“Hừ… Diệp Phong, cậu nghĩ cậu là ai, thẩm phán à? Dựa vào sự hoài nghi của mình cậu mà tôi phải đưa điện thoại cho cậu xem sao? Huống hồ đó là số điện thoại riêng tư của An Ni, cậu nghĩ tôi có thể dễ dàng tiết lộ à?”
Nghe thấy lời của Hoa Anh Kiệt, mọi người xung quanh cũng lặng lẽ gật đầu.
Dù sao nếu như số điện thoại này đúng là của Đường An Ni, điều này sẽ liên quan đến quyền riêng tư của cô ấy.
Lúc này đàn em A Khải nhảy ra, chỉ vào Diệp Phong với thái độ cao ngạo:
“Hừ! Diệp Phong, thằng nhãi này, cậu đừng cho rằng mình gặp may thì có thể ra vẻ ta đây trước mặt anh Hoa nhé, cậu chỉ là cái đồ giàu xổi, chẳng đáng để lọt vào mắt anh Hoa!”
“Anh Hoa chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể gọi cô Phi Lăng đến, anh ấy còn là bạn thân của cô An Ni! Hôm nay nếu như cậu có thể gọi được một ngôi sao đến, cho dù là ngôi sao hạng bét, sau này ông đây sẽ nghe lời cậu răm rắp, cậu bảo tôi đi đông, tôi chắc chắn sẽ không đi tây!”
…
Nghe thấy lời A Khải nói, sắc mặt Diệp Phong lộ ra vẻ kỳ quái, khóe miệng co giật, muốn cười nhưng không dám cười!
Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu!
Tên đàn em A Khải của Hoa Anh Kiệt này thực sự đang đẩy hắn xuống hố!
Diệp Phong vừa nghĩ đến Đường An Ni đang trên đường đến đây, khi cô ấy xuất hiện, cảnh tượng sẽ đặc sắc lắm đây.
Tuy nhiên lúc này, Hoa Anh Kiệt không cảm thấy có gì đó sai sai, tiếp tục lao vào chỗ chết, nói với Diệp Phong:
“Không sai, Diệp Phong, chỉ cần hôm nay cậu không dựa vào sức mạnh của ông Chiến tìm đến một ngôi sao thì tôi thua! Sao này tôi sẽ gọi cậu một tiếng “anh Phong”, à không, tôi sẽ gọi cậu một tiếng “ông Phong” cũng được! Ở trong trường, tôi nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ đi đường vòng!”
“Đương nhiên điều kiện phải công bằng, nếu như cậu không làm được, vậy cũng phải gọi tôi như vậy! Sao nào… cậu có dám cược với tôi không?”
Nói đến cùng, Hoa Anh Kiệt ưỡn thẳng lưng, hếch lỗ mũi lên trời, điệu bộ ra vẻ đắc thắng!
“Tốt! Cứ hẹn thế, tôi cược với cậu!”, Diệp Phong trầm giọng nói.
“Hả?”
Diệp Phong quả quyết đồng ý cược như vậy khiến Hoa Anh Kiệt sững sờ.
Theo như hắn thấy, loại nhà giàu mới nổi như Diệp Phong chẳng có quan hệ gì, chỉ có mỗi câu lạc bộ Thanh Đằng mà thôi!
Giống như có một núi vàng nhưng không có năng lực phát huy nó.
Tài phú là một bộ quyền pháp tổng hợp, không phải những con số xếp chồng lên nhau, khi tích lũy đến một mức độ nào đó, nó có thể đem lại tài nguyên vô hạn mà người thường không thể tưởng tượng được.
Ví dụ như tỉ phú giàu nhất Hoa Hạ Mã Vân, ông ấy là người yêu thích Thái Cực Quyền truyền thông của Hoa Hạ, xuất phát từ sở thích nên quay một bộ phim, mời các ngôi sao nổi tiếng nhất Hoa Hạ làm nhân vật phụ cùng đánh đấm với ông.
Ngôi sao võ thuật như vậy bình thường cũng tốn tầm mấy chục triệu mới mời được, hơn nữa chưa chắc họ đã chịu tham gia.