lâu Đường gia sắp sửa phát sinh chuyện rất thú vị. Quản gia quyết định, từ hôm nay trở đi sẽ tự mình lau từng cánh cửa một, để nắm bắt toàn bộ quá trình sự việc tiến triển.
Trở thành gia sư của Đường Tâm, đối với bất kì ai đều giống như việc khảo nghiệm lòng tự trọng một cách nghiêm khắc nhất.
Cô bé không chỉ thông minh hơn người mà còn rất kiêu ngạo. Phương Khoản Khoản lúc trước tuy rằng tin tưởng bản thân có thể sửa chữa lễ phép cho cô bé, nhưng trong trương trình học nghiêm khắc của Đường Tâm, cô chỉ có thể ngồi ở một bên, nhìn Đường Tâm không ngừng tiếp thu những kiến thức khó hiểu này. Chính cô không tự giác được lại ngủ mất.
“Cho dù nghe không hiểu. Cô cũng nên giả vờ bận rộn một chút, miễn cho người khác nói cô làm gia sư ở Đường gia chỉ biết lĩnh lương mà chẳng được tích sự gì.” Đường Tâm theo máy tính ngẩng đầu lên, đối với Phương Khoản Khoản lạnh lùng cười.“Tôi khát nước, cô đi mang trà đến cho tôi.”
Cô bé mệnh lệnh nói.
Khoản Khoản nhún vai. Đi thong thả ra khỏi thư phòng, ở trước cửa lại suýt nữa đụng phải vị quản gia đang làm bộ lau cửa, trên thực tế lại là đang nghe lén.“Mạc tiên sinh.” Cô kinh hô một tiếng.
Quản gia lại lần nữa ngã xuống đất, nhưng động tác vẫn không thay đổi tao nhã, ông thong dong đứng dậy.“Chén trà và lá trà đều đặt ở phòng bếp, Phương tiểu thư có thể nhờ gia nhân giúp”. Ông trả lời, cung kính cúi đầu xuống.
Cô kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, nghe lén bị bắt quả tang như thế nào lại có thể bình thản đến vậy, cô cũng không có biện pháp để giận ông, chỉ có thể theo lời ông đi tới phòng bếp.
Khi Đường Tâm xem cô trở thành người hầu sai bảo cũng không thể chọc giận Phương Khoản Khoản, trong ánh mắt xinh đẹp hiện lên sự xảo trá, một cái quỷ kế rất nhanh hình thành. Cô bé đặt máy tính xuống chạy theo phía sau Phương Khoản Khoản, đến trước phòng bếp, mang hộp cà phê tốt nhất trong nhà ra.
“Cháu không phải nói muốn uống trà sao?” Khoản Khoản nhướng mày nhìn cô bé. Mấy ngày nay, cô đã dần quen với việc cô bé này. Cũng không biết là cô thần kinh rất thô, hay là lòng dạ rộng, bất luận cô bé như thế nào chọc tức mình cô đều không để ý.
Cô vốn sẽ không cho rằng mình thích hợp làm gia sư, cùng trẻ con ở nhà trẻ chơi đùa là sở trường của cô, nhưng để dạy một cô bé vừa thông minh vừa nghịch ngợm này thật khó. Mấy ngày nay, cô đối với sự thông minh của Đường Tâm rất kinh ngạc, trong lòng cô hiểu, giống như những gì Đường Tâm đã nói, bản thân cô căn bản chẳng thể dạy được cho cô bé thứ gì.
“Tôi đổi ý rồi.” Đường Tâm ngạo nghễ trả lời. Cô đuổi đi người hầu trong nhà bếp, bắt đầu tự mình pha cà phê. Sau một lúc lâu, mùi cà phê thơm ngát tràn ngập trong phòng bếp.
“Trẻ con không nên uống cà phê, không tốt cho sức khoẻ.” Khoản Khoản nói, muốn đi lên giúp cô bé pha cà phê, lo lắng Đường Tâm một cái không chú ý sẽ bị cà phê nóng làm bỏng. Phòng bếp rất lớn, khoảng cách giữa hai người thật sự rất xa, cô chỉ có thể nhìn thấy Đường Tâm đang hì hục làm gì đó sau máy pha cà phê.
Đường Tâm vung tay, ngăn cô đi tới.
“Đây không phải cho cháu, là cho ba ba, còn cho cả mấy chú khác nữa.” Ánh mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ xảo trá, cô quyết định phải khiến cho Phương Khoản Khoản xấu mặt, làm cho cô ta mất mặt mà rời đi.
