Ông Ngụy nói từng từ: “Chân Vũ Đại Đế là hóa thân của Huyền Vũ, thân dài trăm thước, tóc buông xõa, mặc giáp vàng, tay cầm ngực kiếm, mắt như tia chớp, trên người là hai thể rùa và rắn! Bây giờ tôi truyền cho cậu thần thông, liền có thể hóa ra áo giáp vàng bảo vệ cơ thể!”
Kim quang thần giáp này là bí pháp chí cao của Đạo giáo, dùng kim quang nội thần để bảo vệ cơ thể, hàng ma vệ đạo! Một khi luyện thành có thể được gia trì bởi sức mạnh của lực thần. Kim giả mạnh mẽ, huyền công uyên bác. Ánh sáng rực rỡ, đuổi ma chém quỷ, uy lực vô song. Bây giờ, tôi sẽ truyền khẩu quyết cho cậu, nhớ kỹ lấy…”
“Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn. Nghiễm tu ức kiếp, chứng ngô thần thông. Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn. Thể hữu kim quang, phúc ánh ngô thân”.
Khẩu quyết này của ông Ngụy vừa bí ẩn vừa huyền điệu.
Nhưng lúc này, giống như một cỗ năng lượng cội nguồn, thẩm thấu vào trong ý thức của Diệp Phong.
Không lâu sau, Diệp Phong đã nắm được Kim quang thần giáp này, nhưng cũng chỉ là ngó qua cánh cửa một chút, vẫn còn một khoảng cách nhất định để nắm chắc.
“Ông Ngụy, nếu bây giờ tôi thi triển Kim quang thần giáp này thì có thể chống đỡ được mức độ công kích nào?”, Diệp Phong tò mò hỏi.
“Ha ha… Kim quang thần giáp này phối hợp với lực Huyền Vũ trong cơ thể cậu, bổ sung cho nhau, công phu gấp đôi. Cho dù bây giờ cậu vừa mới đột phá luyện khí tứ trọng, nhưng theo tiêu chuẩn của thế tục, cho dù là võ giả cửu phẩm đỉnh phong dồn toàn lực tấn công cũng không thể khiến cậu bị thương!”
Nghe thấy lời này của ông Ngụy, hai mắt Diệp Phong sáng lên.
Trong vài ngày qua, cậu cũng đã tìm hiểu một chút về thế giới võ thuật Hoa Hạ.
Với sự suy tàn của võ thuật ngày nay, ngoại trừ một số môn phái và gia đình cổ xưa, ngay cả khi những người bình thường muốn tập võ, hầu hết họ sẽ chọn taekwondo, judo, karate, và có rất ít người thực sự tập luyện võ cổ truyền.
Còn đối với những người có thiên phú bình thường, cho dù tu luyện cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới lục phẩm!
Các võ giả thất phẩm đã là sự tồn tại 100 chọn 1 rồi!
Khi đó, vì để tìm chủ nhân cho kiếm Thất Tinh Long Uyên, Chiến Thiên Qua đã đặc biệt tổ chức một cuộc thi đấu, các võ giả từ toàn bộ Tô Hành, thậm chỉ là các tỉnh lân cận đều tới.
Kết quả là Quách Nhạc, một võ giả bát phẩm tu luyện Kim chung tráo thần công, một mình thống trị võ đài, dù cho Sato Kojiro xuất hiện, thì người chiến thắng cuối cùng vẫn là Quách Nhạc!
Từ đó cho thấy, võ giả cửu phẩm là sự tồn tại vô cùng hiếm thấy, số lượng rất ít!
Mà bây giờ, Diệp Phong đã học được phé thần thông Kim quang thần giáp, mặc dù chỉ là cảnh giới luyện khí tứ trọng, nhưng tựa hồ có đầy đủ thuộc tính phòng ngự.
Dưới tông sư có thể coi là bất bại!
Tuy nhiên, Diệp Phong không cảm thấy tự mãn về điều đó.
Cho dù hôm đó cậu chặt đầu Sato Kojiro, còn tiêu diệt yêu đao Muramasa, mà Sato Kojiro còn là đệ tử thân cận của tông sư nước Oa Haneda Takeshi.
Nếu như Haneda Takeshi đích thân tới Tô Hành tìm cậu, chỉ dựa vào Kim quang thần giáp này tuyệt đối không thể chống lại được!
“À đúng rồi Tiểu Phong!”, ông Ngụy lại nhắc nhở:
“Kim quang thần giáp này mặc dù không phải là pháp thuật thần thông đỉnh cấp, nhưng với thực lực hiện giờ của cậu, một khi thi triển, sẽ tiêu hao rất nhiều nội lực! Nếu như dồn toàn lực, nhiều nhất chỉ duy trì được thời gian một phút! Sau một phút, nội lực của cậu sẽ tiêu hao hết, nhớ kỹ đấy!”