Cực Phẩm Tiểu Nhị

Lam Hòa nhìn thấy biểu tình của Lạc Tiểu Y, cúi đầu, ngậm lấy miệng nhỏ của nàng, tiếng thì thào biến mất trong miệng: “Thì ra, Tiểu Y cũng rất vui a?”
Hơi thở nam tính của hắn, phun vào trong miệng Lạc Tiểu Y, vấn vương gắn bó, khiến trái tìm nàng lại bắt đầu thẳng thắn nhảy nhót. Trừng lớn hai mắt, mặc Lam Hòa hôn thật sâu, Lạc Tiểu Y nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc này, bỗng nhiên, lòng của nàng mềm nhũn, một loại cảm giác ngọt ngào vui sướng trào ra trong lòng: Hóa ra, công tử gia giống như hồ ly, cũng có lúc ngốc nghếch như vậy.
Nàng tất nhiên là biết, Lam Hòa vừa không muốn thương tổn nàng, vừa muốn trừng phạt nàng, thì chỉ có thể suy nghĩ một ít biện pháp cổ quái như vậy.
Lam Hòa hôn sâu xong liền buông nàng ra, hắn quay đầu, bình ổn hơi thở hào hển của mình một chút, cùng sự nóng cháy bất an xuất hiện mấy lần tối hôm nay. Thẳng đến khi tâm tình hoàn toàn bình thường, hắn mới quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Y.
Đưa tay lên, ôm Lạc Tiểu Y vào trong ngực. Lam Hòa bước đi đến trước giường, hai bàn tay ôm lấy mặt Lạc Tiểu Y, cúi đầu, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Sưu sưu hai cái, Lam Hòa mở huyệt đạo của Lạc Tiểu Y ra. Lạc Tiểu Y vừa được tự do, lông mi thật dài lập tức chớp a chớp , sau đó khuôn mặt nhỏ đỏ lên, tới gần Lam Hòa, cọ xát hai cái trên ngực hắn, tay nhỏ bé đặt lên cổ của hắn, yêu kiều e sợ nói: “Công tử gia, ngài thật sự muốn trừng phạt Tiểu Y như vậy sao?”
Xoay người, làm cho mình đối mặt với Lam Hòa, cái miệng nhỏ nhắn giống như đóa hoa của Lạc Tiểu Y dâng lên cao cao, “Chụt” một cái thật mạnh ở trên gương mặt Lam Hòa. Sau đó nhìn hắn yếu ớt nói: “Công tử gia, Tiểu Y hiện tại rất thảm, mấy kẻ Bạch Y giáo kia khẳng định cũng biết Tiểu Y giở trò quỷ, những người đó giết người không chớp mắt, xem ra Tiểu Y chạy trời không khỏi nắng.”
Lam Hòa lẳng lặng nhìn nàng, bị hai mắt đen láy của hắn nhìn đến có điểm chột dạ, Lạc Tiểu Y cúi thấp đầu, chui thật sâu vào trong lồng ngực của hắn, rầu rĩ nói: “Những người đó rất lợi hại. Công tử gia, ngài bảo Tiểu Y làm thế nào mới tốt đây?”
Qua thật lâu sau, giọng nói hơi buồn buồn của Lam Hòa mới từ đỉnh đầu truyền đến: “Thật vậy không? Tiểu Y, bây giờ nàng có thể nói cho ta biết thân phận chân thật của nàng sao?”
Tiểu Y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, con mắt đen láy lưu chuyển, vẻ mặt kinh ngạc: “Thân phận gì? Công tử gia, ngài nghĩ sai rồi chăng? Năm nay Tiểu Y mới mười bốn tuổi nha. Tiểu Y là một bé gái thực bình thường, Tiểu Y sẽ có cái thân phận kỳ quái gì chứ?”
Vừa dứt lời, eo Lạc Tiểu Y truyền đến một trận đau nhói. Cũng là Lam Hòa duỗi ngón nhéo người của nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên. Vẻ mặt hắn lúc này đã lạnh như băng: “Lạc Tiểu Y. Nàng thật sự là cái nết đánh chết không chừa a. Một lần tiếp một lần nói dối giở trò trước mặt bản công tử, nàng thực sự cho rằng ta sẽ vĩnh viễn tha thứ như vậy ư?”
Bị sự lạnh lùng trong ánh mắt hắn chấn kinh, Lạc Tiểu Y nhanh chóng cúi đầu. Nàng cắn môi dưới. Âm thầm bối rối, lại vẫn không chịu hé răng.
Qua một hồi lâu, tiếng thở dài của Lam Hòa lại buồn buồn truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Nàng đã không muốn nói, vậy thôi. Chính là chuyện của Bạch Y giáo. Kính xin Lạc tiểu công tử, không, kính xin Lạc tiểu thư tự mình thu phục.” Hai bàn tay vừa thu lại, trong giọng nói của Lam Hòa lại dẫn theo vài phần nỉ non: “Dù sao, không phải nàng luôn quỷ kế đa đoan sao?”
