Cực Phẩm Tông Sư


Đường Đường? 
Diệp Phong đọc nhẩm qua cái tên khá là đặc biệt này một lần, nhưng cũng không để ý gì nhiều 
“Cô ở đây đợi một lát, tôi đi lấy rượu xoa bóp!” 
Diệp Phong vừa nói vừa quay về phòng mình, lấy ra một chai dầu hoa hồng, sau đó lại đến nhà vệ sinh lấy một chậu nước nóng, rồi cầm chậu nhựa đến chỗ Đường Đường.

“Đường Đường, cô ngâm chân một lát trước đi, lát nữa bôi dầu hoa hồng này lên thì sẽ hiệu quả hơn nhiều đấy!”, Diệp Phong quan tâm nói.

Đường Đường nghe vậy, dè dặt vén ống quần lên, lộ ra đôi chân nuột nà thon dài như ánh sứ, bắp chân đầy đặn, nhưng không quá đẫy đà.

Sau đó cô ấy lại tháo tất ra, bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn nà cũng lộ ra ngoài, mười ngón chân óng ánh như chùm nho tươi.

Cô không sơn móng chân, lộ ra màu hồng nhạt tự nhiên của móng, đôi chân ngọc ngà ngà nhỏ nhắn, khoảng chừng chỉ bằng lòng bàn tay của Diệp Phong.

Diệp Phong cũng không phải là người có ham mê gì với đôi chân của phụ nữ, nhưng sau khi thấy đôi chân ngọc ngà không chút tì vết của cô ấy, nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh.

“À này Đường Đường, cô là con gái, mà sao nửa đêm nửa hôm lại đến mấy chỗ đó làm gì?”, Diệp Phong đột nhiên hỏi 
“Chuyện là…tôi…” 
Đường Đường nghe vậy, lập tức trở nên ấp a ấp úng, ánh mắt hơi né tránh, dường như sợ Diệp Phong phát hiện ra điều gì đó.

“Không phải lúc nãy cô ở trong buổi biểu diễn đó à?” Diệp Phong hỏi.

“Hả?” 
Đường Đường giật nảy mình, thầm nghĩ rằng Diệp Phong không nhận ra mình thì sao anh lại biết được, không lẽ anh biết thân phận của cô nhanh vậy sao? 
“Không phải sao? Tôi nghe nói hôm nay Đường An Ni có tổ chức buổi biểu diễn tại nhà thi đấu Tô Hành? Không phải cô đến xem buổi biểu diễn của cô ấy ư?”, Diệp Phong hỏi tiếp.


Nghe đến câu này, Đường Đường thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt xinh đẹp gật đầu liên tục như gà mổ thóc, ngay lập tức nói tiếp: 
“Đúng rồi! Chuẩn luôn! 
Hôm nay, tôi có hẹn với đám bạn đi xem buổi biểu diễn của Đường An Ni, nhưng lúc ra ngoài người đi đường quá đông, nên bị tách ra khỏi đám bạn! Tôi lại là đứa mù đường nữa, nên lỡ bất cẩn đi vào con hẻm đó”.

"Ồ! thì ra là vậy", Diệp Phong gật đầu nói, không nói gì thêm mà đổ dầu hoa hồng vào lòng bàn tay, nhanh chóng xoa bóp.

Thấy cậu không hề nghi ngờ gì nữa, khoé miệng Đường Đường nở một nụ cười tiểu hồ ly, rồi biến mất trong nháy mắt.

Cô ấy cũng không ngờ rằng, mặc dù mình được coi là thiên tài trăm năm mới gặp một lần trong giới âm nhạc, nhưng trong lĩnh vực “nói dối”, cô ấy cũng tài ba không kém! 
Một năm nay, dù cô ấy đạt được nhiều thành tựu trong sự nghiệp của mình, nhưng bạn bè xung quanh không ai là thật lòng cả, hầu hết mọi người tiếp cận cô ấy đều có nhiều mục đích khác nhau.

Dù đã là một “Tiểu thiên hậu” nổi tiếng khắp cả nước, nhưng suy cho cùng, vẫn là cô gái mười tám tuổi có tâm hồn tinh nghịch.

Vậy nên bây giờ, đối mặt với Diệp Phong người hoàn toàn không biết gì về mình, Đường Đường không muốn để lộ thân phận, như vậy lúc tiếp xúc sẽ tự nhiên hơn.

… 
“Đường Đường, tôi thoa dầu hoa hồng cho cô nhé!” 
Diệp Phong vừa nói vừa cẩn thận cho tay vào trong chậu nhựa, bôi lên mắt cá chân của Đường Đường.

“A! Ôi…” 
Đường Đường cau mày lại, trong tiềm thức phát ra một tiếng kêu đau.

“Cô cố chịu chút đi, tôi phải để hiệu lực của thuốc ngấm vào kinh mạch cô!”, Diệp Phong nói.

Tuy vậy, từng cơn đau vẫn thấu tim gan, Đường Đường cắn chặt răng, rùng mình, đôi mắt ngấn lệ tựa như đang muốn khóc.


Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phong cũng không kiềm lòng được.

Đột nhiên, cậu nhớ ra lúc sáng khi chữa bệnh cho Sở Mai Dung tại nhà họ Sở, cậu đã truyền khí từ đan điền vào cơ thể Sở Mai Dung, cuối cùng đã trấn áp được khí Huyền Âm trong cơ thể cô.

Vậy bây giờ, mình có thể làm lại lần nữa để xoa dịu vết thương của Đường Đường không nhỉ? 
Nghĩ đến đây, Diệp Phong lập tức hành động.

Cậu cố gắng kiểm soát luồng khí trong đan điền của mình, tập trung dồn khí từ dưới bụng lên tay và truyền vào mắt cá chân bị thương của Đường Đường thông qua tiếp xúc với da của cô ấy.

“Ư a…” 
Bỗng nhiên, từ trong khoang mũi của Đường Đường phát ra một tiếng thút thít, nhưng tiếng kêu đau hoàn toàn khác với lúc trước, dường như có chút sảng khoái hơn.

“Cô thấy thế nào?”, Diệp Phong quan tâm hỏi, muốn nhận được câu trả lời chắc chắn từ Đường Đường.

“Rất ấm áp, hình như hiệu quả hơn nhiều so với việc dùng dầu hoa hồng bình thường, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi!", Đường Đường nói.

Diệp Phong nghe vậy, trong lòng vui mừng, biết phán đoán của mình là đúng, nên cố dùng lực mạnh hơn đẩy luồng khí còn lại truyền vào mắt cá chân của Đường Đường.

Trong vô thức, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Đường ửng đỏ, đầy vẻ ngượng ngùng.

Từ xa xưa, bàn chân ngọc ngà của phụ nữ là bộ phận rất riêng tư, thậm chí thời cổ đại, ngay cả chồng của mình cũng không thể dễ dàng ngắm nghía hay đùa cợt được.

Hơn nữa, trên bàn chân có rất nhiều kinh mạch, cực kỳ nhạy cảm.


Lúc đầu, khi Diệp Phong xoa bóp cho cô ấy để loại bỏ máu bầm, cô ấy chỉ cảm thấy đau đớn.

Mà bây giờ, dưới tác dụng của luồng “khí” kia, cơn đau đã dịu đi, nhưng bàn tay của Diệp Phong lại thỉnh thoảng lướt qua làn da mỏng manh trên bàn chân ngọc ngà của cô ấy, khiến cô ấy nảy sinh ra cảm giác như bị điện giật.

Dường như có một dòng điện chạy qua chân, cơ thể cô ấy cứ rạo rực nóng ran, phút chốc mềm nhũn ra.

Đây là lần đầu tiên Đường Đường trải qua cảm giác kỳ lạ này trong đời! 
Một lúc sau, cô ấy chỉ cảm thấy cơn đau do bong gân đã hoàn toàn biến mất, nhưng cảm giác thoải mái khó tả lại dâng lên mãnh liệt, khiến đôi mắt hạnh phúc của cô ấy khép hờ, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, một giọng nói mê hoặc từ sâu trong cổ họng cô phát ra: “Ư! A! ” 
“Này? Đường Đường, còn đau không?” 
Diệp Phong theo bản năng ngẩng đầu lên hỏi, lại phát hiện ánh mắt Đường Đường mơ màng, hai gò má ửng hồng, hơi thở hơi gấp gáp, bộ dạng yêu kiều nũng nịu đó có thể được gọi là phong cảnh tuyệt đẹp, khiến người ta không nhẫn nhịn được mà muốn hóa thành yêu thú! 
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Phong cắn chặt đầu lưỡi, ép bản thân mình phải bình tĩnh lại.

!  
“Phù! ” 
 Vài phút sau, Diệp Phong thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán mình, cơ thể run rẩy một hồi, trong lòng dâng lên một cảm giác yếu ớt mãnh liệt.

Việc sử dụng khí trong đan điền để truyền vào cơ thể người khác, đối với Diệp Phong bây giờ vẫn còn có chút miễn cưỡng.