Hôm nay là ngày mấy người cán bộ cao cấp tới chỗ ba ba họp, nếu làm cho Phương Khoản Khoản bị mất mặt, làm cho ba ba trong cơn tức giận mà đem cô ta đuổi đi, vậy chẳng phải sẽ rất hoàn mĩ hay sao.
Khoản Khoản trên mặt lộ ra mỉm cười, cảm động vì sự hiếu thuận của Đường Tâm, bản thân cô bé vốn là thiên kim tiểu thư được chiều chuộng từ nhỏ lại có thể vì cha mình tự tay pha cà phê.
“Ba cháu uống cà phê cháu pha nhất định sẽ thật cao hứng.” Nàng vui vẻ nói, thấy động tác đổ cà phê của cô bé tạm dừng một chút.

“Không, ông ấy sẽ tức giận giống như thú dữ vậy.” Đường Tâm nhỏ giọng nói, sau đó đem một số thứ thay thế đường cùng sữa, bỏ vào trong cốc. Màu đen chất lỏng giấu đầy bí mật mang theo một thứ hương vị rất phức tạp.
Nghĩ đến vẻ mặt ba ba cùng với mấy chú kia khi uống cà phê, Đường Tâm suýt nữa không thể kiềm chế biểu tình trên mặt.
Cô bé phải dùng hết sức mới có thể duy trì vẻ mặt bình thường, trên thực tế trong lòng đang cười trộm tới đau cả bụng.
“Ba ba nếu biết cháu chưa đọc sách xong lại chạy tới pha cà phê, nhất định sẽ tức giận. Cô giúp cháu đem cà phê bưng vào đi, đừng nói là cháu pha, được không?” Cô bé trái lương tâm giả vờ cầu xin, lấy ánh mắt cực kì vô tội nhìn Phương Khoản Khoản.
Đây là tuyệt chiêu của Đường Tâm, không có mấy người có thể cự tuyệt ánh mắt cầu xin của cô bé. Tuy rằng ba ba miễn dịch, nhưng là mấy chú kia đều là bại tướng bởi chiêu này.
Mà lấy Phương Khoản Khoản đơn giản, căn bản sẽ không thể tưởng được trên đời sẽ có đứa nhỏ giảo hoạt như vậy. Vừa nhìn thấy Đường Tâm vẻ mặt cầu xin, cô liền mềm lòng, tự nhiên sẽ tin lời cô bé.
“Ông ta hẳn là rất vui vì việc cháu làm, mà không phải vì thế mà trách mắng cháu không chú ý học tập.” Khoản Khoản ôn nhu nói, tiến lên cầm lấy cái khay nặng trong tay cô bé.
Đường Tâm cúi đầu, giả vờ như đang rất khổ sở, thực ra là đang cố nến để không bật cười.
“Ba ba không quan tâm đến điều đó, ông ấy chỉ quan tâm việc học của cháu.” Cô giả vờ khóc nức nở vài tiếng, tay nhỏ bé đem Phương Khoản Khoản hướng ngoài cửa đẩy đi.
“Xin cô mang cà phê này đến cho ba cháu, cà phê để lâu sẽ nguội mất.” Nếu Phương Khoản Khoản không đi ra ngoài ngay, cô nhất định sẽ không nhịn được cười mà lộ ra dấu vết mất.
Khoản Khoản gật đầu, trong lòng tràn ngập tình yêu thương đối với cô bé, cô cầm chiếc khay đi về phía thư phòng.
Đợi cho Phương Khoản Khoản vừa đi ra, Đường Tâm lập tức ngẩng đầu lên.“Quản gia!” Cô bé gọi, thanh âm vội vàng.
Quản gia lập tức từ trước cửa đi ra, xem ra ông ta hẳn là đã ngồi xổm ở đó từ lâu.“Tiểu thư.” Ông tất cung tất kính cúi đầu.
Đường Tâm trên mặt xuất hiện tươi cười, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.
“Muốn nhìn trò hay, ông nên tới cửa phòng ba ba, tôi cam đoan, ông tuyệt đối có thể nghe thấy vị gia sư hiện tại bị đuổi ra khỏi Đường gia như thế nào.”
“Tiểu thư, không cần quá tự tin như vậy.” Quản gia cung kính nói móc.
“Ông dám không tin tôi?”
“Không dám.” Quản gia không muốn cùng Đường Tâm tiếp tục tranh cãi, bước nhanh về phía thư phòng của ông chủ.