Nói tới đây, không biết hắn nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên hô hấp thêm thô. Cúi đầu, Lam Hòa cắn lên lỗ tai nhỏ của Lạc Tiểu Y, sau khi nhẹ nhàng thổi một hơi vào trong lỗ tai của nàng, tiếng nói khàn khàn của Lam Hòa vang lên, khiến Lạc Tiểu Y run rẩy một hồi, nói thật nhỏ: ” Bây giờ bản công tử đang suy nghĩ , làm thế nào để biến Tiểu Y thành người của ta!”
Dứt lời, răng hắn nhẹ nhàng dùng sức, kéo vành tai Lạc Tiểu Y. Lạc Tiểu Y bị đau, vừa mới thở nhẹ ra. Bỗng nhiên một trận cảm giác tê dại dị thường giống như điện giật từ lỗ tai truyền khắp toàn thân. Thì ra là Lam Hòa đưa đầu lưỡi vào trong lỗ tai của nàng, từ từ liếm hôn.
Trong thời gian ngắn, Lạc Tiểu Y chỉ cảm thấy toàn thân mình không còn nửa điểm khí lực, đồng thời, nàng chỉ cảm thấy trái tim nhảy bang bang, trong lòng nóng nảy rối loạn, từ đầu gối cùng phần dưới bụng truyền đến từng đợt tê ngứa kỳ quái, khiến nàng cơ hồ rên rỉ ra tiếng.
Sau khi cảm giác được Lạc Tiểu Y dần dần trở nên mê ly, Lam Hòa cúi đầu nở nụ cười. Hơi thở hắn phun ra, như điện lưu, từ lỗ tai lần khắp toàn thân Lạc Tiểu Y, làm cho Lạc Tiểu Y không thể khống chế run run không thôi.
Nụ hôn ấm áp, chậm rãi chuyển đến cằm Lạc Tiểu Y , sau khi nhẹ nhàng ngậm cằm nàng vào miệng, bàn tay to của Lam Hòa, cũng từ hông nàng chậm rãi di chuyển, chậm rãi hướng tới băng vải bảo vệ bộ ngực.
Ngay lúc Lạc Tiểu Y vừa mềm nhũn vô lực, vừa rung động bất an, giọng nói đè thấp , mang theo một loại dục vọng cùng tức giận của Lam Hòa truyền đến: “Chu Nhạ từng hôn nàng như thế này?”
Lạc Tiểu Y đang hết sức mê ly, căn bản không có nghe rõ lời hắn nói. Lúc này, Lam Hòa chậm rãi hôn lên cần cổ bạch ngọc của nàng. Vừa nhẹ nhàng liếm hôn bên mép tóc, Lam Hòa vừa nói thật nhỏ: “Chu Nhạ đã từng chạm qua nàng sao? Tiểu Y, nàng từng để cho Chu Nhạ chạm vào nàng sao?”
Lạc Tiểu Y nghe vậy ngẩn ngơ, một lát sau, nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại. Mặt đỏ bừng, Lạc Tiểu Y gắt gao giữ chặt móng sói đang di chuyển tới bộ ngực của mình, hơi thở ngắt quãng, có điểm dồn dập kêu lên: “Công tử, ngài đừng như vậy.”
Sau khi nói xong câu đó sau, nàng tựa hồ mới tỉnh táo lại, nhận ra vừa rồi Lam Hòa đã nói cái gì. Sau đó nghiêng đầu qua, từ chối nụ hôn áp bách của hắn, ra sức giật giật, muốn tránh khỏi lồng ngực hắn, Lạc Tiểu Y buồn bực nói: “Ngài, ngài hỏi chuyện đó làm gì?”
“Làm gì? ?”
Lam Hòa bỗng nhiên hơi buồn cười, hắn lạnh lùng nói: “Nàng là người của ta, hắn đụng vào người của ta, ta tất nhiên là muốn biết thật rõ ràng.” Trong giọng nói của hắn mang theo sát khí, làm cho Lạc Tiểu Y rùng mình một cái.
Lạc Tiểu Y nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chống lại Lam Hòa, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kề sát. Nàng cắn môi dưới, rầu rĩ nói: “Người của ngài?”
“Tiểu Y là người của ngài, vậy Lê Duẫn kia thì sao? Còn có cái gì nương trước kia nữa? Các nàng là ai?”
Lam Hòa sửng sốt, hắn rất là kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y. Bỗng nhiên đỡ trán cười khẽ, cười được một lúc, hắn nhấc khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y lên, để cho mình có thể thấy rõ ràng đôi mắt trong veo của nàng, Lam Hòa nhếch mày, cười hì hì nói: “Tiểu Y, nàng ghen tị?”
“Lạc Tiểu Y, nàng thế này thật sự là rất hiếm thấy. Hóa ra, Tiểu Y của ta cũng sẽ ghen a.”
“Ngài nói bậy, ta không có!”
“Không có? Ha ha, không có thì tốt, bản công tử đang suy nghĩ a, mỹ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, bất quá các nàng đều kém Tiểu Y của ta.” Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y trở nên kiều diễm ướt át, xấu hổ đến đỏ rừng rực, không thể giấu được vẻ vui sướng, Lam Hòa buồn cười, cúi đầu nói: “Tuy rằng thua kém, bất quá tiểu mỹ nhân cũng không ngại nhiều. Chỉ cần Tiểu Y của ta không ngại, bản công tử nạp hai ba mươi người ở bên cạnh, chắc là Tiểu Y cũng sẽ không để ý, phải không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui