Nhìn thấy cảnh này, trái tim Sở Mai Dung khẽ run lên.
Mong chờ, bồn chồn, không yên…
Bỗng chốc, Diệp Phong nắm lấy tay cô trước mặt Đường An Ni.
Cảm nhận được lòng bàn tay ấm của của Diệp Phong, Sở Mai Dung cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không cự tuyệt.
“An Ni, đây là Sở Mai Dung, là…”
Diệp Phong dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Là bạn gái của tôi!”
Giọng cậu mạnh mẽ và vang dội.
Cho dù trước đó, cả hai đã công khai mối quan hệ trước mặt mọi người.
Nhưng lúc này, Sở Mai Dung vẫn cảm thấy mặt nóng như lửa đốt khi nghe thấy lời này, trong lòng vô cùng vui sướng.
Đường An Ni nghe vậy cười nói: “Diệp Phong, vừa vào tôi đã để ý tới người đẹp này rồi! Ha ha… không ngờ lại là bạn gái của anh!”
Nói xong, Đường An Ni đưa tay về phía Sở Mai Dung, nói: “Có lẽ chị lớn hơn em một chút, nên chị gọi em là Mai Dung nhé! Em là bạn gái của Diệp Phong thì đương nhiên cũng là bạn của chị!”
Sở Mai Dung nghe vậy hơi nhướng mày, không ngờ Đường An Ni không hề có tư thái kiêu căng của ngôi sao lớn, mà giống như những cô gái bình thường khác.
Cô cũng nhiệt tình bắt tay và trò chuyện cùng Đường An Ni.
Không ngờ hai cô gái này càng nói chuyện càng ăn ý, có nhiều điểm chung về sở thích, vừa gặp đã thân như bạn bè quen biết nhiều năm, gọi chị xưng em, quên cả Diệp Phong bên cạnh.
Khoảng nửa tiếng sau đã là hơn mười giờ tối, đám con cháu nhà giàu cũng lần lượt rời đi.
Một lúc sau, chỉ còn lại Diệp Phong, Sở Mai Dung và Đường An Ni.
Đường An Ni nhìn điện thoại, tinh nghịch lè lưỡi nói:
“Ôi… Mải nói chuyện với Mai Dung quá, không để ý chị Hồng đã gọi tôi mấy cuộc rồi! Diệp Phong, hôm nay tôi rất vui, lâu lắm rồi không được chơi cùng bạn như vậy, lần sau rảnh tôi lại đến tìm anh nhé!”
“À! Tôi đã nhận Mai Dung làm em gái, nếu anh dám đắc tội với cô ấy, thì đừng trách tôi không khách khí!”
Đường An Ni vừa nói vừa giơ nắm đấm nhỏ về phía Diệp Phong, nhưng không có bất kỳ sự nguy hiểm nào, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Sở Mai Dung nghe vậy liền xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp bỏ ửng lên.
Diệp Phong cười nói: “An Ni, muộn rồi, bên ngoài không an toàn, để tôi đưa cô về!”
“Không cần đâu! Sau chuyện lần trước, gia đình đã phái vệ sĩ tới bảo vệ tôi rồi!”
Đường An Ni vừa nói vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Nửa phút sau, hai người đàn ông mặc vest đen từ cửa bước vào.
Hai người họ khoảng ba mươi tuổi, dung mạo bình thường, trốn trong đám đông cũng không ai chú ý tới.
Nhưng Diệp Phong lại phát hiện thái dương của hai người họ nâng cao, hiển nhiên là cao thủ nội công, trên người không có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng nhìn cực kỳ cân đối.
Khi bước đi, mỗi bước đều vững chắc, ánh mắt hai người họ không ngừng quét nhìn bốn phía, nghe ngóng khắp nơi.