Nhưng bên kia, Đường Đường lắc qua lắc lại chân phải, hô lên: “Ô? Diệp Phong, thần kỳ quá, sao chân tôi không còn đau chút nào rồi này?” 
Đường Đường vừa nói vừa đứng dậy lau khô chân, mang tất vào, đi tới đi lui mấy vòng trong phòng khách, vui mừng nhảy lên nhảy xuống mấy lần, hớn hở nói: “Diệp Phong, dầu hoa hồng của anh thần kì thật đấy! 
Chỉ có trong lòng Diệp Phong biết rõ, đây không phải tác dụng của dầu hoa hồng, mà là khí trong đan điền của cậu.

“Mà này, Đường Đường, trong nhà tôi có điện thoại để bàn đấy, cô có thể gọi điện thoại cho bạn của mình!”, Diệp Phong nói.

Nghe vậy, Đường Đường lập tức đi tới lấy điện thoại ấn nút gọi, chẳng mấy chốc, cuộc gọi đã được kết nối.

“Chị Hồng, em là Đường! ” 
Nói tới đây, âm thanh của Đường Đường đột nhiên ngưng lại, dường như nghĩ tới điều gì đó, cô ấy dừng lại mấy giây mới nói tiếp: 
“Em là Đường Đường đây! Hả? Hiện tại bọn em bị kẹt ở đây rồi, tạm thời không ra được… chị hỏi em đang ở đâu hả? Em ở nhà bạn, chị yên tâm, rất an toàn … cái gì? Chị không thể đến đón em bây giờ sao?” 

Cuối cùng, giọng điệu của Đường Đường hơi buồn bã: “Được… em hiểu rồi!” 
Sau khi Đường Đường cúp điện thoại, Diệp Phong nhìn thấy vẻ mặt thất thần của cô ấy, vội hỏi: “Đường Đường, bây giờ bạn cô không thể đến đón cô sao?” 
“Ừ!”, Đường Đường chán nản gật đầu, tiếp tục nói: “Dù sao chân của tôi cũng đã lành rồi, cứ tìm một khách sạn ở gần đây thôi! Ối… vừa rồi lúc chạy trốn, ví tiền của tôi cũng bị đánh rơi, thế này là toi rồi!”.

Thấy vậy, Diệp Phong do dự một chút rồi nói: “Đường Đường, bây giờ đã muộn rồi, cô ra ngoài rất nguy hiểm! Nếu không ngại, cô có thể ở nhà tôi một đêm, dù sao, ở đây cũng có hai phòng!” 
“Thật sự có thể sao?”, Đường Đường nghe vậy, hai mắt sáng lên, giống như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng.

“Chỉ cần cô không chê là được! Còn có một gian phòng là của bố tôi, nhưng mà ông ấy mấy tháng mới trở về một lần, ga trải giường đều là mới hết đấy!” Diệp Phong nói.

Nghe thấy vậy, Đường Đường kích động nắm lấy cánh tay của Diệp Phong, lắc lư qua lại: “ Diệp Phong, anh thực sự là ngôi sao may mắn của tôi! Nếu hôm nay anh không giữ tôi ở lại, nói không chừng tôi phải lang thang ngủ bờ ngủ bụi rồi”.

Ngay sau đó, Diệp Phong dẫn Đường Đường đến phòng ngủ, mặc dù không lớn, nhưng vẫn rất sạch sẽ, Đường Đường cũng rất hài lòng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ và chúc nhau ngủ ngon, Diệp Phong cũng quay về phòng của mình.

Hôm nay, từ sáng đến tối lăn lộn cả ngày, trước tiên là đánh bại được Lâm Phá Thiên và Lâm Báo, rồi sau đó chữa trị cho Sở Mai Dung, ban đêm lại giải cứu Đường Đường khỏi mấy tên côn đồ, khiến Diệp Phong cũng cảm thấy mệt rã người.

Cậu vừa bước lên giường thì thấy bên ngoài có giông và mưa lớn, cậu lập tức đóng tất cả các cửa sổ trong nhà, rồi quay lại giường.

“Ầm ầm!” 
“Bùm Bùm!” 
Tiếng sét và tiếng sấm không dứt, như thể nó nổ ngay bên tai.

“Kẽo kẹt!” 
Đúng lúc này, Diệp Phong nghe thấy cửa phòng của mình bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó là một giọng nói dịu dàng: “Diệp Phong, anh ngủ rồi à?” 
Diệp Phong ngẩng đầu nhìn, phát hiện Đường Đường đang đứng rụt rè ở cửa, cậu hỏi: “Vẫn chưa ngủ, Đường Đường, cô sao vậy?” 
“Diệp Phong, tôi rất sợ sấm sét! Hồi còn nhỏ khi có sấm sét, mẹ tôi luôn ở bên cạnh tôi!” 
Nói tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy trầm xuống, âm thanh mềm như ruồi kêu: “À… anh có thể… ngủ cùng tôi không…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận