Mọi người xung quanh đua nhau bợ đít, khiến Hoa Anh Kiệt sướng như điên, vẻ chán nản lúc trước hoàn toàn biến mất!
Hắn thậm chí còn cảm thấy nếu như tính điểm tỏ vẻ của mình chắc phải được điểm tối đa.
Lúc này Diệp Phong đứng bên cảm thấy nghi ngờ, không nghĩ Đường An Ni sẽ kết bạn với loại người như Hoa Anh Kiệt.
Vậy nên cậu khẽ rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đường An Ni, hỏi cô có quen người tên “Hoa Anh Kiệt” không.
Kết quả Đường An Ni nhanh chóng gửi tin nhắn lại:
“Hoa Anh Kiệt? Không quen! Đúng rồi Diệp Phong, ban nãy tôi bị kẹt trên đường cao tốc, chắc tôi sắp đến chỗ anh rồi!”
Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Đường An Ni, Diệp Phong đương nhiên là nhận ra Hoa Anh Kiệt đang chém gió.
Tên này đúng là không biết xấu hổ!
Hơn nữa lúc này lại có người hỏi: “Đúng rồi anh Hoa, chị An Ni dạo gần đây vừa hay ở Tô Hành, quan hệ giữa hai người tốt như vậy hay là anh gọi cô ấy đến đây chơi đi!”
“Đúng vậy đúng vậy! Bọn em là fan của chị An Ni, sưu tầm tất cả album của cô ấy!”
“Dựa vào quan hệ giữa anh Hoa và chị An Ni, chắc một câu nói là giải quyết được”!
Nghe thấy mọi người nói vậy, sắc mặt Hoa Anh Kiệt hiện lên vẻ lúng túng, nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao.
Bất lực hắn chỉ có thể giả bộ rút điện thoại ra, tùy ý ấn bừa mấy số sau đó ấn gọi.
Nhưng khi phía bên kia sắp bắt mắt, hắn cúp luôn, để điện thoại bên tai mình, không cho người khác nghe, giả bộ nói:
“Alo… An Ni à, tôi là Anh Kiệt! Tôi và mấy người bạn đang tụ tập ở câu lạc bộ Thanh Đằng, cô có muốn đến chơi, ôn chuyện không?”
“Hả? Hôm nay cô cảm thấy không khỏe đi nghỉ rồi à? Ồ ồ… được rồi, vậy lần sau có thời gian lại tụ tập nhé! Cái gì? Hai ngày nữa cô định mời riêng tôi đi ăn cơm á, không cần khách khí như vậy, hai chúng ta thân nhau mà! Được rồi, không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, bye bye!”
Sau khi cúp máy, Hoa Anh Kiệt chỉ cảm giác màn biểu diễn ban nãy của mình đúng là đỉnh của chóp, không một khe hở.
Sau đó hắn lại quay người nói với mọi người: “Các vị, xin lỗi nhé, hôm nay An Ni không khỏe lắm, vậy nên không đến được!”
Lúc này đàn em A Khải lập tức nói: “Anh Hoa, chuyện này cũng dễ hiểu mà, mọi người đều thông cảm được! Có điều anh cũng đỉnh quá, chị An Ni hẹn anh đi ăn riêng sao?”
“Ừ… ai bảo tôi là bạn thân của An Ni chứ!”
Hoa Anh Kiệt bình tĩnh nói, trong từng câu chữ chứa đầy vẻ đắc ý..
Nhưng lúc này, trong phòng vang lên tiếng cười khinh bỉ.
“Hừ… Hoa Anh Kiệt, cậu đúng là không biết xấu hổ, đứng trước mặt nhiều người như thế nói vớ nói vẩn, da mặt cậu chắc còn dày hơn tường thành ấy nhỉ!”