Lúc này Sở Mai Dung chợt hé môi, đứng xích lại Diệp Phong, dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được nói với cậu:
“Diệp Phong, ban nãy tôi không hỏi ý cậu đã mời cậu khiêu vũ, cậu không tức giận chứ?”
Bởi vì đang khiêu vũ nên cơ thể hai người dính sát vào nhau.
Khi Sở Mai Dung nói chuyện, hơi thở của cô thổi vào tai cậu, cậu cảm thấy hơi nhột như có một con mèo nhỏ dùng móng vuốt gãi cổ cậu vậy.
“Sao có thể chứ? Tôi vui còn không kịp ấy!”, Diệp Phong không nghĩ gì, nói theo bản năng.
Vừa dứt lười Diệp Phong nhìn thấy gương mặt của Diệp Phong đỏ bừng như sắp nhỏ máu, hơn nữa ánh đỏ rực lan đến chiếc cổ thon dài của cô, giống như hoa đào giữa tháng ba vậy.
Trong đôi mắt long lanh hiện lên một tầng sương, trông vô cùng quyến rũ, mê người!
Dáng vẻ xấu hổ này khiến Diệp Phong sững sờ, thậm chí quên sạch điệu nhảy ban nãy mình vừa học, cậu như tên ngốc đứng đờ đẫn ở đó.
“Khụ khụ…”
Sở Mai Dung khẽ ho, con ngươi xinh đẹp nhìn Diệp Phong chằm chằm, cô khẽ nói: “Sao… sao cậu sững sờ vậy!”
“Mai Dung, cậu đẹp quá!”, Diệp Phong thật thà nói.
Nghe thấy lời này, Sở Mai Dung đỏ bừng mặt, lập tức liếc mắt ra chỗ khác, không biết phải nhìn đi đâu.
Nhưng trong lòng cô, cô lại cảm nhận được sự vui vẻ trước nay chưa từng có.
Từ nhỏ đến lớn cô đã nghe không biết bao lời ngợi khen của đám đàn ông, so sánh với những lời khen khác, câu nói ban nãy của Diệp Phong thực sự không có gì mới mẻ, thậm chí có hơi ngốc nghếch!
Nhưng trong giọng điệu của cậu không hề có bất kỳ vẻ tà dâm nào, mà xuất phát từ sự yêu thích trong lòng, điều này làm cho Sở Mai Dung mừng rỡ.
Cô vui ra mặt!
“Ê… cậu vẫn nên xem bây giờ là lúc nào rồi, người ta… đang nhìn chúng ta đó!”, Sở Mai Dung khẽ nói, giọng điệu hơi có chút làm nũng.
Nghe thấy lời này, Diệp Phong mới hoàn hồn lại, gương mặt đỏ bừng lên, trái tim tiếp tục đập thình thịch.
Có điều điệu nhảy này là cơ hội hiếm có để nam nữ tiếp xúc thân mật với nhau, cánh tay của Diệp Phong kéo lấy chiếc eo bé nhỏ của Sở Mai Dung, vai cậu không ngừng chạm vào cánh tay ngọc ngà của cô, cảm nhận được sự mềm mại trơn láng, khiến lòng cậu nhao nhao lên.
Hơn nữa tiếp xúc với khoảng cách gần này, cậu còn ngửi được mùi hương trên cơ thể cô, đó là mùi hương tự nhiên, thấm vào ruột gan, vô cùng dễ ngửi.
Nhưng khi hai người nhảy, bên ngoài sàn nhảy lại có một ánh mắt chết chóc đang nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, dường như muốn chém cậu thành trăm nghìn mảnh, đó chính là ánh mắt của Hoa Anh Kiệt!
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy chuyện ngu ngốc nhất đời mà hắn từng làm là tối nay đã mời Diệp Phong tham gia buổi tiệc này!
Chỉ tiếc rằng trên đời không có thuốc hối hận!
Cho dù hắn có hối hận thì cũng vô ích!