Ông ta cũng không tưởng bỏ qua một hồi trò hay.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, trong phòng mọi người đều dừng lại, nhướng mày ngạc nhiên.
“Gian phòng này của cậu không phải cấm không cho người tới làm phiền khi chúng ta họp sao? Chẳng lẽ lại có người không sợ bị đuổi ra khỏi Đường gia?”
Đỗ Phong Thần ngồi trên sô pha cười khẽ, ngũ quan tuấn lãng nhìn có vẻ nhàn hạ nói.
Đường Bá Vũ nhíu mày, trong lòng mơ hồ đoán được người gõ cửa là ai, chỉ có người mới đến, mới có thể không biết sống chết đánh gãy hội nghị đang được tiến hành. Mà khi Phương Khoản Khoản cẩn thận mang chiếc khay vào đã chứng minh điều hắn đoán là đúng.
“Xin lỗi, tôi mang cà phê tới.” Khoản Khoản nói, có chút kinh ngạc thấy trong phòng lớn như vậy, ngoại trừ Đường Bá Vũ, còn có vài người đàn ông cao lớn. Cô tiến về phía trước vài bước, bởi vì không quen đi trên thảm mà bị vấp, mấy cốc cà phê trên khay suýt rơi ra ngoài. Trong nháy mắt, hai người đàn ông gần cô nhất, lấy tốc độ quỷ dị tới đỡ cô, miễn đi một vụ tai nạn. Vẻ mặt Lôi Đình nghiêm túc đỡ được cái khay, động tác chuẩn xác đem khay cà phê đặt lên bàn, bốn cốc cà phê không tràn ra ngoài một chút nào.

Nhìn như học giả tao nhã Thương Trất Phong đỡ lấy Khoản Khoản sắp ngã xuống, sau khi đỡ được cô, nhanh chóng thu hồi tay.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Thương Trất Phong lễ phép hỏi.
Khoản Khoản khốn quẫn gật đầu, tự mình đứng lên. Tầm mắt cô hướng trong phòng ngắm một vòng, trong lòng thầm kinh ngạc. Trước mắt mấy người này đều là trong truyền thuyết thần long thấy đầu không thấy đuôi cán bộ cao cấp.
Tổng tài “Thái Vĩ tập đoàn” Đường Bá Vũ có thể trong thời gian vài năm ngắn ngủi trở thành bá chủ trên thương trường, trừ bỏ bản thân hắn xuất sắc hơn người, cũng không thể không nhắc tới công lao của vài vị cán bộ cao cấp này. Quỷ dị là, không giống với những tập đoàn khác, mấy vị cán bộ cao cấp này cũng không làm việc tại tập đoàn mà chỉ những khi thật sự cần thiết mới xuất hiện, đem lại sự trợ giúp hiệu quả cho Đường Bá Vũ.
Cô có nghe qua những lời đồn đãi này, là thuộc hạ của Đường Bá Vũ, có người là cảnh sát quốc tế, có người là xã hôi đen, còn có người trong tay nắm giữ hơn mười loại bằng sáng chế khoa học kỹ thuật. Đây đều là những hậu thuẫn rất có lợi.
Nhưng có điều cô chưa từng nghĩ đến mình có thể được gặp những nhân vật truyền kì này.
“Tôi đã nói là không cho bất kì ai quấy rầy kia mà.” Đường Bá Vũ trong tiếng nói tràn ngập uy quyền, làm cho người ta không khỏi sợ hãi.
“Tôi chỉ là đưa cà phê đến.” Cô lơ đễnh nói, đi lên trước mang cà phê đặt lên bàn trước mặt mọi người.
Trên sô pha Đỗ Phong Thần ngả ngớn huýt sáo. “Tiểu thư thật can đảm, xin hỏi ngươi vừa ăn tim hùm gan báo sao? Dám cùng Đường tổng tài nói như vậy.” Hắn tiếp nhận Phương Khoản Khoản trong tay cà phê, ánh mắt lại ở trên người nàng lưu luyến, dễ dàng nhìn ra dưới đống quần áo cổ hủ kia thật ra che dấu những đường cong mê người. Người đàn bà này quả thật là một viên ngọc thô chưa được tạo hình.
Tay hắn giống như vô tình đặt ở mu bàn tay của cô, Khoản Khoản vội vàng lui về sau,
cà phê trong chén mạo hiểm loạng choạng. Vì sợ bị phỏng, Đỗ Phong Thần không có lựa chọn nào khác chỉ có thể buông tha cho cơ hội sỗ sàng, vội vàng tiếp nhận chén cà phê kia.
