Nói xong, Sở Mai Dung lao thẳng ra khỏi sảnh lớn mà không quay đầu lại.
Diệp Phong hoang mang không biết mình đã đắc tội gì với Sở Mai Dung mà cô lại muốn cắt đứt quan hệ với mình.
Lúc này, giọng nói của ông Ngụy vang lên bên tai:
“Diệp Phong, cậu khiến tôi tức chết mất! Đây là lần đầu tiên trong mấy ngàn năm qua, tôi thấy loại đầu gỗ không biết yêu đương như cậu đấy!”
“Không hiểu phong tình? Ông Ngụy, lời này của ông là sao?”
Nghe thấy lời này của ông Ngụy, Diệp Phong mơ hồ.
“Tiểu tử nhà cậu, chẳng trách ế cả đời! Biểu cảm đó của con gái nhà người ta, rõ ràng là đang đợi cậu tỏ tình, kết quả cậu lại gấp gáp muốn gạt bỏ quan hệ với người ta, cậu nói xem người ta có thể không tức giận được sao?”, ông Ngụy bày ra bộ dạng rèn thép không thành sắt.
“Hả? Ông Ngụy, không phải chứ! Ông nói Mai Dung cô ấy… thích tôi á?”, Diệp Phong lắp bắp nói, dường như có chút không tin.
“Thực là tức chết bản tôn mà! Nếu con nhỏ không thích cậu, vì sao hôm nay nó lại tới bữa tiệc này, còn từ chối lời mời khiêu vũ của người khác, chủ động mời cậu chứ, nếu như không thích cậu, sau khi cậu hôn nó, e là nó đã lập tức lật mặt rồi!”
“Ông Ngụy, theo như ông nói, không phải tôi bỏ lỡ gì, mà còn hoàn toàn đắc tội với Sở Mai Dung rồi sao!”, Diệp Phong đau khổ nói.
Công bằng mà nói, một cô gái tuyệt sắc như Sở Mai Dung, người khác sao có thể không yêu được chứ!
Hơn nữa cô không chỉ xinh đẹp tuyệt trần, mà còn có một trái tim pha lê.
Khi đó sợ Diệp Phong bị thương, Sở Mai Dung thậm chí ở trước mặt cậu, cố gắng sử dụng cơ thể mềm yếu của mình để chống lại đòn đánh lén của nhà họ Lâm.
Nhưng chính vì yêu thích, Diệp Phong càng không dám tùy tiện, sợ rằng một khi vượt qua giới hạn, đến bạn bè bình thường cũng không làm được.
Nhưng bây giờ sau khi nghe ông Ngụy phân tích như vậy, Diệp Phong mởi hiểu ra tâm ý của Sở Mai Dung.
“Thực ra… chuyện này cũng không phải không có biến chuyển”.
Ông Ngụy đột nhiên nói: “Theo bản tôn thấy, trong lòng con nhóc đó vẫn thích cậu, chỉ cần cậu dỗ một chút là có thể đoạt lại được trái tim nó!”
“Tiểu Phong, con nhóc đó là cơ thể Huyền Âm nghìn năm có một, nếu như có thể kết hợp âm dương với nó để tu luyện, không những có thể chữa trị được bệnh tình của nó, đối với tu vi của cậu cũng có lợi ích rất lớn, e là có thể trực tiếp luyện tới bát, cửu trọng, nếu vận may tốt, trực tiếp tiến vào thời kỳ Trúc Cơ cũng không phải không có khả năng!”
“Khụ khụ!”
Nghe thấy tu luyện âm dương kết hợp, khuôn mặt Diệp Phong không khỏi lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng trong đầu của cậu không khỏi nghĩ tới đôi môi mỏng manh như hoa hồng của Sở Mai Dung.
Mềm mại, ẩm ướt!
Dường như hương thơm còn sót lại của nụ hôn trước vẫn chưa tan.
…
Một lát sau, cơ thể Diệp Phong khẽ di chuyển, lập tức rời khỏi hội trường, đi về phía hồ nước có nhiều linh khí tụ tập.