“Rốt cuộc là ai ăn tim hùm gan báo?” Lôi Đình trào phúng nói, cao lớn thân hình không tiếng động tiếp cận, bưng lên một ly cà phê, lần nữa trở lại phía trước cửa sổ.
“Ta xem hắn đói quá hoá liều, ngay cả đồ ăn của người khác cũng muốn lấy, cũng không sợ vận mệnh lưu đày.” Thương Trất Phong tao nhã có lễ nói, thật ra lại sắc bén nhất.
Đỗ Phong Thần nhún nhún vai, nhìn thoáng qua sắc mặt âm trầm ông chủ. Hắn đương nhiên cũng biết, phụ nữ dám dùng loại thái độ này nói chuyện với Đường Bá Vũ, nhất định ở trước mắt ông chủ phải có địa vị nhất định. Nhưng xem ông chủ vẻ mặt bình tĩnh, lại không có ngăn cản, hắn đoán rằng chính mình có lẽ còn có một ít cơ hội.
Khoản Khoản trừng lớn ánh mắt, cảm thấy hứng thú nghe bọn họ đối thoại. Cô vẫn nghĩ đến cán bộ cao cấp hẳn là đều giống Đường Bá Vũ, nghiêm túc cùng lạnh lùng, thậm chí là kiêu ngạo, nhưng trước mắt mấy người đàn ông này lại thân thiện hơn rất nhiều.
“Lập tức đi ra ngoài, trong khi hội nghị tiến hành không được tiếp cận nơi này. Cô là người ta mời đến làm gia sư cho Đường Tâm, chỉ cần chú ý dạy bảo con bé là được, không cần làm mấy việc bưng trà đưa nước này.” Đường Bá Vũ lặng im nhìn Phương Khoản Khoản.
Hắn bởi vì nguyên nhân nào đó mà cảm thấy tức giận, khó có thể rõ ràng là vì của nàng xâm nhập hay vì thuộc hạ của mình đối của cô hứng thú.
Cô vẫn như cũ ăn mặc cổ hủ, màu xám quần áo chẳng thích hợp với nàng chút nào, làm dáng người của nàng có vẻ mập mạp, kính đen cũng che mất khí chất của nàng. Hắn nhớ tới ngày đó khi cô cố gắng gỡ chiếc áo lót ra khỏi áo khoác của hắn, hai gò má đỏ bừng giống như những cánh hoa hồng kiều diễm. Đường Bá Vũ lợi hại ánh mắt nhìn xuống thân thể của nàng, không nhịn được suy đoán, cô hôm nay có mặc chiếc áo màu xanh kia không.
Phương Khoản Khoản không phát hiện ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn mình. Cô quá chú ý đem cà phê đặt lên trên bàn, hai tròng mắt bởi vì thất bại mà ảm đạm.
“Đường tổng tài, tôi nghĩ ông thuê tôi là một sai lầm rất lớn, lệnh thiên kim quá mức vĩ đại, tôi không có gì có thể dạy cô bé.” Cô có chút ủ rũ nói. Những lời đường Tâm nói trước kia đều không phải chỉ là những lời nói khi tức giận.
“Tôi hậu đậu, ngay cả đại học đều vất vả lắm mới tốt ngiệp được, nói không chừng đúng như lời Đường Tâm, ngay cả một ngón tay của cô bé cũng không bằng.” Cô thừa nhận, tầm mắt bị khối trặn giấy bằng ngọc đen trên bàn hấp dẫn. Khối ngọc đen có hình con báo cùng khí chất của chủ nhân nó có vài phần tương tự.
“Ta đương nhiên biết cô kém xa so với con bé.” Đường Bá Vũ không lưu tình chút nào nói. Nhưng khi nhìn thấy cô vì thất bại mà trùng xuống, trong lòng hắn kỳ dị tràn ngập một chút đau đớn, ác cảm tội lỗi đã lâu không thấy giờ này lại hiện lên.
Đường Bá Vũ quả thực không thể tin cảm giác của chính mình. Nhiều năm qua hắn bị thương giới gọi là “Ác quỷ”, những người đó thậm chí đoán hắn coi việc thu mua công ty của người khác như việc ăn sáng, trong lòng đã sớm không có nửa phần thương hại, như thế nào còn có thể có mặc cảm tội lỗi? Chỉ có đối với người con gái này, hắn không muốn làm tổn thương cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận